Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-15
Chương 15
Em cả buổi cứ ngơ ngẩn ngẩn ngơ, dù sinh em bé nhưng em không hề bị mất dáng cùng nắm thì vòng eo hơi to một chút nhưng cũng không đáng kể. Em ngồi thu lu một góc trong phòng ngay đến cả một tấm hình của con hắn cũng không để lại cho em. Nếu muốn gặp con em chỉ có thể nghe lời hắn
"Phu nhân, mời người dùng bữa tối"
Thấy Thị Nhi cùng khay thức ăn tiến vào phòng em chạy tới giọng nói có phần nghẹn ứ lại trong cổ họng "Nhi, cho tôi gặp Giang Thiên đi. Tôi xin cô đó. Làm ơn"
Thị Nhi nhìn thẳng vào gương mặt thống khổ của em mặt vẫn không biểu lộ bất cứ cảm xúc nào lạnh nhạt vô cùng "Phu nhân, thật xin lỗi nhưng lệnh của chủ tử có ch*t tôi cũng không dám cãi lời"
"Những...." em ngấn nước mắt. Trong tình thế này mà không được gặp bé con chắc em sẽ phát đi*n lên mất
"Phu nhân người đừng làm khó tôi"
"Được, vậy tôi muốn ăn cơm ở dưới nhà"
Em chọn cách xuống dưới nhà bằng đi cầu thang bộ thay vì đi thang máy. Suốt dọc đường đi em hết nhìn dọc lại nhìn nghiêng hy vọng tìm kiếm được bé con hay nghe được tiếng khóc của con nhưng tất cả đều bặt vô âm tín
"Người đâu, mang thức ăn lên cho phu nhân"
Dứt lời một loạt các thức ăn ngon được bưng lên cho em, chưa kịp động đũa thì tiếng kh*c của bé con liền vang lên chiếc nĩa trên tay em rung lên rồi rơi xuống vội vàng chạy đi tìm bé con theo tiếng khóc nhưng đám người hầu trong nhà phản ứng quá nhanh nhạy họ liền giữ em lại mặc cho em la h*t đòi gặp con, em lao vào đám người đó như thiêu thân bọn họ cũng chỉ dám giữ em lại chứ không dám làm em bị thương. Do quá kích động chiếc bình trên bàn đã bị em ném mạnh xuống đất, những mảnh vỡ văng ra tung tóe bắn cả vào người làm gần đó, m*u chảy ra nhưng bọn họ không những buông em ra mà con giữ chặt hơn
"Aaaa.....buông tôi ra, tôi phải đi gặp con, cho tôi gặp con đi. Bé con là của tôi mà, của tôi mà, huhuhuhu..."
...
Em ngồi thất thần trong phòng, cả người gầy đi trông thấy, ngay đến cả bản thân mình cũng không phát hiện ra ở cùng hắn hơn 1 năm qua đã khiến em thay đổi đến cỡ nào. Cứ đà này em chắc chắn sẽ bị hắn bức điên mất. Tâm hồn non nớt của một thiếu nữ 19 tuổi, thanh xuân của một thiếu nữ với đầy hoài bão và hy vọng đều bị hắn dập tắt, đều bị hắn ch*n vùi đến tận gốc
*cạch* tiếng cửa phòng mở ra, hắn bước vào điệu bộ cà rỡn "Dâu Tây"
"..." em đưa ánh mắt sợ hãi nhìn chằm chằm về phía hắn. Đã hơn 1 năm rồi nhưng thái độ này của hắn, giọng nói dụ dỗ này của hắn có nằm mơ em cũng sợ đến phát sốt
"Đừng qua đây....đừng qua đây...mau tránh ra" em đột nhiên la lên, hai tay ôm lấy đầu. Hàng loạt những kí ức đen tối về hắn lại xuất hiện. Những lần hắn lên cơn mà b*o hành em, những cái x*c, những con d*o mổ luôn ngày đêm ám ảnh cấu xé lấy tâm trí em. Vừa nghĩ đến khiến em vừa cườ vừa kh*c hệt như một kẻ đi*n một con r*i hắn muốn tạo ra
Hắn thấy em tâm trạng đang bất ổn liền chạy đến giữ chặt lấy hai tay em tránh cho em làm loạn "Dâu Tây hôm nay không ngoan, nếu anh đã không muốn cho gặp bé con em nghĩ bản thân mình có thể gặp được sao"
"Hức...hức..." em ngước đôi mắt vô h*n lên nhìn hắn, giọng nói có phần khẩn khoản "Giang Tình, tôi cầu xin anh...tôi van xin anh làm ơn....cho tôi gặp bé con...tôi lạy anh mà"
"Phục vụ anh cho tốt, ngày mai anh cho em gặp bé con, nên nhớ hôm nay em phải toàn tâm toàn ý phục vụ anh. Nếu anh không hài lòng thì em đừng mơ gặp được nó"
"Hức...hức..." ánh mắt em mờ hẳn đi, một tầng nước mắt ầng ậc nhìn thật đáng thương
"C*i đồ em ra, rồi tới đây c*i cho anh nữa, nhanh lên"
Em đứng dậy thoát y trang phục của bản thân. Từ lúc sinh em bé đến giờ phải ở cữ và sức khỏe yếu ớt nên hắn không dùng hình mà ép em nay em đã hoàn toàn bình phục ng*m nhìn thân thể em mà ánh mắt hắn n*ng rực lên, nhìn thân thể trắng nõn nà của em mà thèm khát. C*u nhóc dưới quần đã cộm lên càng ngày càng căng trướng hắn chỉ hận không thể hung hăng lao vào mà c*n xé em
Em chầm chậm bước đến quỳ gối xuống dưới nệm còn hắn thì đứng dưới đất đôi tay run run c*i từng chiếc áo cho hắn, bàn tay chạm vào từng khối cơ mát lạnh khiến em run lên từng hồi. Chiếc quần âu được bàn tay nhỏ nhỏ của em kéo khóa, c* v*t căng trướng liền bật tung ra khiến em phải giật mình mà quay mặt đi không dám nhìn. Hắn tức giận bóp cằm em quay lại
"Không dám nhìn thì làm sao phục vụ nó tốt được hử"
"Hức...."
"Nhìn xem, nó đã lâu không được nhét vào cái l* nhỏ của em rồi đấy. Em phải làm ướt nó thì khi đưa vào mới không khó khăn được, hửm"
Em mím môi khi hắn bắt em phải kh*u d*m, lồng ng*c phập phồng lên xuống với những hơi thở bị ngắt quãng. Nhớ lại những lần miệng đầy ứ d*ch nồng, nhớ đến những lần hắn bắt em nuốt **** **** tanh tanh nồng nồng đến em suýt chút là nôn hết tất cả những gì trong dạ dày ra
Nhưng đến cuối cùng em vẫn kề môi vào c* v*t của hắn, ngậm lấy quy đ*u. Đã lâu rồi hắn mới được cái miệng nhỏ nhắn xinh đẹp này của em ngậm vào khiến c* v*t càng ngày càng căng trướng sự sung sướng ngay lập tức lan tỏa đến toàn thân hắn
"Dâu Tây, miệng này của em ngậm vào thật thích, thật thoải mái. Chúng khiến tôi như phát đi*n lên mất"
"Ưm...ư...hư" em chỉ có thể phát ra những âm thanh rên nhè nhẹ trong cổ họng vì tay hắn đang ấn giữ đầu em ép em phải ngậm hết c* v*t của hắn
Miệng em thì nhỏ, ngậm được quy đ*u là đã muốn đầy miệng, hắn thì vẫn còn chưa đủ thỏa mãn. Hắn bắt em m*t mát côn th*t của mình đến nỗi miệng lưỡi em tê rần rần, nước b*t không kịp nu*t vào chảy dọc xuống ph*n thân
Hai bầu ng*c trắng noãn mê người l*c lư lên xuống, bên ng*c trái là hình lưỡi liềm như vầng trăng khuyết hắn càng nhìn càng yêu càng nhìn càng mê người. Đôi bàn tay hắn nhè nhẹ xoa nắn hai bầu ng*c thi thoảng còn cấu nhẹ vào hai đầu nh*y khiến chúng cứng rắn
"Dâu tây,....nhìn này thật d*m đãng"
Bên dưới hoa huy*t đã ướt trơn bóng, từng nơi trên cơ thể đều bị hắn kích thích khiến mật d*ch tiết ra không ngừng. Hắn khẽ nhếch môi nhẹ nhàng rút côn th*t ra quy đ*u rỉ chút t*nh, môi em còn vương lại ít d*ch trắng. Hắn đè em xuống giường h*n khắp lên khuôn mặt, cả thân thể cường tráng đè lên người khiến em liên tưởng mình như bị núi đè, h*a tâm ngay lập tức được lấp đầy, c* v*t từ khi nào đã được nằm trọn trong h*a tâm
...
Sắp hoàn p1 rồi nha các bạn, p2 sẽ nói về tiếp về cuộc đời của Ngụy Giang Thiên nha. p1 kết SE nha các bạn