Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-616
Chương 616: Cách năm ba ngày lại gây sức ép một lần
Có rất nhiều lần anh đều muốn nói ra hết sự thật, nhưng sau đó vẫn lại nhịn xuống.
Anh cần phải tìm được thời cơ thích hợp, nếu không thì sau này có khi sẽ khó mà nhìn mặt Hoa Hiền Phương.
Lúc Hoa Hiền Phương đi ra cũng đã bình tĩnh lại hơn chút, chỉ là vành mắt vẫn còn hồng hồng.
Bà nội Thời nhìn thấy vậy thì hỏi: “Hiền Phương, mắt cháu làm sao vậy?”
“Vừa nãy bị nước vào mắt ạ, cháu dụi một tí là nó đỏ cả lên thế đấy.” Cô giải thích qua loa.
“Nước máy có vi khuẩn bên trong đấy, dụi mắt không tốt đâu, lần sau nhớ chú ý nhé.” Bà nội quan tâm nói.
Cô gật gật đầu: “Cháu biết rồi, bà nội.”
Ăn cơm xong, bà nội Thời lên tầng nghe hí kịch.
Tần Như Thông bưng hoa quả lên: “Hiền Phương, tôi thấy dạo gần đây cô gầy đi nhiều đấy, có phải công việc bận lắm không?”
Cô nhún nhún vai: “Công ty vừa ra mắt một thiết kế mới, tiêu thụ khá khả quan, tôi có gì phải bận tâm đâu chứ.”
Là chuyện phiền lòng trong nhà quá nhiều thôi, một người là Kiều An, một người là Tư Mã Ngọc Như, cứ cách dăm ba ngày lại dày vò cô một phen, làm cô chẳng được yên tĩnh chút nào.
Tần Như Thông nghe vậy, cũng đoán ra được là bởi vì chuyện trong nhà rồi.
“Kiều An vẫn đang gây rối à?”
Hoa Hiền Phương lộ ra vẻ cười lạnh chế nhạo: “Cô ta bắt tay với mẹ nhỏ, chuẩn bị liên thủ đối phó với tôi đấy.”
Hoa Phi thấp giọng hừ một tiếng: “Cái cô Đại Dao kia chẳng phái thứ tốt đẹp gì, ban đầu vì để ép mẹ cô ta ly hôn đã hại mẹ cô ta phải đẻ non. Chị, chị phải cẩn thận đấy, cô ta lắm mưu nhiều kế lắm, sẽ không từ thủ đoạn gì đâu, chuyện gì cô ta cũng dám làm.”
Hoa Hiền Phương ăn một múi quýt, thấp giọng nói: “Chị biết, chị đã nhìn rõ bộ mặt thật của cô ta rồi, chị vẫn luôn đề phòng cô ta.”
Tần Như Thông vỗ vỗ vai cô: “Nếu cô cần gì, nhất định phải nói với tôi, tôi sẽ giúp cô.”
“Ừm.” Cô khẽ gật đầu.
Ăn xong hoa quả, ngồi thêm một lúc, rồi cô cùng Hoa Phi rời đi.
Trong căn nhà xa hoa của nhà họ Lục, Tư Mã Ngọc Như vừa quay về từ bệnh viện.
Cô ta bị bỏng chân rồi.
Lục Sênh Hạ dẫn Tư Mã Ngọc Thanh đến phòng bếp học làm canh, cô ta nhất thời nổi giận, lật đổ nồi canh xuống, kết quả lại làm chân mình bị bỏng.
Hoa Hiền Phương nghĩ ngay đến bốn chữ: Tự làm tự chịu!
“Mẹ nhỏ hăng hái với phòng bếp quá rồi.”
“Không tìm đường chết thì không chết đâu.” Lục Kiến Nghi nhếch khóe miệng lên, cười nụ cười châm biếm lạnh lùng.
“Người ta có bùa hộ mệnh, chẳng chết được đâu.”
Hoa Hiền Phương đi đến trước quầy rượu, pha hai ly cocktail không độ, rồi đưa cho anh một ly.
“Tháng sau là hôn lễ của Phi cùng Đại Dao rồi, em đã dặn dò người ta thiết kế thiệp cưới. Mẹ Đại Dao đã nói rồi, sẽ không mời bất cứ người nhà họ Tư Mã nào hết, bà ta không muốn nhìn thấy người nhà họ Tư Mã, đặc biệt là Tư Mã Minh Thịnh cùng mẹ nhỏ.”
Lục Kiến Nghi lắc lắc ly rượu trong tay: “Phi kết hôn rồi, bố mẹ vợ cũng có thể yên tâm ở lại Thành phố Long Minh này rồi.”
Hoa Hiền Phương mỉm cười nói: “Bố em đã rút lui rồi, tuần sau sẽ qua đây.”
Tư Mã Ngọc Như bị bỏng chân, đương nhiên phải phân phòng ngủ với Lục Vinh Hàn.
Lục Vinh Hàn định đi sang phòng của bà Lục ngủ, lại phát hiện cửa phòng đã bị khóa rồi.
Lúc trước bà ấy luôn trông mong Lục Vinh Hàn có thể sang đây, nếu chưa đến mười hai giờ thì bà ấy sẽ không khóa cửa.
Nhưng bây giờ, bà ấy vừa vào phòng đã khóa kín cửa rồi, cũng chẳng trông mong người đàn ông kia nữa.
Lục Vinh Hàn muốn gõ cửa, nhưng tay nhấc lên rồi lại thả xuống, đứng ở cửa phòng do dự một lúc lâu, cuối cùng vẫn là chạy sang phòng bên cạnh ngủ.
Nhiều năm như vậy rồi, ông ta cũng học được các phương pháp khác nhau để dỗ Tư Mã Ngọc Như, để chọc cho cô ta vui.
Nhưng ông ta lại chưa từng đi dỗ dành bà Lục bao giờ, cũng không có cái thói quen này, bình thường đều là Bà Lục trăm phương ngàn kế lấy lòng ông ta, bám lấy ông ta.
Thế giới tình yêu nghiệt ngã như vậy đấy, người nào yêu trước, thì người đó hèn mọn.
Sáng ngày hôm sau, Lục Vinh Hàn đi đến vườn hoa.
Hoa Hiền Phương cùng Lục Kiến Nghi đang ngồi trong đình uống trà sớm với bà Lục.
Hai đứa nhỏ đang ngồi trong cái xe nôi, ôm bình sữa tự mình uống.
Nhìn thấy Lục Vinh Hàn, hai đứa vô cùng vui vẻ hô lên: “Ông nội!”
Lục Vinh Hàn cười cười bước tới, chào mấy đứa cháu của mình.
Bà Lục vốn đang nói cười với con trai con dâu, vừa nhìn thấy ông ta, nụ cười trên mặt đã dần dần tắt ngúm, dường như bị gió ban mai thổi bay đi vậy.
Bên trong đình đột nhiên trở nên yên ắng hơn.
Hoa Hiền Phương gắp một cái bánh chẻo thủy tinh cho Hứa Kiến Quân, thằng bé ăn xong rồi hỏi: “Ông nội, ông đã ăn sáng chưa?”
“Ông ăn rồi.” Lục Vinh Hàn cũng đã nhạy bén cảm giác được không khí trong đình đã thay đổi.
Ông ta vốn tưởng rằng, qua một đoạn thời gian, mọi thứ rồi sẽ khôi phục lại nguyên trạng.
Nhưng bây giờ xem ra, chuyện không hề đơn giản như ông ta nghĩ.
Sự xa cách giống như một vết thương vậy, muốn tạo ra nó thì rất dễ, nhưng muốn nó lành lại, phục hồi lại thì lại cần rất nhiều thời gian.
Nếu vết thương quá sâu thì sẽ để lại vết sẹo mãi mãi, không có cách nào xóa nhòa đi được.
Ông ta ngồi trên ghế đẩu, cảm nhận sự ngượng ngùng chưa từng có trước đây.
Lục Kiến Nghi chưa bao giờ nghĩ đến mình sẽ làm người hòa giảng cho bố mẹ, để bọn họ làm lành như ban đầu.
Quan hệ giữa bọn họ trước giờ chưa từng tốt đẹp, làm gì có cái gọi là làm lành? Làm gì có cái gọi là như lúc ban đầu?”
Hoa Hiền Phương rót thêm cho bà Lục một cốc sữa hạnh nhân.
Bà Lục thích uống sữa hạnh nhân nhất, mỗi ngày đều phải uống trên hai cốc mới chịu được.
Cô lại kêu người hầu lấy thêm một cái cốc, cũng rót cho Lục Vinh Hàn một cốc.
“Bố, sữa hạnh nhân hôm nay đặc biệt thơm, bố uống thử xem.”
“Được.” Lục Vinh Hàn cười cười.
Bà Lục không nhìn ông ta, chỉ uống một ngụm sữa hạnh nhân rồi tự nói với bản thân: “Đợi đến lễ Giáng Sinh, chúng ta sẽ cùng nhau về Mỹ đi, bà ngoại, ông ngoài vẫn luôn rất nhớ các cháu nhỏ đấy.”
Hứa Kiến Quân vừa nghe nói quay về Mỹ, đôi mắt lập tức trở nên sáng rực.
Dù sao cậu bé cũng sinh ra ở Mỹ, lớn lên tại Mỹ, đối với cậu bé mà nói, Mỹ có thể coi là quê nhà.
“Bà nội ơi, bà có thể đến nhà cháu ở Mỹ để chơi, cháu với mẹ đã trồng rất nhiều hoa hồng ở cái vườn trong nhà, rất đẹp đó.”
“Được thôi.” Bà Lục cười gật gật đầu.
Hoa Hiền Phương đỡ lấy đầu của đứa nhỏ, khẽ cười nói: “Lúc bà nội còn trẻ, chính là mỹ nữ đứng đầu Manhattan đấy, người giới nổi tiếng đều gọi bà nội là hoa hồng New York.”
“Tại sao bà nội lại rời khỏi New York, rồi gả đến Thành phố Long Minh vậy ạ?” Hứa Kiến Quân nghiêng cái đầu nhỏ tò mò hỏi.
“Năm đó ông cụ đem theo hàng tỉ sính lễ, đến nhà họ Y cầu thân, đòi cưới bà nội đấy.” Hoa Hiền Phương cố ý nhắc đến chữ “đòi”.
Liên hôn với nhà họ Y cũng đem đến cho nhà họ Lục vô số lợi ích, giúp nhà họ Lục thuận lợi mở thị trường ở Bắc Mỹ, từ nay về sau sẽ chẳng có đối thủ nào ở phương Đông nữa.
Hứa Kiến Quân chớp chớp mắt: “Cháu cảm thấy con gái gả gần một chút vẫn tốt hơn, tránh cho bị người ta ức hiếp rồi mà người nhà còn không biết. May mà sau này cô út gả cho cậu họ, nếu mà gả cho một người không quen biết gì thì chẳng tốt cho cô út chút nào, chúng ta nhất định cũng rất buồn, rất lo lắng.”
Lúc thằng bé nói chuyện, Lục Vinh Hàn cảm giác một trận gió lạnh đang thổi vi vu qua trước mặt.
Hoa Hiền Phương ôm lấy vai đứa nhỏ: “Bà nội còn có chúng ta mà, chúng ta nhất định sẽ hiếu thuận với bà nội.”
Hứa Kiến Quân gật đầu như gõ trống bỏi: “Vâng, cháu cùng Kiến Dao và Kiến Diệp đều sẽ hiếu thuận với bà nội.”
Vành mắt Bà Lục đỏ hoe, thực ra bà sớm đã có quyết định rồi.
Có rất nhiều lần anh đều muốn nói ra hết sự thật, nhưng sau đó vẫn lại nhịn xuống.
Anh cần phải tìm được thời cơ thích hợp, nếu không thì sau này có khi sẽ khó mà nhìn mặt Hoa Hiền Phương.
Lúc Hoa Hiền Phương đi ra cũng đã bình tĩnh lại hơn chút, chỉ là vành mắt vẫn còn hồng hồng.
Bà nội Thời nhìn thấy vậy thì hỏi: “Hiền Phương, mắt cháu làm sao vậy?”
“Vừa nãy bị nước vào mắt ạ, cháu dụi một tí là nó đỏ cả lên thế đấy.” Cô giải thích qua loa.
“Nước máy có vi khuẩn bên trong đấy, dụi mắt không tốt đâu, lần sau nhớ chú ý nhé.” Bà nội quan tâm nói.
Cô gật gật đầu: “Cháu biết rồi, bà nội.”
Ăn cơm xong, bà nội Thời lên tầng nghe hí kịch.
Tần Như Thông bưng hoa quả lên: “Hiền Phương, tôi thấy dạo gần đây cô gầy đi nhiều đấy, có phải công việc bận lắm không?”
Cô nhún nhún vai: “Công ty vừa ra mắt một thiết kế mới, tiêu thụ khá khả quan, tôi có gì phải bận tâm đâu chứ.”
Là chuyện phiền lòng trong nhà quá nhiều thôi, một người là Kiều An, một người là Tư Mã Ngọc Như, cứ cách dăm ba ngày lại dày vò cô một phen, làm cô chẳng được yên tĩnh chút nào.
Tần Như Thông nghe vậy, cũng đoán ra được là bởi vì chuyện trong nhà rồi.
“Kiều An vẫn đang gây rối à?”
Hoa Hiền Phương lộ ra vẻ cười lạnh chế nhạo: “Cô ta bắt tay với mẹ nhỏ, chuẩn bị liên thủ đối phó với tôi đấy.”
Hoa Phi thấp giọng hừ một tiếng: “Cái cô Đại Dao kia chẳng phái thứ tốt đẹp gì, ban đầu vì để ép mẹ cô ta ly hôn đã hại mẹ cô ta phải đẻ non. Chị, chị phải cẩn thận đấy, cô ta lắm mưu nhiều kế lắm, sẽ không từ thủ đoạn gì đâu, chuyện gì cô ta cũng dám làm.”
Hoa Hiền Phương ăn một múi quýt, thấp giọng nói: “Chị biết, chị đã nhìn rõ bộ mặt thật của cô ta rồi, chị vẫn luôn đề phòng cô ta.”
Tần Như Thông vỗ vỗ vai cô: “Nếu cô cần gì, nhất định phải nói với tôi, tôi sẽ giúp cô.”
“Ừm.” Cô khẽ gật đầu.
Ăn xong hoa quả, ngồi thêm một lúc, rồi cô cùng Hoa Phi rời đi.
Trong căn nhà xa hoa của nhà họ Lục, Tư Mã Ngọc Như vừa quay về từ bệnh viện.
Cô ta bị bỏng chân rồi.
Lục Sênh Hạ dẫn Tư Mã Ngọc Thanh đến phòng bếp học làm canh, cô ta nhất thời nổi giận, lật đổ nồi canh xuống, kết quả lại làm chân mình bị bỏng.
Hoa Hiền Phương nghĩ ngay đến bốn chữ: Tự làm tự chịu!
“Mẹ nhỏ hăng hái với phòng bếp quá rồi.”
“Không tìm đường chết thì không chết đâu.” Lục Kiến Nghi nhếch khóe miệng lên, cười nụ cười châm biếm lạnh lùng.
“Người ta có bùa hộ mệnh, chẳng chết được đâu.”
Hoa Hiền Phương đi đến trước quầy rượu, pha hai ly cocktail không độ, rồi đưa cho anh một ly.
“Tháng sau là hôn lễ của Phi cùng Đại Dao rồi, em đã dặn dò người ta thiết kế thiệp cưới. Mẹ Đại Dao đã nói rồi, sẽ không mời bất cứ người nhà họ Tư Mã nào hết, bà ta không muốn nhìn thấy người nhà họ Tư Mã, đặc biệt là Tư Mã Minh Thịnh cùng mẹ nhỏ.”
Lục Kiến Nghi lắc lắc ly rượu trong tay: “Phi kết hôn rồi, bố mẹ vợ cũng có thể yên tâm ở lại Thành phố Long Minh này rồi.”
Hoa Hiền Phương mỉm cười nói: “Bố em đã rút lui rồi, tuần sau sẽ qua đây.”
Tư Mã Ngọc Như bị bỏng chân, đương nhiên phải phân phòng ngủ với Lục Vinh Hàn.
Lục Vinh Hàn định đi sang phòng của bà Lục ngủ, lại phát hiện cửa phòng đã bị khóa rồi.
Lúc trước bà ấy luôn trông mong Lục Vinh Hàn có thể sang đây, nếu chưa đến mười hai giờ thì bà ấy sẽ không khóa cửa.
Nhưng bây giờ, bà ấy vừa vào phòng đã khóa kín cửa rồi, cũng chẳng trông mong người đàn ông kia nữa.
Lục Vinh Hàn muốn gõ cửa, nhưng tay nhấc lên rồi lại thả xuống, đứng ở cửa phòng do dự một lúc lâu, cuối cùng vẫn là chạy sang phòng bên cạnh ngủ.
Nhiều năm như vậy rồi, ông ta cũng học được các phương pháp khác nhau để dỗ Tư Mã Ngọc Như, để chọc cho cô ta vui.
Nhưng ông ta lại chưa từng đi dỗ dành bà Lục bao giờ, cũng không có cái thói quen này, bình thường đều là Bà Lục trăm phương ngàn kế lấy lòng ông ta, bám lấy ông ta.
Thế giới tình yêu nghiệt ngã như vậy đấy, người nào yêu trước, thì người đó hèn mọn.
Sáng ngày hôm sau, Lục Vinh Hàn đi đến vườn hoa.
Hoa Hiền Phương cùng Lục Kiến Nghi đang ngồi trong đình uống trà sớm với bà Lục.
Hai đứa nhỏ đang ngồi trong cái xe nôi, ôm bình sữa tự mình uống.
Nhìn thấy Lục Vinh Hàn, hai đứa vô cùng vui vẻ hô lên: “Ông nội!”
Lục Vinh Hàn cười cười bước tới, chào mấy đứa cháu của mình.
Bà Lục vốn đang nói cười với con trai con dâu, vừa nhìn thấy ông ta, nụ cười trên mặt đã dần dần tắt ngúm, dường như bị gió ban mai thổi bay đi vậy.
Bên trong đình đột nhiên trở nên yên ắng hơn.
Hoa Hiền Phương gắp một cái bánh chẻo thủy tinh cho Hứa Kiến Quân, thằng bé ăn xong rồi hỏi: “Ông nội, ông đã ăn sáng chưa?”
“Ông ăn rồi.” Lục Vinh Hàn cũng đã nhạy bén cảm giác được không khí trong đình đã thay đổi.
Ông ta vốn tưởng rằng, qua một đoạn thời gian, mọi thứ rồi sẽ khôi phục lại nguyên trạng.
Nhưng bây giờ xem ra, chuyện không hề đơn giản như ông ta nghĩ.
Sự xa cách giống như một vết thương vậy, muốn tạo ra nó thì rất dễ, nhưng muốn nó lành lại, phục hồi lại thì lại cần rất nhiều thời gian.
Nếu vết thương quá sâu thì sẽ để lại vết sẹo mãi mãi, không có cách nào xóa nhòa đi được.
Ông ta ngồi trên ghế đẩu, cảm nhận sự ngượng ngùng chưa từng có trước đây.
Lục Kiến Nghi chưa bao giờ nghĩ đến mình sẽ làm người hòa giảng cho bố mẹ, để bọn họ làm lành như ban đầu.
Quan hệ giữa bọn họ trước giờ chưa từng tốt đẹp, làm gì có cái gọi là làm lành? Làm gì có cái gọi là như lúc ban đầu?”
Hoa Hiền Phương rót thêm cho bà Lục một cốc sữa hạnh nhân.
Bà Lục thích uống sữa hạnh nhân nhất, mỗi ngày đều phải uống trên hai cốc mới chịu được.
Cô lại kêu người hầu lấy thêm một cái cốc, cũng rót cho Lục Vinh Hàn một cốc.
“Bố, sữa hạnh nhân hôm nay đặc biệt thơm, bố uống thử xem.”
“Được.” Lục Vinh Hàn cười cười.
Bà Lục không nhìn ông ta, chỉ uống một ngụm sữa hạnh nhân rồi tự nói với bản thân: “Đợi đến lễ Giáng Sinh, chúng ta sẽ cùng nhau về Mỹ đi, bà ngoại, ông ngoài vẫn luôn rất nhớ các cháu nhỏ đấy.”
Hứa Kiến Quân vừa nghe nói quay về Mỹ, đôi mắt lập tức trở nên sáng rực.
Dù sao cậu bé cũng sinh ra ở Mỹ, lớn lên tại Mỹ, đối với cậu bé mà nói, Mỹ có thể coi là quê nhà.
“Bà nội ơi, bà có thể đến nhà cháu ở Mỹ để chơi, cháu với mẹ đã trồng rất nhiều hoa hồng ở cái vườn trong nhà, rất đẹp đó.”
“Được thôi.” Bà Lục cười gật gật đầu.
Hoa Hiền Phương đỡ lấy đầu của đứa nhỏ, khẽ cười nói: “Lúc bà nội còn trẻ, chính là mỹ nữ đứng đầu Manhattan đấy, người giới nổi tiếng đều gọi bà nội là hoa hồng New York.”
“Tại sao bà nội lại rời khỏi New York, rồi gả đến Thành phố Long Minh vậy ạ?” Hứa Kiến Quân nghiêng cái đầu nhỏ tò mò hỏi.
“Năm đó ông cụ đem theo hàng tỉ sính lễ, đến nhà họ Y cầu thân, đòi cưới bà nội đấy.” Hoa Hiền Phương cố ý nhắc đến chữ “đòi”.
Liên hôn với nhà họ Y cũng đem đến cho nhà họ Lục vô số lợi ích, giúp nhà họ Lục thuận lợi mở thị trường ở Bắc Mỹ, từ nay về sau sẽ chẳng có đối thủ nào ở phương Đông nữa.
Hứa Kiến Quân chớp chớp mắt: “Cháu cảm thấy con gái gả gần một chút vẫn tốt hơn, tránh cho bị người ta ức hiếp rồi mà người nhà còn không biết. May mà sau này cô út gả cho cậu họ, nếu mà gả cho một người không quen biết gì thì chẳng tốt cho cô út chút nào, chúng ta nhất định cũng rất buồn, rất lo lắng.”
Lúc thằng bé nói chuyện, Lục Vinh Hàn cảm giác một trận gió lạnh đang thổi vi vu qua trước mặt.
Hoa Hiền Phương ôm lấy vai đứa nhỏ: “Bà nội còn có chúng ta mà, chúng ta nhất định sẽ hiếu thuận với bà nội.”
Hứa Kiến Quân gật đầu như gõ trống bỏi: “Vâng, cháu cùng Kiến Dao và Kiến Diệp đều sẽ hiếu thuận với bà nội.”
Vành mắt Bà Lục đỏ hoe, thực ra bà sớm đã có quyết định rồi.