Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-500
Chương 501: Tôi mới thật sự là ông vua
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Bố cô chịu đựng sỉ nhục nhiều năm như vậy, coi như đã có được thứ mình muốn.” Hoa Hiền Phương mỉm cười, ánh mắt đầy châm chọc Tư Mã Ngọc Thanh đang ngồi bên cạnh, cô không thể trực tiếp tổn thương Tư Mã Minh Thịnh, chuyện này sẽ ảnh hưởng không tốt đến trẻ con.
Tư Mã Ngọc Thanh nhấm nháp con chim bồ câu nướng một cách thích thú, căn bản là không nghe thấy những bọn họ đang nói.
“Ngọc Thanh, ăn từ từ thôi, cẩn thận Kiều An mắc xương.” Lâm Đại Dao nhắc nhở nói.
“Dạ.” Tư Mã Ngọc Thanh gật đầu một cái.
Người giúp việc mang cà phê lên, Lâm Đại Dao khuấy một cái, như có chút suy nghĩ nói: “Tôi có chút nghĩ không thông, ông cụ Mã tại sao lại giao toàn bộ cổ phần cho bố mà không phải giao cho Mã Trúc Mai chứ?”
Nghĩ không hiểu thì đừng có nghĩ nữa: “Hoa Hiền Phương cười một cái: “Giao cho Mã Trúc Mai và giao cho bố cô cũng đều như nhau, dù sao Mã Trúc Mai hết thảy đều nghe theo bố của cô.”
“Nói cũng phải.” Lâm Đại Dao bĩu môi nói.
Hoa Hiền Phương húp một ngụm cà phê, trên khuôn mặt cô hiện lên một chút trầm mặc, và cô tin rằng ngày mai sẽ là một ngày vô cùng náo nhiệt.
Tư Mã Minh Thịnh sáng sớm đã dậy rồi, chuẩn bị “Đăng Cơ” ở đại điện của mình.
Cuộc họp hội đồng quản trị chính thức bắt đầu vào lúc chín giờ.
Cậu ta đi khắp nơi tìm di chúc của ông cụ già kia, cũng không tìm được, cũng không để ở chỗ luật sư, còn tưởng là ông ta căn bản không hê lập di chúc, nên đã mua chuộc luật sư ngụy tạo ra một bản di chúc.
Không ngờ được ông cụ đã sớm giấu đi bản di chúc rồi, quả nhiên là một con cáo già.
“Luật sư của chủ tịch Mã ở đây, từ trước đến giờ tôi chưa từng nghe qua ông cụ Mã có luật sư riêng nào?”
“Đây là thỏa thuận hợp tác giữa chủ tịch Mã và tôi.” Luật sư Lưu lấy ra một bản hợp đồng: “Chủ tịch đã lập di chúc từ ba năm trước. Một bản được giao cho tôi và bản còn lại được giao cho cô Mã Ngọc Linh.”
Mã Trúc Mai lửa giận bốc lên vạn trượng, từ trên ghế nhảy xuống: “Ông nói bậy, bố của tôi làm sao có thể giao di chúc cho Mã Ngọc Linh được chứ.”
Người phụ trách sở công chính nói: “Chúng tôi chính hành công chứng di chúc, thật sự có hiệu lực.”
Ngũ quan của Tư Mã Minh Thịnh nhíu lại trông rất dữ dằn, cậu ta tính toán mọi thứ vào thời điểm then chốt không ngờ lại bị con hồ ly già này bất ngờ đấm đến một dao.
Luật sư Lưu thong thả mà nói chuyện rất rõ ràng: “Căn cứ theo di chúc trước khi chết của Chủ tịch, toàn bộ năm mươi phần trăm cổ phần của ông ấy ở trong tập đoàn Mã Thị sẽ do con gái Mã Ngọc Linh kế thừa…” Luật sư sau khi tuyên bố xong, lại nói: “Do bà Mã Ngọc Linh đã mất, chồng bà ngài Vương Chí Cương cùng một con trai con gái sẽ trở thành người kế thừa hợp pháp tiếp theo.”
Tư Mã Minh Thịnh và Mã Trúc Mai nhìn nhau, cái tên tàn phế Vương Chí Cương đó, dù cho có lấy được cổ phần cũng vô dụng thôi, chỉ cần hại chết được Vương Chí Cương, sau đó được quyền nuôi dưỡng hai đứa trẻ, Mã Thị vẫn sẽ là của bọn họ.
Trong lúc cậu ta đang suy nghĩ, luật sư Lưu tiếp tục nói: “Đêm hôm qua, ngài Vương Chí Cương đã ký chuyển nhượng một số cổ phận, đem một trong số cổ phần mà hai đứa con thừa kế của Mã Thị chuyển bốn mươi phần trăm cho tập đoàn OCM, bản thân mình lưu lại mười phần trăm cổ phần…”
Nghe đến đây, Tư Mã Minh Thịnh hai mắt trợn tròn, thiếu chút nữa ngất xỉu.
Cái tên khốn kiếp Vương Chí Cương đó, lại đêm cổ phần chuyển nhượng lại cho người khác!
“Tập đoàn OCM? Tôi chưa từng nghe nói qua cái tập đoàn này?”
Sunny đi lên phía trước, từ mình giới thiệu: “Tôi Sunny đây chính là pháp nhân của tập tập đoàn OCM.”
Mã Trúc Mai tức giận vỗ bàn: “Đây nhất định là một âm mưu, hiện giờ tôi muốn tìm Vương Chí Cương.”
“Khi ngài Vương ký hiệp ước thỏa thuận, người phụ trách của sở công chứng cũng có mặt ở đó.” Sunny chậm rãi nói.
Anh ta mua cổ phiếu của Vương Chí Cương với giá cao gấp ba lần thị trường chứng khoán, đồng thời hứa sẽ bảo vệ sự an toàn cho Vương Chí Cương và các con của anh ta, đây là sự lựa chọn tốt nhất cho ba bố con Vương Chí Cương.
Tư Mã Minh Thịnh như một quả bóng bị chọc thủng, đột nhiên mềm nhũn ngồi trên ghế điều hành, cậu ta không sẽ nhận được kết quả này.
Trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi.
Cái ngư ông này lại không phải là cậu ta, mà chính là Tập đoàn OCM.
Sợ là từ sớm họ đã dòm ngó đến Mã Thị, chỉ đợi thời cơ ngang ngược giành lấy.
Chết tiệt thật, cậu ta đã quá sơ ý.
Tập đoàn OCM nhân luôn Mã Thị đã hỗn loạn, giá cổ phiểm đang giảm, thu mua rất nhiều cổ phiếu lẻ, cộng lại cũng tạm tính cũng được mười tám phần trăm cổ phần rồi, tính thêm bốn mươi phần trăm cổ phần nữa, thì đã có thể hoàn toàn khống chế cổ phiếu của Mã Thị rồi.
Mà vợ chồng Tư Mã Minh Thịnh chỉ có hai mươi phần trăm cổ phần, đâu đủ để đối kháng nữa?
Trải qua chuyện bỏ phiếu chọn lụa chủ tịch, Sunny thuận lợi trở thành tân nhiệm chủ tịch.
Ngay sau khi nhậm chức, anh ta đã tổ chức một cuộc họp báo và công bố hai sự hợp tác lớn, giá cổ phiếu đã giữ của Mã Thị trong một thời gian dài bất ngờ tăng chóng mặt.
Một nơi khác ở Thành phố Long Minh, trong văn phòng của Lục Vinh Hàn, Lục Kiến Nghi đang chơi cờ cùng ông ấy.
“Hôm nay bố thật sự nhàn hạ thoải mái, lại gọi con đến văn phòng để đánh cờ.” Anh ăn mất còn đen của Lục Vinh Hàn.
Lục Vinh Hàn khẽ cười một cái: “Không thẹn là con trai của bố, con hơn bố là nhà có phúc.” Ông ấy đặt một con cờ xuống, vẫy cờ trắng của Lục Kiến Nghi lại.
“Gừng vẫn là càng già càng cay.” Đôi môi mỏng của Lục Kiến Nghi nở một nụ cười xấu xa.
Lục Vinh Hàn châm một điếu xì gà: “Có một số người một khí phồng lên, đã quên đi mình là ai rồi, nhắc nhỡ người ta cũng coi như là làm một chuyện tốt.”
“Con cũng nghĩ như thế.” Lục Kiến Nghi nhún vai.
Lúc này, Hoa Hiền Phương đang ở trong phòng xem tin tức.
Cô đoán, Sunny chính là “S” trong đội tinh quân của Lục Kiến Nghi.
Tư Mã Minh Thịnh lần này nhất định sẽ lại gào khóc trong biệt thự, cậu ta có thế nào cũng không ngờ được, người chủ mưu ở phía sau lại chính là Lục Kiến Nghi.
Ở tầng dưới, Mã Trúc Mai đã đến. Vừa bước vào cửa, bà ta đã nhào vào trong vòng tay của Tư Mã Ngọc Như gào khóc: “Chị ơi, chị phải làm chủ cho bọn em. Công ty OEM hẳn đã tính toán trước, dòm ngó Mã Thị của bọ em, tất cả đây là âm mưu của bọn họ, hôm nay em đến bệnh viện tìm Vương Ngọc Cương, không ngờ nó đã được bí mật chuyển đến bệnh viện khác, cũng không biết chuyển đi đâu, có lẽ nó và công ty OEM là cùng một bọn, tai nạn xe của Ngọc Linh cũng rất có thể là do bọn họ làm.”
Tư Mã Ngọc Như cái giận nhìn bà ta một cái: “Giờ em khóc thì có tác dụng gì, ngụy tạo bản di chúc giả, muốn nuốt chửng tài sản, còn ai có thể tin các em nữa chứ?”
“Bố của em, ông ấy chắc là bị Mã Ngọc Linh mê hoặc rồi, mới giao công ty cho bà ta, rõ ràng em mới là người kế thừa của Mã Thị.” Mã Trúc Nhi khóc nức nở nói.
Tư Mã Ngọc Như than thở một hơi: “Chuyện đã đến bước này rồi, nói cái gì cũng vô ít, Mã Thị đã không còn mang họ Mã nữa rồi, đã đổi tên thành Tập đoàn Lực Thừa rồi, vẫn còn may bọn em vẫn còn có cổ phần, cũng không đến nổi mất đi tất cả.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Bố cô chịu đựng sỉ nhục nhiều năm như vậy, coi như đã có được thứ mình muốn.” Hoa Hiền Phương mỉm cười, ánh mắt đầy châm chọc Tư Mã Ngọc Thanh đang ngồi bên cạnh, cô không thể trực tiếp tổn thương Tư Mã Minh Thịnh, chuyện này sẽ ảnh hưởng không tốt đến trẻ con.
Tư Mã Ngọc Thanh nhấm nháp con chim bồ câu nướng một cách thích thú, căn bản là không nghe thấy những bọn họ đang nói.
“Ngọc Thanh, ăn từ từ thôi, cẩn thận Kiều An mắc xương.” Lâm Đại Dao nhắc nhở nói.
“Dạ.” Tư Mã Ngọc Thanh gật đầu một cái.
Người giúp việc mang cà phê lên, Lâm Đại Dao khuấy một cái, như có chút suy nghĩ nói: “Tôi có chút nghĩ không thông, ông cụ Mã tại sao lại giao toàn bộ cổ phần cho bố mà không phải giao cho Mã Trúc Mai chứ?”
Nghĩ không hiểu thì đừng có nghĩ nữa: “Hoa Hiền Phương cười một cái: “Giao cho Mã Trúc Mai và giao cho bố cô cũng đều như nhau, dù sao Mã Trúc Mai hết thảy đều nghe theo bố của cô.”
“Nói cũng phải.” Lâm Đại Dao bĩu môi nói.
Hoa Hiền Phương húp một ngụm cà phê, trên khuôn mặt cô hiện lên một chút trầm mặc, và cô tin rằng ngày mai sẽ là một ngày vô cùng náo nhiệt.
Tư Mã Minh Thịnh sáng sớm đã dậy rồi, chuẩn bị “Đăng Cơ” ở đại điện của mình.
Cuộc họp hội đồng quản trị chính thức bắt đầu vào lúc chín giờ.
Cậu ta đi khắp nơi tìm di chúc của ông cụ già kia, cũng không tìm được, cũng không để ở chỗ luật sư, còn tưởng là ông ta căn bản không hê lập di chúc, nên đã mua chuộc luật sư ngụy tạo ra một bản di chúc.
Không ngờ được ông cụ đã sớm giấu đi bản di chúc rồi, quả nhiên là một con cáo già.
“Luật sư của chủ tịch Mã ở đây, từ trước đến giờ tôi chưa từng nghe qua ông cụ Mã có luật sư riêng nào?”
“Đây là thỏa thuận hợp tác giữa chủ tịch Mã và tôi.” Luật sư Lưu lấy ra một bản hợp đồng: “Chủ tịch đã lập di chúc từ ba năm trước. Một bản được giao cho tôi và bản còn lại được giao cho cô Mã Ngọc Linh.”
Mã Trúc Mai lửa giận bốc lên vạn trượng, từ trên ghế nhảy xuống: “Ông nói bậy, bố của tôi làm sao có thể giao di chúc cho Mã Ngọc Linh được chứ.”
Người phụ trách sở công chính nói: “Chúng tôi chính hành công chứng di chúc, thật sự có hiệu lực.”
Ngũ quan của Tư Mã Minh Thịnh nhíu lại trông rất dữ dằn, cậu ta tính toán mọi thứ vào thời điểm then chốt không ngờ lại bị con hồ ly già này bất ngờ đấm đến một dao.
Luật sư Lưu thong thả mà nói chuyện rất rõ ràng: “Căn cứ theo di chúc trước khi chết của Chủ tịch, toàn bộ năm mươi phần trăm cổ phần của ông ấy ở trong tập đoàn Mã Thị sẽ do con gái Mã Ngọc Linh kế thừa…” Luật sư sau khi tuyên bố xong, lại nói: “Do bà Mã Ngọc Linh đã mất, chồng bà ngài Vương Chí Cương cùng một con trai con gái sẽ trở thành người kế thừa hợp pháp tiếp theo.”
Tư Mã Minh Thịnh và Mã Trúc Mai nhìn nhau, cái tên tàn phế Vương Chí Cương đó, dù cho có lấy được cổ phần cũng vô dụng thôi, chỉ cần hại chết được Vương Chí Cương, sau đó được quyền nuôi dưỡng hai đứa trẻ, Mã Thị vẫn sẽ là của bọn họ.
Trong lúc cậu ta đang suy nghĩ, luật sư Lưu tiếp tục nói: “Đêm hôm qua, ngài Vương Chí Cương đã ký chuyển nhượng một số cổ phận, đem một trong số cổ phần mà hai đứa con thừa kế của Mã Thị chuyển bốn mươi phần trăm cho tập đoàn OCM, bản thân mình lưu lại mười phần trăm cổ phần…”
Nghe đến đây, Tư Mã Minh Thịnh hai mắt trợn tròn, thiếu chút nữa ngất xỉu.
Cái tên khốn kiếp Vương Chí Cương đó, lại đêm cổ phần chuyển nhượng lại cho người khác!
“Tập đoàn OCM? Tôi chưa từng nghe nói qua cái tập đoàn này?”
Sunny đi lên phía trước, từ mình giới thiệu: “Tôi Sunny đây chính là pháp nhân của tập tập đoàn OCM.”
Mã Trúc Mai tức giận vỗ bàn: “Đây nhất định là một âm mưu, hiện giờ tôi muốn tìm Vương Chí Cương.”
“Khi ngài Vương ký hiệp ước thỏa thuận, người phụ trách của sở công chứng cũng có mặt ở đó.” Sunny chậm rãi nói.
Anh ta mua cổ phiếu của Vương Chí Cương với giá cao gấp ba lần thị trường chứng khoán, đồng thời hứa sẽ bảo vệ sự an toàn cho Vương Chí Cương và các con của anh ta, đây là sự lựa chọn tốt nhất cho ba bố con Vương Chí Cương.
Tư Mã Minh Thịnh như một quả bóng bị chọc thủng, đột nhiên mềm nhũn ngồi trên ghế điều hành, cậu ta không sẽ nhận được kết quả này.
Trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi.
Cái ngư ông này lại không phải là cậu ta, mà chính là Tập đoàn OCM.
Sợ là từ sớm họ đã dòm ngó đến Mã Thị, chỉ đợi thời cơ ngang ngược giành lấy.
Chết tiệt thật, cậu ta đã quá sơ ý.
Tập đoàn OCM nhân luôn Mã Thị đã hỗn loạn, giá cổ phiểm đang giảm, thu mua rất nhiều cổ phiếu lẻ, cộng lại cũng tạm tính cũng được mười tám phần trăm cổ phần rồi, tính thêm bốn mươi phần trăm cổ phần nữa, thì đã có thể hoàn toàn khống chế cổ phiếu của Mã Thị rồi.
Mà vợ chồng Tư Mã Minh Thịnh chỉ có hai mươi phần trăm cổ phần, đâu đủ để đối kháng nữa?
Trải qua chuyện bỏ phiếu chọn lụa chủ tịch, Sunny thuận lợi trở thành tân nhiệm chủ tịch.
Ngay sau khi nhậm chức, anh ta đã tổ chức một cuộc họp báo và công bố hai sự hợp tác lớn, giá cổ phiếu đã giữ của Mã Thị trong một thời gian dài bất ngờ tăng chóng mặt.
Một nơi khác ở Thành phố Long Minh, trong văn phòng của Lục Vinh Hàn, Lục Kiến Nghi đang chơi cờ cùng ông ấy.
“Hôm nay bố thật sự nhàn hạ thoải mái, lại gọi con đến văn phòng để đánh cờ.” Anh ăn mất còn đen của Lục Vinh Hàn.
Lục Vinh Hàn khẽ cười một cái: “Không thẹn là con trai của bố, con hơn bố là nhà có phúc.” Ông ấy đặt một con cờ xuống, vẫy cờ trắng của Lục Kiến Nghi lại.
“Gừng vẫn là càng già càng cay.” Đôi môi mỏng của Lục Kiến Nghi nở một nụ cười xấu xa.
Lục Vinh Hàn châm một điếu xì gà: “Có một số người một khí phồng lên, đã quên đi mình là ai rồi, nhắc nhỡ người ta cũng coi như là làm một chuyện tốt.”
“Con cũng nghĩ như thế.” Lục Kiến Nghi nhún vai.
Lúc này, Hoa Hiền Phương đang ở trong phòng xem tin tức.
Cô đoán, Sunny chính là “S” trong đội tinh quân của Lục Kiến Nghi.
Tư Mã Minh Thịnh lần này nhất định sẽ lại gào khóc trong biệt thự, cậu ta có thế nào cũng không ngờ được, người chủ mưu ở phía sau lại chính là Lục Kiến Nghi.
Ở tầng dưới, Mã Trúc Mai đã đến. Vừa bước vào cửa, bà ta đã nhào vào trong vòng tay của Tư Mã Ngọc Như gào khóc: “Chị ơi, chị phải làm chủ cho bọn em. Công ty OEM hẳn đã tính toán trước, dòm ngó Mã Thị của bọ em, tất cả đây là âm mưu của bọn họ, hôm nay em đến bệnh viện tìm Vương Ngọc Cương, không ngờ nó đã được bí mật chuyển đến bệnh viện khác, cũng không biết chuyển đi đâu, có lẽ nó và công ty OEM là cùng một bọn, tai nạn xe của Ngọc Linh cũng rất có thể là do bọn họ làm.”
Tư Mã Ngọc Như cái giận nhìn bà ta một cái: “Giờ em khóc thì có tác dụng gì, ngụy tạo bản di chúc giả, muốn nuốt chửng tài sản, còn ai có thể tin các em nữa chứ?”
“Bố của em, ông ấy chắc là bị Mã Ngọc Linh mê hoặc rồi, mới giao công ty cho bà ta, rõ ràng em mới là người kế thừa của Mã Thị.” Mã Trúc Nhi khóc nức nở nói.
Tư Mã Ngọc Như than thở một hơi: “Chuyện đã đến bước này rồi, nói cái gì cũng vô ít, Mã Thị đã không còn mang họ Mã nữa rồi, đã đổi tên thành Tập đoàn Lực Thừa rồi, vẫn còn may bọn em vẫn còn có cổ phần, cũng không đến nổi mất đi tất cả.