Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-19
Chương 19: Phần 2
"Đàn anh, đàn anh chờ Ca ăn cơm chung với"
Chàng thiếu niên đó năm nay 18 tuổi theo học trường đại học Thanh Hoa danh giá của Trung Quốc với thân phận là hậu duệ của Ngụy gia Ngụy Giang Thiên. Nhìn chàng thiếu niên người đời chỉ có một câu hình dung bên ngoài đẹp trai, bên trong nhiều tiền. Tuy nhiên trong trường học thân phận này của cậu chỉ có hiệu trưởng và chủ nhiệm biết
"Đàn anh, hôm nay Ca mang nhiều cơm lắm, đàn anh ăn chung với Ca nha. Mẹ Ca bảo ăn cơm nhà làm vẫn ngon hơn là cơm căn tin"
Nhìn cô gái trước mặt mình đang thao thao bất tuyệt, hắn thật không biết nên dùng từ ngữ nào để hình dung. Nhìn những món ăn lần lượt được bày ra trước mặt hắn cau mày
"Phi Ca, cô rảnh rỗi tới vậy sao"
"Hì, thức ăn Ca làm ngon hơn ở căn tin đàn anh ăn thử nha" mặc kệ Giang Thiên đang tỏ ý không vừa lòng cô vẫn kéo thức ăn đến trước mặt hắn
"Thức ăn ở căn tin do đầu bếp được mời từ Pháp về làm, ý cô nói là tay nghề của cô ngon hơn đầu bếp ở đây"
Thấy hắn không có ý động đũa vào thức ăn mình làm Phi Ca trề môi liếc hắn một cái "Đàn anh không ăn thì thôi"
Phi Ca hơi bực bội trong lòng nhưng đâu có biết khóe môi hắn ngay lập tức nhếch lên một đường cong thỏa mãn "Tôi có nói là tôi không ăn"
"Vậy, đàn anh ăn đi. Cái này Ca đặc biệt chuẩn bị cho anh" Phi Ca ngay lập tức ngẩng mặt nhìn hắn cười tươi rói, nụ cười để lộ hai má lúm vừa ngây thơ lại vừa xinh đẹp
"Nhưng mà...Phi Ca, cô phải đút cho tôi ăn thì tôi mới ăn được" hắn liếc nhìn Phi Ca xảo trá nói
"Sao?" Phi Ca chớp chớp mắt
"Tôi không quen ăn bằng đũa nên không tiện gắp thức ăn"
Phi Ca hơi ậm ừ nhưng cũng đồng ý tuy lý do hắn đưa ra hơi...vô lý
Với Phi Ca, Giang Thiên đơn giản chỉ là một học trưởng, một đàn anh vô cùng đẹp trai và học giỏi đặc biệt vô cùng bản lĩnh. Phi Ca đặc biệt hâm mộ những người đàn ông bản lĩnh nên suốt ngày cứ bám lấy hắn. Dù có nhiều ánh mắt săm soi nhưng Phi Ca đều mặc kệ, bọn họ cũng chẳng dám làm gì cô vì căn bản hắn còn chưa lên tiếng thì bọn họ cũng nào có quyền
...
Chiếc xe BMW lăn bánh trở về biệt thự Ngụy Gia, đã hơn 10 năm trôi qua căn biệt thự ngày càng được trang hoàng lộng lẫy và đẹp hơn bao giờ hết tuy nhiên nơi đây luôn toát ra vẻ cô mịch, lạnh lẽo đến rợn người
"Thiếu chủ, chào mừng cậu trở về"
Hắn bỏ mặc đám người đó bước vào bên trong, tiếng kêu rên rỉ yêu mị mỗi lúc một gần, bước vào trong người cha của hắn đang âu yếm hai cô ả thân thể thiếu vải mặc như không mặc. Cho đến khi hắn bước vào người đàn ông đó mới dừng lại hành động cà rỡn của mình
"Thằng con yêu quý của ta về thăm ta rồi sao"
Hắn liếc nhìn qua một lượt rồi cất giọng lạnh lẽo "Muốn leo lên vị trí Ngụy phu nhân thì trong lúc tôi giữ được bình tĩnh mau cút xéo khỏi đây, nếu không tôi phế tay hay chặt chân của hai cô thì đến lúc đấy có leo lên được vị trí của mẹ tôi thì cũng không mấy vẻ vang đâu"
Hai cô ả thấy bá khí cùng sự lạnh lẽo của hắn đang tỏa ra biết không phải là lời nói đùa liền vơ vội quần áo chạy ra ngoài. Giang Tình khi nghe hắn nói như vậy thì nhíu mày, tuy đã mười mấy năm trôi qua nhưng dường như thời gian không hề làm cho người đàn ông này trở lên tàn lụi mà ngược lại càng làm cho người đàn ông này thêm thâm trầm và bình tĩnh hơn bao giờ hết
"Nghe Sibas nói thì hai con đàn bà đó là tình nhân cố định của cha à, sao gu của cha ngày càng chướng mắt tôi vậy"
"Hai con đàn bà đó vĩnh viễn cũng không đủ sức leo lên được vị trí Ngụy phu nhân" Giang Tình cất giọng đều đều
Giang Thiên khoan tay đứng dựa vào tường điệu bộ ngả ngón "Bây giờ thì tôi biết tại sao mẹ vừa hận lại vừa yêu cha rồi"
Nhắc đến chữ mẹ, trong lòng Giang Tình đột nhiên như có cơn sóng khuấy động lên từng cơn, dù bao nhiêu năm trôi qua nhưng hình ảnh Lam Y Bình vẫn không thôi có thể xóa nhòa trong tâm trí người đàn ông này. Giang Thiên hắn biết từ khi mẹ hắn mất cha của hắn có vô số tình nhân bên ngoài nhưng vĩnh viễn trong lòng chỉ có ba chữ Lam Y Bình
"Gọi con về đây là muốn con sang Mỹ du học"
"Tại sao tôi phải đi"
"Theo như ta nhớ thì con cũng chẳng có cái gì vấn vương ở đây, đừng nói là vì người con gái tên Phi Ca đó nên mới từ chối ta"
Tình cảm cha con bọn họ trước đây vốn dĩ không mặn mà, Giang Thiên coi người cha này có cũng được không có cũng chẳng sao còn về mẹ hắn ngay đến cảm nhận được tình mẫu tử từ người mẹ này hắn còn không cảm nhận được thì nói gì đến vấn vương hay nhung nhớ. Di ảnh có tên Lam Y Bình đập vào mắt cũng chỉ khiến bản thân hắn hơi nhức nhối và day dứt còn nếu nói thương cảm hay nhớ nhung xin lỗi hắn không có
"Ông dám cho người điều tra tôi" hắn đen mặt
Thấy hắn không có ý định phản bác khiến Giang Tình càng thêm tức giận "Bỏ ngay cái ý định đó đi, Phi Ca nó không hề yêu con đâu"
Hắn nhìn lên di ảnh của người mẹ rồi quay sang nhìn Giang Tình "Con sẽ chứng minh cho cha thấy cách yêu của con hoàn toàn khác với cha. Con sẽ không giam cầm cô ấy như cách cha đã từng, con sẽ cho cô ấy tự do bay lượn trên bầu trời mà cô ấy muốn nhưng là do con tạo ra"
"Chỉ sợ đến lúc nó phát hiện ra đã bị cái tình yêu của con giết chết rồi" Giang Tình trừng mắt nhìn hắn
"Nếu cô ấy phát hiện và muốn rời xa con, con sẽ tự tay chặt đứt đôi cánh tự do của cô ấy khiến cô ấy muốn chết mà không được"
....
"Đàn anh, không ngờ gặp anh ở đây nha. Có phải anh biết Ca đến thư viện nên mới đến đây để đọc sách không"
Hắn bề ngoài vẫn là sự lạnh lẽo bất cần không ai có thể tiếp cận nhưng nếu để ý kĩ sẽ thấy khóe miệng hắn từ lúc nào đã nhếch lên nụ cười thỏa mãn. Đúng là từ sáng đến giờ không thấy cô nhóc tiểu quỷ này đeo bám khiến hắn có phần hơi khó chịu, điều tra mới biết cô đang ở thư viện đọc sách
"Đàn anh, em sắp phải thi rồi hay là anh giúp em ôn thi nha" không thèm để hắn trả lời cô kéo ghế ngồi đối diện với hắn lôi sách vở để sẵn trên bàn
"Giúp ôn thi thì tôi được gì" hắn buông quyển sách trên tay nhướn mày hỏi Phi Ca
...