Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương-804
Chương 804: Không ngừng tra tấn
**********
Chương 804: Không ngừng tra tấn
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Vinh Hàn, anh nhất định phải tin tưởng em, em không bị bệnh, là do có người muốn hại em”
Cô ta tuyệt đối sẽ không tin chuyện mình có bệnh mộng du, hoặc là bệnh tâm thần gì đó, cô ta rất bình thường, nhất định là có người muốn hại cô ta.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Nhưng Lục Vinh Hàn lại không nghĩ như thế, hành vi của cô ta càng lúc càng quái dị, càng ngày càng đáng sợ, ông ấy không dám xem thường.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Hôm qua đâm gối đầu, hôm nay giết chuột hamster, nếu như xui xẻo, ngày nào đó cô ta lại giết người.
“Được rồi, bác sĩ đã nói, nghi kỵ đa nghi chính là một trong những triệu chứng thường gặp ở bệnh tinh thần, em nhất định phải tiếp nhận điều trị”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Sắc mặt của Tư Mã Ngọc Như hoàn toàn trắng bệch, vừa nghĩ đến sự đáng sợ khi điện giật, cả người cô ta đã run rẩy.
“Vinh Hàn, anh đừng đưa em đến bệnh viện mà, là do hôm qua em không uống thuốc nên mới như thế, hôm nay em nhất định sẽ ngoan ngoãn uống thuốc, uống thuốc rồi sẽ không sao hết”.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Lục Vinh Hàn hơi chấn động, cau mày nhìn cô ta.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
"Chẳng phải trước đó anh đã dặn dò em rồi à, trước khi đi ngủ em nhất định phải uống thuốc, sao em không uống?”
“Em sợ thuốc đó có tác dụng phụ, cho nên không dám uống, hôm nay em nhất định sẽ uống” Tư Mã Ngọc Như cầu xin nói, cô ta chỉ muốn chơi kế hoãn binh một chút, cô ta không thể nào uống th ốc được.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Đây là có người muốn hại cô ta, cô ta nhất định phải bắt được kẻ này.
Lục Vinh Hàn ở chung với cô ta nhiều năm như thế vẫn có chút hiểu rõ cô ta, ông ta đi đến trước bàn, rót một cốc nước, cầm thuốc đưa cho cô ta.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Bây giờ em uống luôn đi.”
Tư Mã Ngọc Như run rẩy dữ dội.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Em còn chưa ăn sáng đầu, chờ ăn sáng xong rồi uống thuốc”
Lục Vinh Hàn nhìn thoáng qua hướng dẫn sử dụng.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Thuốc này ngày uống hai lần vào sáng và tối, uống trước khi ăn, từ giờ trở đi, mỗi ngày em đều phải uống thuốc ở ngay trước mặt anh, nếu không uống thuốc thì đến nằm viện”
Tư Mã Ngọc Như chỉ hận không thể đập đầu chết ngay trước mặt ông ấy, ông ấy làm như thể đầu khác nào kẻ mưu hại cô ta.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Vinh Hàn, em cũng đâu phải trẻ con, em nhất định sẽ uống thuốc, anh làm như thế sẽ khiến em thấy rất áp lực”
“Em đã không đơn giản chỉ là mộng du thông thường mà chính là có khuynh hướng bạo lực nghiêm trọng, anh nhất định phải nhìn thấy em uống thuốc thì mới có thể yên tâm, nếu như ngay cả thuốc cũng không có tác dụng với em, em nhất định phải nằm viện điều trị” Lục Vinh Hàn chững chạc đàng hoàng nói.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Gương mặt Tư Mã Ngọc Như giật giật, xem ra thuốc này cô ta không thể không uống.
Cô ta cầm lấy lọ thuốc, đổ ra hai viên, bất đắc dĩ bỏ vào trong miệng.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Đã nuốt chưa?" Lục Vinh Hàn hỏi, thái độ giống như đối xử với một đứa nhỏ không nghe lời.
Tư Mã Ngọc Như chỉ ước có thể chết quách đi cho rồi, hận không thể tìm sợi dây thừng treo cổ ngay trước mặt ông ấy.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Vốn dĩ cô ta chỉ muốn ngậm thuốc trong miệng, không nuốt xuống, không nghĩ đến chút tâm tư nhỏ đó của mình lại bị Lục Vinh Hàn đoán được, giống như con giun trong bụng cô ta vậy.
Cô ta uống một hớp nước, rất không tình nguyện nuốt xuống.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Hi vọng thuốc này sẽ không làm nhiễu loạn tâm trí của cô ta, khiến cô ta nói ra những lời không nên nói.
Tư Mã Ngọc Thanh gọi điện cho Hoa Hiền Phương, ở trong điện thoại gào khóc.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Chị gái xinh đẹp, chị nhanh đến đây đón em đi, cô điên rồi, nửa đêm hôm qua cô giết chết hamster nhỏ của em, còn bẻ đứt cổ bọn chúng nhai trong miệng, em rất sợ, em không muốn ở chỗ này nữa, nếu như không cẩn thận buổi tối cô sẽ cắt em như cắt dưa hẩu mất, cắt bay đầu em như cắt dưa hấu”
Hoa Hiền Phương khiếp sợ không thôi, sau khi ra khỏi công ty thì đến thắng chỗ bọn họ.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Tư Mã Ngọc Như vừa nhìn thấy cô thì giống như phát điên xông ra.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Hoa Hiền Phương, là cô hại tôi, nhất định là cô, hôm nay cô tới đây là muốn xem náo nhiệt đúng không, gian kế của cô sẽ không được như ý đầu, tôi sẽ không để cho cô dễ chịu.”
Cô ta rất muốn đá một nhát vào cái bụng lớn kia của Hoa Hiền Phương, đá cho cô sinh non xuất huyết, một xác hai mạng, nhưng cô ta lại không dám, nếu như cô ta làm như thế, Lục Vinh Hàn nhất định sẽ kiên quyết đưa cô ta vào trong bệnh viện tâm thần.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Ở bên trong đó chính là dễ đợi làm thịt, Hoa Hiền Phương và Lục Kiến Nghi muốn tra tấn cô ta như thế nào cũng được, cô ta không thể cho bọn họ cơ hội đó.
Lục Vinh Hàn e sợ cô ta nổi điên, một tay kéo cô ta ra.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Hiền Phương, sao con lại đến đây?”
“Ngọc Thanh gọi điện thoại cho con, bảo con đến đón thằng bé.” Hoà Hiền Phương hời hợt nói.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Lúc này Tư Mã Ngọc Thanh đã thu dọn xong cặp sách và hành lý của mình, từ trên thang lầu chạy xuống, chạy thẳng một mạch đến sau lưng Hoa Hiền Phương, trốn đi..
“Dượng à, cháu muốn theo chị gái xinh đẹp đến ở nhà họ Lục, chị gái xinh đẹp nói cháu có thể đến đó”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Tư Mã Ngọc Như nhíu mày, lửa giận ngút trời.
“Ngọc Thanh, cháu nói linh tinh gì thế, nhanh qua đây cho cô.”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Tư Mã Ngọc Thanh túm lấy góc áo Hoa Hiền Phương. "Cháu không qua, người điên này, cô giết hamster nhỏ của cháu, cháu không muốn nhìn thấy cô nữa.”
Hoa Hiền Phương ôm lấy bả vai cậu bé.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Bố, tuy con không biết nơi này đã xảy ra chuyện gì, nhưng Ngọc Thanh đã bị dọa như thế này, để cho thằng bé đến ở nhà chúng con, có lẽ sẽ tốt hơn.”
Lục Vịnh Hàn lộ ra vẻ mặt khó xử.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Hiền Phương, bố biết ý tốt của con, chẳng qua chỉ sợ thằng bé đến ở nhà họ Lục sẽ không tiện lắm”
Hoa Hiền Phương hiểu lo lắng của ông ấy.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Thật ra mẹ cũng rất thích Ngọc Thanh, chẳng qua là bà ấy ngại nói ra, cứ để thằng bé ở chỗ Đại Dao và Hoa Phi điĐại Dao là chị ruột của thằng bé, cô ấy sẽ chăm sóc tốt cho thằng bé”
Tư Mã Ngọc Thanh mím môi.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Được, em sẽ đến ở nhà chị cả và anh rể” Không cần ở chung với bà cô điện này, cậu bé ở đâu cũng được.
Tư Mã Ngọc Như sắp giận đến điên lên.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Ngọc Thanh, cô không điên, cô bị kẻ xấu bỏ thuốc cho nên mới làm ra chuyện đáng sợ như thế, cô nhất định sẽ bắt kẻ xấu xa kia lại”
“Mỗi lần đều là cô hại người khác, ai có thể hại được cô chứ” Tư Mã Ngọc Thanh làm ra một mặt quỷ, một xíu cũng không tin cô ta, chẳng trách chị họ không muốn sống chung một chỗ với cô ta, nhất định là đã sớm biết cô ta bị mộng du nghiêm trọng như vậy.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Tư Mã Ngọc Như tức hổn hển, cô ta muốn kéo con trai về, nhưng nghĩ lại, nếu như không bắt được kẻ giở trò quỷ kia, sẽ khiến con trai càng thêm hiểu lầm cô ta hơn.
“Ngọc Thanh, cháu không muốn ở lại đây cũng được, cô đưa cháu đến chỗ dì nhỏ”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Cháu không thích nhà dì nhỏ, cháu muốn đến nhà chị cả” Tư Mã Ngọc Thanh hừ lạnh một tiếng.
Lục Vinh Hàn xua tay.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Được rồi, thằng bé thích đi đâu thì đi đó” Ông ấy cũng không muốn con trai mình đến nhà mấy chị em của Tư Mã Ngọc Như, bọn họ đều là đám người nịnh hót.
Tư Mã Ngọc Như mím môi.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Là em lo lắng có người có dụng tâm khác tẩy não Ngọc Thanh, phá hoại quan hệ giữa chúng ta.” Lục Vinh Hàn trừng mắt nhìn qua cô ta.
“Đại Dao là cháu gái của em, còn là chị ruột của Ngọc Thanh, có thể tẩy não gì chứ, em chính là suốt ngày nghi thần nghi quý, cho nên mới mộng du như vậy?
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Tư Mã Ngọc Như thật sự muốn đập đầu vào tường, hiện tại cho dù cô ta có nói gì thì Lục Vinh Hàn cũng không tin, khẳng định cô ta có bệnh.
Hoà Hiền Phương nghe được mấy chữ mộng du, cô hơi chấn động, nhưng cũng không hỏi thăm chi tiết mà dẫn Tư Mã Ngọc Thanh rời đi.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Tư Mã Ngọc Như nheo mắt lại, một ánh mắt hung ác nham hiểm lóe lên trong đáy mắt.
"Vinh Hàn, anh không thấy Hoa Hiền Phương rất bình tĩnh ư, đối với chuyện bệnh tình em chuyển biến xấu, cô ta không nói gì, điều này chứng tỏ cô ta đã sớm biết em có thể bị như vậy, chính cô ta là người đã hạ độc em”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.