Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 9: Nửa đêm đột nhập
" Bịch"
Một bóng đen vừa phóng xuống từ bờ tường cao hơn 2m có lỏm chỏm kẽm gai. Có lẽ tiếng động của hắn đã gây chú ý nên lập tức có 2 vệ sĩ đến kiểm tra.
" Này, mày chắc đã nghe thấy tiếng gì đó thật chứ" - một trong số hai vệ sĩ nói với người còn lại.
" Chắc chắn, tao nghe thấy một tiếng "bịch" rất to mà. Cứ như có kẻ nào vừa nhảy vào đây vậy" - hắn nói với vẻ mặt chắc chắn.
Cả hai cùng nhìn xung quanh, không có bất kì điểm khả nghi hay dấu hiệu lạ nào. Rồi cả hai cùng ngước mắt lên nhìn bờ tường cao kia. Những sợi kẽm gai vẫn lỏm chỏm ở đó, gần đó còn có một cái camera cùng hệ thống báo động vẫn đang nhấp nháy đèn, chứng tỏ nó vẫn đang hoạt động. Một trong số hai người bọn họ lại tỏ vẻ giận dữ, quay sang nói với người kia nói có:
" Tao nghĩ mày buồn ngủ quá nên mới thấy mớ rồi. Giả sử có ai đó lẻn vào đây. Mày nghĩ cái TK255 ( tên hệ thống báo động) kia sẽ chịu im lặng chắc. Tao nghĩ mai mày hãy xin nghỉ phép rồi đi khám đi"
"Có lẽ tao nghe nhầm. Thôi, trở lại cổng canh gác thôi " - hắn đành phải từ bỏ.
Cả hai vệ sĩ an tâm rời khỏi đó. Nhưng họ không biết rằng, bóng đen kia đã đứng trên ban công lầu một tự bao giờ. Đó là ban công của một căn phòng đã tắt đèn, người bên trong cũng đã ngủ say cộng thêm việc rèm cửa đã được kéo lại. Bóng đen bí ẩn không hề bị phát hiện dù đứng khá " lộ thiên".
Bóng đen ấy ngẩn đầu lên nhìn ban công liền kề phía trên. Hắn rút trong túi ra một vật nhỏ có hình son môi rồi đưa nó lên cao hướng về phía lang cang của ban công kia.
" Bụp". Hắn dùng ngón cái ấn một nút nhỏ ở đế thỏi son. Lập tức một sợi cước thanh mảnh được phóng ra ngoài, hướng đến lang cang. Đầu son thực chất là một thỏi kim loại như nam châm nhưng rắn chắc hơn rất nhiều. Thế nên, nó lượn vòng mấy cái liền cuộn chặt dây cước vào lang cang.
"Bụp". Hắn một lần nữa nhấn nút. Lần này, dây cước đã được thu ngắn lại. Nhưng vì đầu kia đã được cố định trên cao nên thuận tiện kéo cả bóng đen kia lên. Dây cước vừa hết, hắn nắm lấy lang cang rồi lộn một cái đã đứng trên nền ban công lầu hai. Lúc nãy, hắn cũng đã dùng cách này để từ mặt đất lên lầu một và giờ là lầu một lên lầu hai.
Hắn tiến lại phía cửa, muốn vào căn phòng này từ ban công. Nhưng đáng tiếc, chủ nhân căn phòng vẫn cẩn thận như vậy, cửa đã khóa.
Hắn rút chiếc kẹp tăm trên tóc, chính xác thì đó là một " chìa khóa vạn năng " để mở cửa.
" Cạch". Cửa đã được mở. Bóng đen tiến vào phòng. Nhưng hắn cũng không ngờ ngay khi vừa bước vào thì một lực mạnh đã ép hắn vào tường. Lập tức, một lưỡi dao sáng bóng trong bóng tối kề sát vào cổ hắn.
" Đến đây làm gì? " - Tô Thư Kỳ không nhiều lời, trực tiếp hỏi thẳng mục đích của kẻ nửa đêm lẻn vào phòng cô, lại còn làm nhiễu cả camera và hệ thống báo động của nhà cô. Quả thực không đơn giản.
" Đến trả thù" - Kẻ áo đen thản nhiên đáp.
Nhưng lời nói vừa dứt thì con dao trên tay Tô Thư Kỳ đã bị kẻ kia đoạt đi, ném xuống đất. Hắn một tay giữ tay cô, một tay giữ lấy vai cô. Xoay một cái đã đè Tô Thư Kỳ nằm xấp trên giường, dùng đầu gối ấn giữ lưng cô.
" Chết tiệt! Lưu Ngọc,mau buông ra. Có gì thì từ từ mà nói. Cậu có cần hù người như vậy không" - cô thét lên khi nhận ra cái giọng nói quen thuộc của ai kia.
Lưu Ngọc buông tha Tô Thư Kỳ. Cô đi đến công tắc, bật đèn. Dù trong bóng tối, Lưu Ngọc vẫn có thể biết hết vị trí đồ đạc trong căn phòng này, cô đã quá quen thuộc với nó.
Ánh sáng lan tỏa khắp căn phòng. Tô Thư Kỳ nhìn rõ được Lưu Ngọc. Nhỏ mặt một bộ đồ bó sát người toàn đen, trên mặt còn đeo thêm một cái mặt nạ quái dị, màu trắng. Tô Thư Kỳ xoa xoa cổ tay đang đau rát của mình, đồng thời quăng cho cái kẻ đang thản nhiên ngồi trên giường cô đang cười đắc chí: " Còn cười? Nửa đêm nửa hôm lẻn vào phòng tôi còn ăn mặc như vậy. Cậu lại định bày trò gì nữa? "
" Là do cậu cứ trốn tôi. Tôi đành phải đến tận nhà tìm cậu.Cậu cũng biết là ba mẹ cậu chán ghét tôi cỡ nào mà. Họ sẽ để tôi đường đường chính chính mà đến nhà "thăm hỏi" cậu sao?"- Lưu Ngọc vừa nói vừa uể oải ngã lưng trên giường.
" Cũng đúng. Nhưng đính chính lại là không phải tôi trốn mà là tôi đang bị "án treo" nghiêm cấm rời khỏi nhà"- Tô Thư Kỳ cũng ngã lưng nằm bên cạnh Lưu Ngọc tâm sự.
" Cậu lại gây họa?" - Lưu Ngọc xoay người nhìn Tô Thư Kỳ, cô biết chắc chắn con nhỏ này lại "gây án" ở đâu đó rồi.
" Cũng không có gì. Còn nhớ hôm tôi đưa cậu đến khách sạn không? Sau đó tôi lái xe đi dạo một chút lại đụng phải một tên biến thái. Thế là tôi đã tẩn cho hắn một trận. Nhưng ai ngờ tên khốn đó lại là thiếu gia của nhà họ Đường. Bọn họ mang con trai đến nhà tôi cáo trạng.Ba ba tôi nổi trận lôi đình, vừa mắng vừa bắt tôi xin lỗi. Tất nhiên là tôi không xin lỗi rồi. Tôi nghĩ mình không sai. Kết quả, mấy hôm nay tôi bị giam ở nhà này.Thiệt tức chết mà! Đúng rồi, cậu vẫn chưa nói cậu đến đây làm gì". - Tô Thư Kỳ than vãn một mạch.
" Không phải nói rồi sao. Là đến trả thù. Về việc cậu đã " tặng " cho tôi một đêm xuân đáng nhớ" - Lần này là Lưu Ngọc ném cho Tô Thư Kỳ một cái lườm chán ghét.
" Là chuyện đó hả? Đáng lẽ cậu phải cảm ơn tôi vì đã thỏa mãn cho cậu cùng người trong lòng chung chăn chung gối. Cậu không đưa đại lễ cảm ơn đã đành, sao còn đến trả thù tôi làm gì" - Tô Thư Kỳ bức bối.
" Đại lễ cảm ơn! Cậu còn dám nói! Tớ chỉ nói là thích chứ đâu có nói là muốn lên giường cùng cậu ta đâu" - Lưu Ngọc tiện tay ném mạnh một cái gối về phía Tô Thư Kỳ, mắng một trận: "Hơn nữa đồ ngốc nhà cậu không biết mình đã bị dắt mũi sao? Còn ở đó đòi công trạng"
" Cái gì mà bị dắt mũi. Tớ chỉ là thấy cậu uống say rồi nên đùa chút thôi mà. Cậu đang làm quá vấn đề lên đấy"- Tô Thư Kỳ cười cợt.
" Say, cậu nghĩ mấy chai rượu hôm bữa đủ để tôi say hay sao? Cậu nghĩ Dương lão phu nhân lại bệnh đúng lúc như vậy?"
Tô Thư Kỳ ngẫm lại quả là có chỗ không hợp lý.Tửu lượng của cô và Lưu Ngọc rất cao, còn được mệnh danh là " ngàn ly không say ". Hôm đó cả hai người đều không uống nhiều rượu, cư nhiên lại say đến như vậy. Vậy là rượu có vấn đề. Cô nhớ không lầm thì trong lúc đưa Lưu Ngọc về khách sạn,có một tên thủ vệ " hiến kế " cho cô, nói như vậy sẽ khiến cho Lưu tỷ vui vẻ. Cô liền đến Dương gia bắt người. Mà mấy hôm nay cũng không thấy cái tên thủ vệ đó nữa. Hôm đó dù Dương lão phu nhân có nằm viện đi nữa thì Dương gia cũng không "thưa thớt" người như vậy.Ngẫm một hồi, Tô Thư Kỳ mới dần hiểu ra.
" Chẳng lẽ có kẻ giở trò sau. Nhưng mục đích của hắn là gì chứ? "
" Uy hiếp! " - Lưu Ngọc lấy trong túi ra một cái USB rồi nói tiếp " Đây là USB chứa tệp tin video ghi hình lại đêm đó"
" Còn ghi hình lại nữa, kẻ đó thật là biến thái mà. Hắn sẽ không rảnh rỗi mà bày nhiều trò vậy đâu, đúng không? Vậy hắn muốn cậu làm gì? "- Cái đầu hồ ly của Tô Thư Kỳ giờ mới dần hoạt động lại.
" Gả vào Dương gia?"- Lưu Ngọc bình thản đáp.
" Cái gì!!! "
...
Một bóng đen vừa phóng xuống từ bờ tường cao hơn 2m có lỏm chỏm kẽm gai. Có lẽ tiếng động của hắn đã gây chú ý nên lập tức có 2 vệ sĩ đến kiểm tra.
" Này, mày chắc đã nghe thấy tiếng gì đó thật chứ" - một trong số hai vệ sĩ nói với người còn lại.
" Chắc chắn, tao nghe thấy một tiếng "bịch" rất to mà. Cứ như có kẻ nào vừa nhảy vào đây vậy" - hắn nói với vẻ mặt chắc chắn.
Cả hai cùng nhìn xung quanh, không có bất kì điểm khả nghi hay dấu hiệu lạ nào. Rồi cả hai cùng ngước mắt lên nhìn bờ tường cao kia. Những sợi kẽm gai vẫn lỏm chỏm ở đó, gần đó còn có một cái camera cùng hệ thống báo động vẫn đang nhấp nháy đèn, chứng tỏ nó vẫn đang hoạt động. Một trong số hai người bọn họ lại tỏ vẻ giận dữ, quay sang nói với người kia nói có:
" Tao nghĩ mày buồn ngủ quá nên mới thấy mớ rồi. Giả sử có ai đó lẻn vào đây. Mày nghĩ cái TK255 ( tên hệ thống báo động) kia sẽ chịu im lặng chắc. Tao nghĩ mai mày hãy xin nghỉ phép rồi đi khám đi"
"Có lẽ tao nghe nhầm. Thôi, trở lại cổng canh gác thôi " - hắn đành phải từ bỏ.
Cả hai vệ sĩ an tâm rời khỏi đó. Nhưng họ không biết rằng, bóng đen kia đã đứng trên ban công lầu một tự bao giờ. Đó là ban công của một căn phòng đã tắt đèn, người bên trong cũng đã ngủ say cộng thêm việc rèm cửa đã được kéo lại. Bóng đen bí ẩn không hề bị phát hiện dù đứng khá " lộ thiên".
Bóng đen ấy ngẩn đầu lên nhìn ban công liền kề phía trên. Hắn rút trong túi ra một vật nhỏ có hình son môi rồi đưa nó lên cao hướng về phía lang cang của ban công kia.
" Bụp". Hắn dùng ngón cái ấn một nút nhỏ ở đế thỏi son. Lập tức một sợi cước thanh mảnh được phóng ra ngoài, hướng đến lang cang. Đầu son thực chất là một thỏi kim loại như nam châm nhưng rắn chắc hơn rất nhiều. Thế nên, nó lượn vòng mấy cái liền cuộn chặt dây cước vào lang cang.
"Bụp". Hắn một lần nữa nhấn nút. Lần này, dây cước đã được thu ngắn lại. Nhưng vì đầu kia đã được cố định trên cao nên thuận tiện kéo cả bóng đen kia lên. Dây cước vừa hết, hắn nắm lấy lang cang rồi lộn một cái đã đứng trên nền ban công lầu hai. Lúc nãy, hắn cũng đã dùng cách này để từ mặt đất lên lầu một và giờ là lầu một lên lầu hai.
Hắn tiến lại phía cửa, muốn vào căn phòng này từ ban công. Nhưng đáng tiếc, chủ nhân căn phòng vẫn cẩn thận như vậy, cửa đã khóa.
Hắn rút chiếc kẹp tăm trên tóc, chính xác thì đó là một " chìa khóa vạn năng " để mở cửa.
" Cạch". Cửa đã được mở. Bóng đen tiến vào phòng. Nhưng hắn cũng không ngờ ngay khi vừa bước vào thì một lực mạnh đã ép hắn vào tường. Lập tức, một lưỡi dao sáng bóng trong bóng tối kề sát vào cổ hắn.
" Đến đây làm gì? " - Tô Thư Kỳ không nhiều lời, trực tiếp hỏi thẳng mục đích của kẻ nửa đêm lẻn vào phòng cô, lại còn làm nhiễu cả camera và hệ thống báo động của nhà cô. Quả thực không đơn giản.
" Đến trả thù" - Kẻ áo đen thản nhiên đáp.
Nhưng lời nói vừa dứt thì con dao trên tay Tô Thư Kỳ đã bị kẻ kia đoạt đi, ném xuống đất. Hắn một tay giữ tay cô, một tay giữ lấy vai cô. Xoay một cái đã đè Tô Thư Kỳ nằm xấp trên giường, dùng đầu gối ấn giữ lưng cô.
" Chết tiệt! Lưu Ngọc,mau buông ra. Có gì thì từ từ mà nói. Cậu có cần hù người như vậy không" - cô thét lên khi nhận ra cái giọng nói quen thuộc của ai kia.
Lưu Ngọc buông tha Tô Thư Kỳ. Cô đi đến công tắc, bật đèn. Dù trong bóng tối, Lưu Ngọc vẫn có thể biết hết vị trí đồ đạc trong căn phòng này, cô đã quá quen thuộc với nó.
Ánh sáng lan tỏa khắp căn phòng. Tô Thư Kỳ nhìn rõ được Lưu Ngọc. Nhỏ mặt một bộ đồ bó sát người toàn đen, trên mặt còn đeo thêm một cái mặt nạ quái dị, màu trắng. Tô Thư Kỳ xoa xoa cổ tay đang đau rát của mình, đồng thời quăng cho cái kẻ đang thản nhiên ngồi trên giường cô đang cười đắc chí: " Còn cười? Nửa đêm nửa hôm lẻn vào phòng tôi còn ăn mặc như vậy. Cậu lại định bày trò gì nữa? "
" Là do cậu cứ trốn tôi. Tôi đành phải đến tận nhà tìm cậu.Cậu cũng biết là ba mẹ cậu chán ghét tôi cỡ nào mà. Họ sẽ để tôi đường đường chính chính mà đến nhà "thăm hỏi" cậu sao?"- Lưu Ngọc vừa nói vừa uể oải ngã lưng trên giường.
" Cũng đúng. Nhưng đính chính lại là không phải tôi trốn mà là tôi đang bị "án treo" nghiêm cấm rời khỏi nhà"- Tô Thư Kỳ cũng ngã lưng nằm bên cạnh Lưu Ngọc tâm sự.
" Cậu lại gây họa?" - Lưu Ngọc xoay người nhìn Tô Thư Kỳ, cô biết chắc chắn con nhỏ này lại "gây án" ở đâu đó rồi.
" Cũng không có gì. Còn nhớ hôm tôi đưa cậu đến khách sạn không? Sau đó tôi lái xe đi dạo một chút lại đụng phải một tên biến thái. Thế là tôi đã tẩn cho hắn một trận. Nhưng ai ngờ tên khốn đó lại là thiếu gia của nhà họ Đường. Bọn họ mang con trai đến nhà tôi cáo trạng.Ba ba tôi nổi trận lôi đình, vừa mắng vừa bắt tôi xin lỗi. Tất nhiên là tôi không xin lỗi rồi. Tôi nghĩ mình không sai. Kết quả, mấy hôm nay tôi bị giam ở nhà này.Thiệt tức chết mà! Đúng rồi, cậu vẫn chưa nói cậu đến đây làm gì". - Tô Thư Kỳ than vãn một mạch.
" Không phải nói rồi sao. Là đến trả thù. Về việc cậu đã " tặng " cho tôi một đêm xuân đáng nhớ" - Lần này là Lưu Ngọc ném cho Tô Thư Kỳ một cái lườm chán ghét.
" Là chuyện đó hả? Đáng lẽ cậu phải cảm ơn tôi vì đã thỏa mãn cho cậu cùng người trong lòng chung chăn chung gối. Cậu không đưa đại lễ cảm ơn đã đành, sao còn đến trả thù tôi làm gì" - Tô Thư Kỳ bức bối.
" Đại lễ cảm ơn! Cậu còn dám nói! Tớ chỉ nói là thích chứ đâu có nói là muốn lên giường cùng cậu ta đâu" - Lưu Ngọc tiện tay ném mạnh một cái gối về phía Tô Thư Kỳ, mắng một trận: "Hơn nữa đồ ngốc nhà cậu không biết mình đã bị dắt mũi sao? Còn ở đó đòi công trạng"
" Cái gì mà bị dắt mũi. Tớ chỉ là thấy cậu uống say rồi nên đùa chút thôi mà. Cậu đang làm quá vấn đề lên đấy"- Tô Thư Kỳ cười cợt.
" Say, cậu nghĩ mấy chai rượu hôm bữa đủ để tôi say hay sao? Cậu nghĩ Dương lão phu nhân lại bệnh đúng lúc như vậy?"
Tô Thư Kỳ ngẫm lại quả là có chỗ không hợp lý.Tửu lượng của cô và Lưu Ngọc rất cao, còn được mệnh danh là " ngàn ly không say ". Hôm đó cả hai người đều không uống nhiều rượu, cư nhiên lại say đến như vậy. Vậy là rượu có vấn đề. Cô nhớ không lầm thì trong lúc đưa Lưu Ngọc về khách sạn,có một tên thủ vệ " hiến kế " cho cô, nói như vậy sẽ khiến cho Lưu tỷ vui vẻ. Cô liền đến Dương gia bắt người. Mà mấy hôm nay cũng không thấy cái tên thủ vệ đó nữa. Hôm đó dù Dương lão phu nhân có nằm viện đi nữa thì Dương gia cũng không "thưa thớt" người như vậy.Ngẫm một hồi, Tô Thư Kỳ mới dần hiểu ra.
" Chẳng lẽ có kẻ giở trò sau. Nhưng mục đích của hắn là gì chứ? "
" Uy hiếp! " - Lưu Ngọc lấy trong túi ra một cái USB rồi nói tiếp " Đây là USB chứa tệp tin video ghi hình lại đêm đó"
" Còn ghi hình lại nữa, kẻ đó thật là biến thái mà. Hắn sẽ không rảnh rỗi mà bày nhiều trò vậy đâu, đúng không? Vậy hắn muốn cậu làm gì? "- Cái đầu hồ ly của Tô Thư Kỳ giờ mới dần hoạt động lại.
" Gả vào Dương gia?"- Lưu Ngọc bình thản đáp.
" Cái gì!!! "
...