Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 8: Việc " trên giường" khó giải thích!
Những tia nắng đầu ngày len lỏi qua rèm cửa sổ, chạm đến hai thân thể đang quấn lấy nhau, ngủ say trên giường.
" Oh Oh la la...đường cong của em đẫy đà..." - Tiếng chuông điện thoại của Lưu Ngọc bất chợt reo lên.
" Khốn kiếp! là kẻ nào chán sống, mới sáng sớm đã phá hỏng giấc mơ đẹp của bà " - Cô thét lên rồi quơ tay lấy điện thoại tối qua đã bị quăng trên sàn.
Màn hình điện thoại hiển thị một cái tên đáng ghét " Tô Hồ Ly ", là số điện thoại của Tô Thư Kỳ.
" Tốt nhất là cậu nên có chuyện quan trọng. Bằng không tớ nhất định sẽ đem cậu nướng chín để nhắm rượu" - Lưu Ngọc nghiến răng nghiến lợi mà nói.
" Có, tất nhiên có. Chuyện rất quan trọng, cực đỉnh siêu cấp quan trọng: cậu mau rời khỏi đó đi, chạy thật nhanh vào" - Tô Thư Kỳ không quên đùa bỡn bạn thân.
" Cái gì mà chạy? Tại sao phải chạy? Tốt nhất cậu nên nói rõ ràng!" - Lưu Ngọc cơ hồ không hiểu con " Tô Hồ Ly " kia hôm nay lại bày trò gì.
" Boss phu nhân - Mẹ của Dương Tuấn Nam sắp đến rồi đó. Bà ta không phải người 2 chúng ta có thể đối phối được đâu.Nhanh! cậu nhanh chạy khỏi đó đi! Trèo tường hay chui ống khói gì đó.Chỉ cần cậu trốn thoát là được " - Giọng của Tô Thư Kỳ bắt đầu có chút gấp gáp.
" Tớ có làm quái gì chọc đến bà ta. Sao lại phải chạy? " - Lưu Ngọc vẫn chưa hiểu được vấn đề.
" Tóm lại là cậu cứ chạy trước đi...tút...tút "- Tô Thư Kỳ nói xong liền ngắt điện thoại.
Thật chẳng hiểu nổi Tô Hồ Ly này muốn làm gì nữa. Bình thường chẳng phải rất kiệm lời sao, sao hôm nay lại nói lắm thế mà câu nào cũng khó hiểu.
Xoay người lại,cô thất thần khi thấy khi thấy Dương Tuấn Nam đang ngủ trên giường. Cậu ta không mặc quần áo, cô cũng vậy. Trên người của hai người lại xuất hiện những vết đỏ,tím vô cùng kì quái, hạ thân truyền đến chút đau rát.
Gương mặt cô biến sắc. Cô lấy tay vuốt ngược tóc lên trán. Bây giờ thì cô đã hiểu tại sao Tô Hồ Ly kia lại gọi điện nói linh tinh rồi, càng hiểu rõ cô và Tiểu Nam tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì. Chết tiệt! Những chuyện tối qua không phải là cô nằm mơ mà là sự thật. Cô không những uống say mà còn làm chuyện đó với một người có tư duy của đứa trẻ như Tiểu Nam. Lưu Ngọc! Mày đúng là cầm thú mà.
Chắc chắn là con Tô Hồ Ly kia đã giở trò, bằng không sao Tiểu Nam lại có thể đúng lúc xuất hiện lúc cô đang say chứ. Được lắm, cô nhất định sẽ lột da nó rồi đem làm thảm lau nhà.
Cô đang miên man suy nghĩ lát nữa làm sao có thể đối diện với Tiểu Nam thì ngoài cửa truyền đến âm thanh thật chói tai: " Rầm! Rầm" - Là tiến đập cửa.
Cô vội nhặt lấy quần áo khoác lên người, chỉnh trang lại đầu tóc rồi ngồi xuống mép giường, bắt chéo chân. Cô kéo chăn đắp cho Tiểu Nam, hy vọng lát nữa cậu ấy sẽ không bị làm tỉnh giấc.Tiện thể, cô cũng châm lửa đốt một điếu thuốc lá cho bản thân.
Chuyện gì đến sẽ đến, muốn tránh cũng không được. Chi bằng cô giữ chút thể diện cho bản thân, chuẩn bị một chút để gặp mặt người ta.
Cánh cửa bị đánh sập,thảm thương nằm trên đất. Bước vào đầu tiên là phu nhân Dương gia - Trần Kiều Hoa. Theo sau bà là rất nhiều thủ vệ. Bà mặc một bộ váy đen quý phái, tóc uốn lượn sóng, ngắn ngang vai. Gương mặt được chăm sóc rất kĩ, không có mấy nếp nhăn, trang điểm cũng rất tự nhiên. Thật khó có thể tin rằng bà ấy là một người đã ngoài bốn mươi.
Bà ấy có ánh mắt rất giống Tiểu Nam, to và tròn. Nhưng so với Tiểu Nam, ánh mắt ấy có phần nghiêm nghị và lạnh lùng hơn, đặc biệt là trong lúc này.
" Rốt cuộc là cô đã làm gì?" - Bà cất giọng giận dữ khi trông thấy con trai mình đang ngủ trên giường mà những mảnh quần áo vương vãi trên đất tạo cho người xem một cảm giác ái muội.
Lưu Ngọc vẫn rất điềm nhiên tận hưởng điếu thuốc lá trong tay còn cao hứng phả ra một làn khói trắng, cuộn xoáy rồi tan vào không trung. " Như bà đã thấy, chúng tôi đã có một đêm vui vẻ"
Dù biết đây là mẹ của Tiểu Nam nhưng cô không thể nào ỏng ẹo mà xua nịnh hay nhận lỗi trước mặt bà được. Cao ngạo, thẳng thắng vốn đã là tính cách và thói quen của cô.
" Xem ra là tôi đã đánh giá quá cao nhân phẩm của người Lưu gia các người. Còn cho rằng lần trước cô tốt bụng cứu Tiểu Nam. Hóa ra là dàn dựng từ trước. Mục đích cuối cùng cũng là trèo lên giường của Tiểu Nam. Cô nghĩ như vậy thì sẽ có cơ hội được bước chân vào Dương gia hưởng vinh hoa phú quý sao?" - Trần Kiều Hoa vô cùng giận dữ mà mắng Lưu Ngọc.
Cô khẽ cong khóe môi, cũng không có ý định phản bác lời của Trần Kiều Hoa. Dù sao, thì sau chuyện hôm qua, cô thực muốn chịu trách nhiệm với Tiểu Nam. Cô cũng muốn gả cho cậu ấy nhưng không phải vì vinh hoa phú quý gì đó. Bởi vì tiền là thứ mà Lưu Ngọc cô không hề thiếu. Nhưng hiện nay, tập đoàn Hoa Nhật của Lưu gia có nhiều hạng mục đang gặp khó khăn. Một trong những cách giải quyết hiệu quả nhất là huy động vốn đầu tư từ tập đoàn Khải Thiên của Dương gia. Khó trách, Dương phu nhân kia lại hiểu lầm cô như vậy. Nhưng nếu cô cố thanh minh rằng tất cả những chuyện này đều là trùng hợp, là hiểu lầm là do cô say rượu và bị con bạn thân xỏ mũi thì bà có tin không. Lúc này, càng giải thích thì chính là càng thừa nhận.Tạm thời, cứ im lặng vậy.
" Sao, im lặng là thừa nhận rồi à! Xem ra, da mặt của người Lưu gia của các người cũng thật là dày"- Bà cố nhấn mạnh chữ "thật là dày" để công kích Lưu Ngọc.
" Nếu tôi phủ nhận thì Dương phu nhân người sẽ cam tâm sao. Thế nên, Lưu Ngọc tôi đành phải ủy khuất nhận thiệt về mình thôi. Chỉ là, Dương phu nhân người một đời nổi tiếng là thông minh, quyết đoán lại là người đánh giá sự việc tùy hứng như vậy sao? Bà không cảm thấy, trong chuyện này cũng quá ư là nhiều trùng hợp sao?" - cô gieo cho Trần Kiều Hoa nhiều nghi vấn.
Lưu Ngọc cười sảng khoái rồi xoay người rời khỏi phòng. Cô biết lúc này gương mặt xinh đẹp kia của bà đang có biểu hiện cực kì khó coi.
Rời khỏi phòng, bước vào thang máy, Lưu Ngọc lại châm tiếp một điếu thuốc lá đưa lên môi. Tư duy nhạy bén cho cô biết những việc diễn ra gần đây quả thật là trùng hợp đến không bình thường. Từ việc Đoạn Hùng cả gan cắm sừng cô, cả việc cô vô tình gặp Tiểu Nam ở ngoài đường rồi cả việc hôm nay nữa. Cô không tin trên đời này lại có nhiều chuyện "ngẫu nhiên" đến vậy, "ngẫu nhiên" đến nỗi như một kế hoạch được sắp đặt từ trước. Chỉ là, có kẻ muốn dùng cô như một quân cờ, cô sẽ không thể để hắn sống yên ổn.
" Oh Oh la la...đường cong của em đẫy đà..." - Tiếng chuông điện thoại của Lưu Ngọc bất chợt reo lên.
" Khốn kiếp! là kẻ nào chán sống, mới sáng sớm đã phá hỏng giấc mơ đẹp của bà " - Cô thét lên rồi quơ tay lấy điện thoại tối qua đã bị quăng trên sàn.
Màn hình điện thoại hiển thị một cái tên đáng ghét " Tô Hồ Ly ", là số điện thoại của Tô Thư Kỳ.
" Tốt nhất là cậu nên có chuyện quan trọng. Bằng không tớ nhất định sẽ đem cậu nướng chín để nhắm rượu" - Lưu Ngọc nghiến răng nghiến lợi mà nói.
" Có, tất nhiên có. Chuyện rất quan trọng, cực đỉnh siêu cấp quan trọng: cậu mau rời khỏi đó đi, chạy thật nhanh vào" - Tô Thư Kỳ không quên đùa bỡn bạn thân.
" Cái gì mà chạy? Tại sao phải chạy? Tốt nhất cậu nên nói rõ ràng!" - Lưu Ngọc cơ hồ không hiểu con " Tô Hồ Ly " kia hôm nay lại bày trò gì.
" Boss phu nhân - Mẹ của Dương Tuấn Nam sắp đến rồi đó. Bà ta không phải người 2 chúng ta có thể đối phối được đâu.Nhanh! cậu nhanh chạy khỏi đó đi! Trèo tường hay chui ống khói gì đó.Chỉ cần cậu trốn thoát là được " - Giọng của Tô Thư Kỳ bắt đầu có chút gấp gáp.
" Tớ có làm quái gì chọc đến bà ta. Sao lại phải chạy? " - Lưu Ngọc vẫn chưa hiểu được vấn đề.
" Tóm lại là cậu cứ chạy trước đi...tút...tút "- Tô Thư Kỳ nói xong liền ngắt điện thoại.
Thật chẳng hiểu nổi Tô Hồ Ly này muốn làm gì nữa. Bình thường chẳng phải rất kiệm lời sao, sao hôm nay lại nói lắm thế mà câu nào cũng khó hiểu.
Xoay người lại,cô thất thần khi thấy khi thấy Dương Tuấn Nam đang ngủ trên giường. Cậu ta không mặc quần áo, cô cũng vậy. Trên người của hai người lại xuất hiện những vết đỏ,tím vô cùng kì quái, hạ thân truyền đến chút đau rát.
Gương mặt cô biến sắc. Cô lấy tay vuốt ngược tóc lên trán. Bây giờ thì cô đã hiểu tại sao Tô Hồ Ly kia lại gọi điện nói linh tinh rồi, càng hiểu rõ cô và Tiểu Nam tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì. Chết tiệt! Những chuyện tối qua không phải là cô nằm mơ mà là sự thật. Cô không những uống say mà còn làm chuyện đó với một người có tư duy của đứa trẻ như Tiểu Nam. Lưu Ngọc! Mày đúng là cầm thú mà.
Chắc chắn là con Tô Hồ Ly kia đã giở trò, bằng không sao Tiểu Nam lại có thể đúng lúc xuất hiện lúc cô đang say chứ. Được lắm, cô nhất định sẽ lột da nó rồi đem làm thảm lau nhà.
Cô đang miên man suy nghĩ lát nữa làm sao có thể đối diện với Tiểu Nam thì ngoài cửa truyền đến âm thanh thật chói tai: " Rầm! Rầm" - Là tiến đập cửa.
Cô vội nhặt lấy quần áo khoác lên người, chỉnh trang lại đầu tóc rồi ngồi xuống mép giường, bắt chéo chân. Cô kéo chăn đắp cho Tiểu Nam, hy vọng lát nữa cậu ấy sẽ không bị làm tỉnh giấc.Tiện thể, cô cũng châm lửa đốt một điếu thuốc lá cho bản thân.
Chuyện gì đến sẽ đến, muốn tránh cũng không được. Chi bằng cô giữ chút thể diện cho bản thân, chuẩn bị một chút để gặp mặt người ta.
Cánh cửa bị đánh sập,thảm thương nằm trên đất. Bước vào đầu tiên là phu nhân Dương gia - Trần Kiều Hoa. Theo sau bà là rất nhiều thủ vệ. Bà mặc một bộ váy đen quý phái, tóc uốn lượn sóng, ngắn ngang vai. Gương mặt được chăm sóc rất kĩ, không có mấy nếp nhăn, trang điểm cũng rất tự nhiên. Thật khó có thể tin rằng bà ấy là một người đã ngoài bốn mươi.
Bà ấy có ánh mắt rất giống Tiểu Nam, to và tròn. Nhưng so với Tiểu Nam, ánh mắt ấy có phần nghiêm nghị và lạnh lùng hơn, đặc biệt là trong lúc này.
" Rốt cuộc là cô đã làm gì?" - Bà cất giọng giận dữ khi trông thấy con trai mình đang ngủ trên giường mà những mảnh quần áo vương vãi trên đất tạo cho người xem một cảm giác ái muội.
Lưu Ngọc vẫn rất điềm nhiên tận hưởng điếu thuốc lá trong tay còn cao hứng phả ra một làn khói trắng, cuộn xoáy rồi tan vào không trung. " Như bà đã thấy, chúng tôi đã có một đêm vui vẻ"
Dù biết đây là mẹ của Tiểu Nam nhưng cô không thể nào ỏng ẹo mà xua nịnh hay nhận lỗi trước mặt bà được. Cao ngạo, thẳng thắng vốn đã là tính cách và thói quen của cô.
" Xem ra là tôi đã đánh giá quá cao nhân phẩm của người Lưu gia các người. Còn cho rằng lần trước cô tốt bụng cứu Tiểu Nam. Hóa ra là dàn dựng từ trước. Mục đích cuối cùng cũng là trèo lên giường của Tiểu Nam. Cô nghĩ như vậy thì sẽ có cơ hội được bước chân vào Dương gia hưởng vinh hoa phú quý sao?" - Trần Kiều Hoa vô cùng giận dữ mà mắng Lưu Ngọc.
Cô khẽ cong khóe môi, cũng không có ý định phản bác lời của Trần Kiều Hoa. Dù sao, thì sau chuyện hôm qua, cô thực muốn chịu trách nhiệm với Tiểu Nam. Cô cũng muốn gả cho cậu ấy nhưng không phải vì vinh hoa phú quý gì đó. Bởi vì tiền là thứ mà Lưu Ngọc cô không hề thiếu. Nhưng hiện nay, tập đoàn Hoa Nhật của Lưu gia có nhiều hạng mục đang gặp khó khăn. Một trong những cách giải quyết hiệu quả nhất là huy động vốn đầu tư từ tập đoàn Khải Thiên của Dương gia. Khó trách, Dương phu nhân kia lại hiểu lầm cô như vậy. Nhưng nếu cô cố thanh minh rằng tất cả những chuyện này đều là trùng hợp, là hiểu lầm là do cô say rượu và bị con bạn thân xỏ mũi thì bà có tin không. Lúc này, càng giải thích thì chính là càng thừa nhận.Tạm thời, cứ im lặng vậy.
" Sao, im lặng là thừa nhận rồi à! Xem ra, da mặt của người Lưu gia của các người cũng thật là dày"- Bà cố nhấn mạnh chữ "thật là dày" để công kích Lưu Ngọc.
" Nếu tôi phủ nhận thì Dương phu nhân người sẽ cam tâm sao. Thế nên, Lưu Ngọc tôi đành phải ủy khuất nhận thiệt về mình thôi. Chỉ là, Dương phu nhân người một đời nổi tiếng là thông minh, quyết đoán lại là người đánh giá sự việc tùy hứng như vậy sao? Bà không cảm thấy, trong chuyện này cũng quá ư là nhiều trùng hợp sao?" - cô gieo cho Trần Kiều Hoa nhiều nghi vấn.
Lưu Ngọc cười sảng khoái rồi xoay người rời khỏi phòng. Cô biết lúc này gương mặt xinh đẹp kia của bà đang có biểu hiện cực kì khó coi.
Rời khỏi phòng, bước vào thang máy, Lưu Ngọc lại châm tiếp một điếu thuốc lá đưa lên môi. Tư duy nhạy bén cho cô biết những việc diễn ra gần đây quả thật là trùng hợp đến không bình thường. Từ việc Đoạn Hùng cả gan cắm sừng cô, cả việc cô vô tình gặp Tiểu Nam ở ngoài đường rồi cả việc hôm nay nữa. Cô không tin trên đời này lại có nhiều chuyện "ngẫu nhiên" đến vậy, "ngẫu nhiên" đến nỗi như một kế hoạch được sắp đặt từ trước. Chỉ là, có kẻ muốn dùng cô như một quân cờ, cô sẽ không thể để hắn sống yên ổn.