Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương-821
Chương 822: Trong lòng không đoán được ư
**********
Chương 822: Trong lòng không đoán được ư
Anh nợ em một câu yêu thương!
Khi người nào đó nhắc đến hai chữ con gái, trong mắt hiện lên cưng chiều, thật sự đúng là điển hình của trọng nữ khinh nam, hoàn toàn là cuồng con gái.
“Anh thích con gái, bởi vì con gái giống em” Dáng vẻ của anh rất nghe lời.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Hoa Hiền Phương thật đúng là không cảm thấy Lục Kiến Dao giống mình, dáng vẻ bá đạo đó rõ ràng là phiên bản của ma vuong tu la.
Anh nợ em một câu yêu thương!
"Sao em lại cảm thấy Kiến Dao rất giống anh nhỉ”.
“Lớn lên giống em, không được à?” Lục Kiến Nghị vươn tay vuốt tóc cô.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Hoa Hiền Phương trầm mặc một lúc, sau đó dùng một loại giọng điệu hờ hững nói. “Anh cảm thấy Kiến Quân và Kiển Diệp, ai thích hợp làm người quản lý một gia tộc hơn”
Trong mắt Lục Kiến Nghi lóe lên tia sáng.
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Nếu như thằng nhóc kia là con của anh thì chính là cháu đích tôn trưởng nhà họ Lục, tương lai sẽ là người thừa kế, trừ khi cậu nhóc không đồng ý.”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Hoa Hiền Phương ý thức được mình nói sai, cô vội vàng nói.
“Em cũng đâu có nói thằng bé là con trai anh, anh đừng có đoán mò”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Lục Kiến Nghi nghịch lọn tóc của cô, không biết do vô tình hay cố ý trêu chọc.
“Không sao, là của anh cuối cùng cũng là của anh.”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Giọng nói của anh trầm thấp giống như một cơn gió nhẹ lướt qua tóc cô. Cô âm thầm thở ra một hơi, nói sang chuyện khác. “Ma vương tu la, em phát hiện ra anh có một loại tiềm chất” "Tiềm chất gì?” Anh nhướng mày.
"Tiềm chất đổ vỏ” Cô cười ha ha, vừa trêu chọc vừa đùa cợt.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Lục Kiển Nghi cạn lời, không chút khách sáo bóng trán cô.
“Hừ, giống của ông đây ai cũng không trộm được”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Cô bĩu môi, lời này cũng không dám gật bừa, nếu thật sự không trộm được, đứa nhỏ của Kiều An là từ đầu chui ra.
“Chỉ trách anh có quá nhiều đóa hoa đào nát, làm sao cũng không nhổ hết, gió xuân thổi đến lại sinh sôi”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Lục Kiển Nghi cầm tay của cô.
“Hệ thống phòng ngự của anh mạnh, cho dù không chặt thì em cũng không cần lo lắng” Cô làm một mặt quỷ. “Đúng thế, cậu cả Lục lạnh như băng, gái xinh ngồi trong lòng cũng không loạn”
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Không cho phép em chần chừ nữa” Lục Kiến Nghị nhéo mũi cô, vẻ mặt đột nhiên trở nên nghiêm túc.
Cô nghẹn họng: “Em chần chừ khi nào chứ?”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Ánh mắt đen nhánh của Lục Kiến Nghi lóe lên.
"Ở trong lòng em, anh xếp thứ mấy?" Đây là vấn đề nhạy cảm nhất giữa hai bọn họ, là chiếc gai trong lòng anh, giống như nghẹn ở cổ họng.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Cô ôm trán, có chút choáng váng.
“Vậy ở trong lòng anh, em xếp thứ mấy?” Cô hỏi ngược lại một câu.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Đương nhiên là vị trí số một không thể thay thế.
Trong lòng Lục Kiển Nghi âm thầm trả lời, nhưng ngoài miệng vẫn tìm lý do thoái thác.
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Ở trong lòng em anh ở vị trí nào thì em trong lòng anh chính là vị trí đó”.
Hoa Hiền Phương hơi cau mày, rõ ràng đáp án này có phần qua loa. “Vậy em cũng giống như thế” Cô ném lại quả bóng.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Lục Kiển Nghi lộ ra ý cười gian.
Anh nợ em một câu yêu thương!
"Đây chính là em nói đấy nhé.”
Cô mím môi ngước mắt nhìn chằm chằm anh.
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Vậy ở trong lòng anh, rốt cuộc em xếp vị trí thứ mấy?” Lục Kiển Nghị đổ mồ hôi lạnh, vốn dĩ đây là vấn đề anh đưa ra, kết quả thành cô theo đuổi không bỏ.
“Em tự mình đoán đi.”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Cô phồng má, vô cùng bất mãn.
“Em không đoán được, trong lòng anh có còn hình bóng của người phụ nữ nào khác hay không, sao em biết được, em cũng đầu phải con giun trong bụng anh”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Lục Kiến Nghi gõ lên đầu có một cái.
“Không đoán được thì thôi”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Cô tức giận trừng mắt nhìn anh một cái, vùi đầu vào gối.
“Vốn dĩ bộ não của em chỉ có một GB, không nghĩ được nhiều vấn đề phức tạp như thế, chúng ta ngủ thôi.”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Lục Kiển Nghi trầm thấp thở dài một tiếng, tựa cằm vào vai cô.
“Ngu ngốc, ngoại trừ em ra, anh đâu còn người phụ nữ nào khác."
Anh nợ em một câu yêu thương!
Hoa Hiền Phương chớp mắt, cô tin tưởng thân thể của anh sẽ không ngoại tình, bởi vì có lòng mà không đủ lực, thế nhưng tinh thần của anh có vượt quá giới hạn hay không thì chưa biết chắc được.
Dù sao vẫn còn có Kiều An đang nuôi dưỡng đứa nhỏ kia.
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Ngoại trừ anh, em cũng không có người đàn ông nào khác, em là một người phụ nữ một lòng một dạ, trừ khi anh làm chuyện xấu trước, nếu không em tuyệt đối sẽ không thay lòng”
Giọng nói của cô rất nhỏ, giống như lẩm bẩm một mình, nhưng Lục Kiến Nghi vẫn nghe được.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Tuy tình địch rất mạnh, hơn nữa vẫn luôn nhìn chằm chằm, nhưng anh có thời gian, cuối cùng sẽ hoàn toàn lấy lại trái tim cô.
Ngày hôm sau Đỗ Di Nhiên đến bệnh viện, chờ bà cụ họp xong cô ta sẽ lên chào hỏi.
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Bà nội, thật đúng là trùng hợp, cháu không ngờ lại gặp bà ở đây, bà còn nhớ rõ cháu không hạ, cháu là Đỗ Di Nhiên” Cô ta ra vẻ trùng hợp.
Bà cụ Lục cười nhạt một tiếng.
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Là cháu à, sao cháu lại ở bệnh viện thế”
“Cháu đến làm sinh kiểm” Đỗ Di Nhiên đáp.
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Lần trước cháu bị người ta bỏ thuốc hoa hồng, thiếu chút nữa thì sinh non, cháu lo lắng cho đứa nhỏ xảy ra vấn đề gì, cho nên đến tái khám, may mắn bác sĩ nói tất cả chỉ tiêu đều rất bình thường, lần này cháu an tâm rồi”
Bà cụ Lục sâu xa nhìn qua cô ta.
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Không có việc gì thì tốt, mau về nghỉ ngơi đi” Nói xong bèn định rời đi, nhưng Đỗ Di Nhiên lại vươn tay, đột ngột giữ tay bà cụ lại.
“Bà nội, bà có thể giành cho cháu chút thời gian không, chúng ta tìm một chỗ nói chuyện riêng”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Bà cụ Lục do dự một lúc rồi gật đầu, dẫn cô ta đến chỗ quán trà đại sảnh. “Cháu muốn nói gì?”
“Bà nội, cháu tin bà cũng đã biết đứa nhỏ trong bụng cháu là chắt trai của bà, là con cháu nhà họ Lục, Kiến Nghi quan tâm đến cháu một chút cũng là việc nên làm đúng không, thế nhưng Hoa Hiền Phương kia, chẳng những cô ta không cho anh ấy gặp cháu, còn bỏ phấn hoa hồng vào canh gà của cháu, muốn hại chết đứa nhỏ của cháu. Cháu biết cô ta là chủ mẫu, một tay che trời, ngoại trừ bà nội, không ai quản được cô ta, bà làm chủ cho cháu với” Đỗ Di Nhiền nói xong, mắt đỏ lên òa khóc, cô ta muốn đánh động bà cụ, chỉ có thể giả bộ đáng thương mới nhận được đồng tình.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Vẻ mặt bà cụ Lục rất bình thản.
“Cháu à, nhà họ Lục có quy củ của nhà họ Lục, trước khi chưa làm giám định ADN, cho dù trong bụng cháu có là gì đều không liên quan gì đến nhà họ Lục chúng ta, hiểu chưa?”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Gương mặt Đỗ Di Nhiên lúc trắng lúc xanh.
"Sở dĩ cháu không làm giám định ADN là sợ Hoa Hiền Phương động tay động chân vào kết quả giám định, một khi bà nội cho rằng đứa nhỏ không phải của Kiến Nghi, nhất định sẽ ép cháu bỏ đi, cho nên cháu muốn chờ đứa nhỏ ra đời rồi mới làm”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Bà cụ Lục bật cười.
"Nếu như cháu không tin giám định ADN của nhà họ Lục chúng tôi thì không cần làm, cháu của bà, bà hiểu nhất, thằng bé nói không chạm vào cháu thì chính là không chạm, kết quả giám định cũng chỉ là vì chứng minh sự trong sạch cho thằng bé, cũng cho bà cháu một câu trả lời”.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Khóe miệng Đỗ Di Nhiên giật giật.
“Bà nội, con của cháu thật sự là của Kiến Nghi, mong bà hãy tin cháu, Kiển Nghi không nhớ rõ tối đó đã xảy ra chuyện gì, chuyện gì anh ấy cũng không nhớ.”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Bà cụ Lục nhấp một ngụm trà.
"Cháu gái à, nể mặt bà nội cháu, bà khuyên cháu một câu đừng muốn làm Tuesday, điều này đối với cháu không có chỗ tốt nào đầu”
Anh nợ em một câu yêu thương!