Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 461-464
Chương 461: Sau cuộc chiến đẫm máu mới lấy được vợ.
Tư Mã Ngọc Như nhìn con gái quở trách: “Con đang nói cái gì vậy? Con đã lớn như vậy rồi, con còn muốn mẹ đút con ăn sao? Ngọc Thanh lần đầu tiên đến nhà chúng ta, em ấy là khách, mẹ quan tâm em ấy cũng là việc nên làm.”
Lục Sênh Hạ phồng hai má lên: “Xí, con đã thấy từ lâu rồi, trong lòng mẹ trọng nam khinh nữ.”
“Mẹ chỉ chỉ có một đứa gái yêu quý là con, tại sao lại trọng nam khinh nữ chứ?” Một giọng nói trầm thấp vang lên từ phía ngoài cửa, Lục Vinh Hàn đã trở về.
“Bố.” Lục Sênh Hạ nhảy dựng lên, chạy thình thịch tới sà vào trong lòng ông làm nũng: “Con cảm thấy trong lòng mẹ rất mong sinh được con trai, không muốn có con gái.”
“Cái con bé này, toàn ăn nói bậy bạ, càng ngày càng hư đốn.” Tư Mã Ngọc Như tối sầm mặt.
Tư Mã Ngọc Thanh vẫy tay với Lục Vinh Hàn: “Dượng ơi.”
“Ngọc Thanh đến rồi, thật đã lâu không gặp.” Lục Vinh Hàn nở nụ cười hiền từ.
“Dượng ơi, vừa rồi dì cho cháu ăn một quả nho đen, vậy mà chị họ đã không vui, cháu đáng đáng yêu như vậy, tại sao chị họ lại không thích cháu?” Tư Mã Ngọc Thanh lắc lắc khuôn mặt bụ bẫm, chững chạc nói.
Lục Vinh Hàn xoa xoa đầu con gái: “Ngọc Thanh đến nhà chúng ta chơi, thì em ấy là khách, con phải tỏ lòng hiếu khách của chủ nhà, có biết chưa?”
“Con biết rồi.” Lục Sênh Hạ bĩu môi: “Em ấy vốn không tới đây để chơi với con, là đến tìm chị dâu và Tiểu Quân chơi. Thằng nhóc này, dính lấy chị dâu của con.”
Lục Vinh Hàn mỉm cười: “Chị dâu con có sức tương tác cao, ai gặp rồi đều muốn tới gần chị ấy. Ngay từ đầu không phải con cũng không ngừng dính lấy chị ấy hay sao.”
“Nói cũng đúng.” Lục Sênh Hạ cười toe toét: “Con tình nguyện chơi chung với chị dâu của con.”
Tiểu Quân ngẩng đầu nhìn Lục Vinh Hàn: “Ông nội, tụi cháu đang chơi Đại Phú Ông, ông có muốn chơi với tụi cháu không?”
“Ông nội còn có chút chuyện phải giải quyết, giải quyết xong sẽ đến chơi với các cháu.” Lục Vinh Hàn vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng của cậu, sau đó đi lên lầu.
Ba đứa trẻ bắt đầu trò chơi.
Hoa Hiền Phương đi lên lầu ôm hai túi sữa nhỏ xuống.
Lục Kiến Nghi ở lỳ trong phòng đọc sách, có lẽ vẫn chưa ra ngoài, xem ra công việc của công ty hôm nay khá nhiều.
Tư Mã Ngọc Như nhìn cặp song sinh một trai một gái nằm trong nôi, mang theo mấy phần cảm khái nói: “Con người, hạnh phúc nhất chính là vừa có trai vừa có gái, không thể thiếu đứa nào được.”
Hoa Hiền Phương khẽ cười: “Mẹ nhỏ, con cái là món quà quý giá nhất mà ông trời ban cho chúng ta, dù con trai hay con gái đều giống nhau cả.”
“Nói là nói như vậy, nhưng chung quy trong gia đình quyền thế có con trai vẫn tốt hơn, nếu con của cô sắp sinh ra là hai đứa con gái thì áp lực sẽ rất lớn.”
Tư Mã Ngọc Như nói lẩm bẩm, tuy giọng nói không lớn, nhưng vẫn bị Lục Sênh Hạ ở bên cạnh nghe thấy: “Mẹ, chị dâu của con là mợ chủ của nhà họ Lục, có trách nhiệm sinh cháu nối dõi cho nhà họ Lục, mẹ lại không cần sinh người thừa kế, nếu mẹ muốn có con trai thì áp lực còn lớn hơn. Mẹ và mẹ lớn, con trai của mẹ và anh hai, đều không có cách nào để sống hòa hợp được.
Tư Mã Ngọc Như nghẹn ngào dữ dội, lời nói này đâm vào lòng cô ta đau nhói.
“Cái con tiểu nha đầu này, không biết ngày xưa có phải bế nhầm rồi không? Miệng mồm cay độc như vậy, không giống mẹ chút nào.”
Lục Sênh Hạ thè lưỡi: “Con đã làm xét nghiệm ADN rồi, con là một người rất khách quan, không bao giờ tìm kiếm sự thật từ bất kỳ một người nào.”
Tư Mã Ngọc Như vờ chọc vào trán cô: “Mẹ chỉ đang nghĩ, sau này con lớn lên rồi xuất giá đi mất, mẹ sẽ cô đơn một mình.”
Hoa Hiền Phương hiểu được những lo lắng của cô ta, gia quy của nhà họ Lục rất nghiêm khắc, con gái đã kết hôn nếu muốn về nhà mẹ đều phải xin chỉ thị. Nếu sau này Lục Sênh Hạ kết hôn, mẹ con họ sẽ không thể gặp nhau mỗi ngày như bây giờ.
Cô vỗ vỗ vào tay Tư Mã Ngọc Như: “Tại sao chỉ có một mình? Không phải vẫn còn tôi và Kiến Nghi sao? Hơn nữa, nếu cô thật sự quyến luyến Sênh Hạ, khi em ấy đến tuổi kết hôn thì đừng cưới đừng gả, hoặc đơn giản là kén rể, bây giờ những gia đình có con một đều làm như vậy cả.”
“Đây cũng là một cách hay.” Tư Mã Ngọc Như thở dài: “Nhưng con nhỏ này tính tình ương bướng, giống như Kiến Nghi, việc gì cũng muốn tự mình quyết định, tôi đoán đến lúc đó tôi cũng không thể quản nó được nữa.”
Hoa Hiền Nguyệt nở nụ cười: “Sênh Hạ là viên ngọc quý trên tay bố, dù cho cô có đồng ý, nhưng chưa chắc gì bố đã bằng lòng gả em ấy đi.”
Lúc cô đang nói thì Lục Kiến Nghi từ trên lầu đi xuống.
Lục Kiến Nghi bế Kiến Dao ở trong nôi lên: “Bố, con không biết bố có muốn gả con gái bố đi không. Nhưng con gái của con nhất định sẽ không gả, cho dù bản thân nó tình nguyện nhưng con cũng sẽ cương quyết ngăn cản.”
Hoa Hiền Phương đỡ trán chảy mồ hôi, cái tên cuồng ma sủng nữ này, cô không cần nghĩ cũng có thể đoán được, sau này con rể của bọn họ nhất định sẽ rất khổ sở, có lẽ sẽ hoài nghi chốn nhân sinh cả đời.
Lục Vinh Hàn bế cháu trai lên, cậu bé há chiếc miệng nhỏ khi nhìn thấy ông nội, vô cùng vui mừng, chọc cho Lục Vinh Hàn cười lớn: “Kiến Nghi hồi bé cũng thích cười như vậy, sau này lớn lên rồi lại không cười nữa.”
“Còn phải nói, người ngoài đều nói anh hai có bộ mặt núi băng muôn đời không thay đổi.” Lục Sênh Hạ cười hì hì.
Lục Vinh Hàn thở dài một hơi: “Chị cả của chúng ta không biết khi nào mới có tung tích, cho dù tìm được thì chị ấy vẫn còn bố mẹ nuôi cần phụng dưỡng, cũng không thể hoàn toàn trở thành con gái của nhà họ Lục được. Sau này Sênh Hạ sẽ giống như Hiền Phương nói, hoặc là không kết hôn, hoặc là kén người ở rể, không gả ra ngoài.”
Lục Sênh Hạ trề môi: “Mọi người suy nghĩ cũng xa quá rồi, nhưng yêu cầu của con rất cao, đàn ông ưu tú bình thường con sẽ thích đâu. Phải đẹp trai khiến người ta phải kinh ngạc, xuất sắc có một không hai giống như anh hai của con; phải ôn hòa nho nhã, dịu dàng ân cần giống anh Nhân Thiên; còn nụ cười phải giống như anh Nhã Thanh, chính là cảm giác thoải mái như đắm mình trong gió xuân, dưới ánh mặt trời rực rỡ. Nói tóm lại, anh ấy phải cùng lúc sở hữu những phẩm chất xuất chúng của ba cậu chủ nhà hào môn thế phiệt, nếu không con cũng không thèm để mắt đến.”
Tư Mã Ngọc Thanh nhìn cô với một ánh mắt buồn bã: “Chị họ, sao em lại thấy chị có tiềm năng trở thành bà cô già ế chồng đó.”
Lục Sênh Hạ hung hăng trừng mắt nhìn cậu: “Nhóc mập, nếu em cứ tiếp tục phì ra, sau này có thể cưới được vợ hay không thì vẫn là một ẩn số.”
Tư Mã Ngọc Thanh làm bộ nhăn nhó: “Yêu cầu của em không cao, chỉ cần có thể đẹp giống như chị gái xinh đẹp là được rồi.”
“Xí.” Lục Sênh Hạ khinh thường nhìn cậu: “Cái này mà không gọi là đòi hỏi cao! Em có đẹp trai, xuất sắc như anh của chị không?”
Tư Mã Ngọc Thanh lắc đầu như trống lắc.
“Em có dịu dàng, tao nhã như anh Nhân Thiên không?”
Tư Mã Ngọc Thanh lại lắc đầu.
“Vậy em có nụ cười mê hoặc chết người không đền mạng của anh Nhã Thanh không?”
Tư Mã Ngọc Thanh lại lắc đầu lần nữa.
Lục Sênh Hạ cười chế nhạo: “Anh hai của chị đã chiến đấu đẫm máu trong trận chiến giữa ba cậu chủ nhà hào môn, phá hủy không biết bao lớp vòng vây mới lấy được chị dâu của chị? Còn em, tính tình và ngoại hình đều tệ như vậy, chỉ có số bị người ta giết nhanh thôi.”
Lục Kiến Nghi nghẹn lại, vươn bàn tay to xoa xoa đầu nhỏ của cô: “Chị dâu của em từ khi sinh ra đã được định làm vợ anh rồi, anh còn cần phải chiến đấu đẫm máu sao?”
Chương 462: Ông xã ghen rồi.
Lục Sênh Hạ lè lưỡi với anh: “Tuy rằng nói rằng bọn anh được hứa hôn từ khi còn trong bụng mẹ, nhưng không phải anh đã không quý trọng, bức bách đến mức chị dâu phải bỏ nhà ra đi sao? Anh muốn đuổi theo một lần nữa, nhưng không thể thoát khỏi trùng vây, đánh bại anh Nhân Thiên và anh Nhã Thanh sao? Vì vậy có thể nói, lúc đầu thì hành hạ vợ cho thoải mái, sau này lại theo đuổi lại vợ mình.”
Lục Kiến Nghi tâm tình ũ rũ, giống như có một đàn quạ đen bay ngang qua đầu, một đàn ngựa cỏ bùn phi nước đại dưới chân anh.
“Em có biết thế nào gọi là kết tóc phu thê không? Suy cho cùng thì vợ chồng vẫn phải xứng đôi vừa lứa. Hai người đó làm sao có thể xứng với người vợ này của anh được?”
Hàng mi dài dày của Hứa Kiến Quân chớp chớp, nhìn anh bằng ánh mắt tò mò: “Bố ma vương, bố và mẹ là kiểu thanh mai trúc mã, một trai một gái chơi với nhau từ nhỏ được nói trên tivi sao?”
Lục Kiến Nghi giống như bị đâm một nhát, trong lòng có một sợi dây thần kinh đang khẽ run lên.
Anh không phải là thanh mai trúc mã của người phụ nữ ngốc nghếch này, mà là Thời Thạch. Cho nên người phụ nữ ngốc nghếch này đến bây giờ vẫn luôn nhớ mãi anh ta không quên, cho dù anh ta đã chết, nhưng vẫn vững vàng chiếm giữ vị trí đầu tiên.
“Thanh mai trúc mã không bằng trên trời rơi xuống, bố là tình yêu trên trời rơi xuống, hiểu không?”
“Không hiểu.” Hứa Kiến Quân lắc đầu, trong mắt tràn đầy nghi hoặc: “Thế nào gọi là trên trời rơi xuống?”
“Em biết.” Lục Sênh Hạ cười hi hi, đáp: “Trên trời rơi xuống chính là duyên phận đã được định sẵn trong cuộc đời. Một người sinh ra, thì nửa kia của họ đã được ghi trên bản nhân duyên, đợi đến lúc họ phải kết hôn, thì người đó sẽ từ trên trời rơi xuống và xuất hiện trong cuộc đời của họ, trở thành bạn đời của họ.”
“Vậy thanh mai trúc mã làm sao đây? Phải rời xa nhau sao?” Đôi mắt to xinh đẹp của Hứa Kiến Quân chớp chớp, hiểu như không hiểu.
Lục Sênh Hạ nhún vai: “Ông trời sẽ dùng nhiều cách khác nhau để tách họ ra, nến không phải sinh ly thì cũng là tử biệt. Trước đây chị đã chơi một trò chơi, trên đó nói rằng: nhân duyên giữa con người với nhau là do trời định, nếu ông trời muốn thu hồi lại thì sẽ không bao giờ chần chừ lâu nữa.”
Hứa Kiến Quân cúi đầu thở dài như một đứa trẻ mới lớn: “Cái chú thanh mai trúc mã trước đây bên cạnh mẹ, chắc cũng bị Thượng Đế đưa đi theo cách này rồi.”
Những lời này đã giày xéo lên vết sẹo không bao giờ có thể lành lại được trong lòng Hoa Hiền Phương.
Nếu Thời Thạch vẫn còn sống, cho dù thế nào thì cô cũng không thể kết hôn với Lục Kiến Nghi. Có lẽ ông trời đã biết điều này nên mới mang Thời Thạch đi mất.
Có một khoảnh khắc trầm mặc trong phòng khách.
Một lúc lâu sau, Tư Mã Ngọc Thanh hai tay chắp trước ngực, nói lớn: “Ông trời ơi, ông nhất định phải đưa một cô gái xinh đẹp như chị gái xinh đẹp vào bản nhân duyên của cháu. Nhất định không được đặt những người xấu xí, cháu ghét nhất những đứa con gái xấu xí. Nếu ông đưa một cô gái xấu xí cho cháu, cháu sẽ không bao giờ lấy cô ấy, cháu sẽ tuyệt thực cho mình chết đói.”
Lục Sênh Hạ cười ngặt nghẽo: “Tư Mã Ngọc Thanh, nửa còn lại của em trong tương lai không chừng cũng cầu nguyện ông trời làm giống như vậy.”
Hứa Kiến Quân sờ sờ cằm, như đang suy nghĩ điều gì đó, hai mắt mở lớn nhìn Lục Vinh Hàn, sau đó lại nhìn sang Tư Mã Ngọc Như.
“Trên sổ nhân duyên không nhất thiết chỉ được viết một người. Sổ nhân duyên của ông nội đã viết hai người, vì vậy cháu mới có hai bà nội.”
“Cũng có lý, vậy thì chú muốn hai cô gái đẹp như chị gái xinh đẹp, ba người cũng được.” Tư Mã Ngọc Thanh gật gù đắc ý nói.
Lục Sênh Hạ nhăn mũi khinh thường: “Củ cải lớn hoa tâm, tốt nhất vẫn nên cho em ba người xấu như ma, để em mỗi ngày đều phải chịu sự áp bức của ba ngọn núi lớn này.”
Tư Mã Ngọc Thanh vẻ mặt nhăn mặt thè lưỡi với cô bé: “Nói không chừng trên bản nhân duyên của chị cũng là một người đàn ông xấu xí, cực kỳ xấu, cực kỳ cực kỳ xấu.”
Lục Sênh Hạ cầm lấy hai quả nho đen bỏ vào miệng, sau khi ăn xong, bình tĩnh nói: “Chuyện này là chuyện không thể nào, nến người đàn ông như vậy mà muốn cưới chị, nhất định sẽ bị bố và anh hai của chị giết chết, hầm thành một nồi thịt kho.” Cô bé ngừng lại một lát, nuốt nước bọt: “Chị chỉ lo lắng, lỡ đâu trong bản uyên ương của chị có đến hai người đàn ông thì phải làm thế nào?”
Cô bé còn chưa dứt lời, mọi người đều nghẹn họng.
Cô bé Lolita này chính là không nói ra lời khiến người kinh sợ thì chết chưa yên.
Tư Mã Ngọc Như vờ chọc vào trán của cô: “Con bé này, nói nhảm gì vậy?”
Lục Sênh Hạ vòng tay trước ngực, tỏ vẻ nghiêm túc: “Mẹ, con không nói nhảm đâu, con đang rất nghiêm túc đấy. Nếu có hai người con trai vô cùng xuất sắc, và con cũng thích cả hai thì phải làm thế nào? Ở nước chúng ta, hình như không người phụ nữ nào có thể lấy hai người chồng cùng một lúc phải không? “
“Cô ơi, cô có thể gia nhập bộ tộc Ma Sói, cháu đọc được trên Internet, bộ tộc Ma Sói vẫn duy trì truyền thống mẫu hệ thị tộc, một vợ có thể lấy nhiều chồng.” Hứa Kiến Quân chậm rãi nói, cậu hy vọng rằng mẹ, bố và bố ma vương cũng gia nhập vào bộ tộc Ma Sói, như vậy bọn họ có thể sống chung với nhau.
“Tốt quá rồi.” Lục Sênh Hạ vỗ tay. “Sau này, nếu con thích hai người con trai cùng một lúc, con sẽ đưa họ đến cùng gia nhập bộ tộc Ma Sói.”
“Hừ, trẻ con nói chuyện không suy nghĩ.” Tư Mã Ngọc Như lắc đầu: “Các con vẫn nên tập trung chơi Đại Phú Ông đi.”
Lục Vinh Hàn xua tay, cười nói: “Chúng nó chỉ là ồn ào đùa giỡn vậy thôi, mặc chúng đi.”
Hoa Hiền Phương pha một tách cà phê, uống một cách chậm rãi, có vẻ như đang suy ngẫm điều gì đó.
Cô vẫn đang nghĩ về lời nói của Tần Nhân Thiên.
Từ tận đáy lòng, cô hy vọng rằng linh hồn của Thời Thạch thật sự trú trong cơ thể của Tần Nhân Thiên, mà không phải là người đa nhân cách.
Lục Kiến Nghi nhàn nhạt liếc cô một cái, vòng cánh tay rắn chắc lên vai cô: “Cô ngốc, ra vườn đi dạo.”
“Ồ.” Cô gật đầu, sau đó theo anh ra ngoài.
Ánh trăng xuyên qua những cành hoa chiếu rọi xuống mặt đất, hắt ra những chiếc bóng lạ lùng trên con đường rải sỏi.
Cô luôn cúi đầu nhìn những chiếc bóng đó, bước về phía trước một cách lặng lẽ.
Lục Kiến Nghi hơi siết chặt ngón tay đặt trên vai cô: “Cô ngốc, lại đi gặp Tần Nhân Thiên nữa sao?”
“Anh ấy đã đón bà nội của Thời Thạch đến đây, em sang thăm qua bà ấy một chút.” Cô hời hợt nói.
Lông mày anh cau lại, đột nhiên mạnh mẽ xoay cô lại, đối mặt với chính mình: “Trong lòng em, vị trí của Thời Thạch luôn xếp trước anh sao?”
Cô hơi ngớ người: “Người trước đây có thể so sánh với người bây giờ sao?”
“Có, có người bây giờ rồi, thì nên hoàn toàn quên đi người trước đây.” Trên mặt anh mang nét không vui.
Cô hít một hơi thật sâu: “Bây giờ, với em, Thời Thạch chỉ là một người bạn thân đã mất đi, hơn nữa người em tìm là Tần Nhân thiên, anh kết nghĩa của em, chứ không phải là Thời Thạch.”
Lục Kiến Nghi nhìn cô, ánh mắt dò xét trong mắt anh giống như một mũi tên sắc bén, có thể xuyên thủng trái tim cô bất cứ lúc nào.
“Thực ra, em luôn hy vọng rằng có một mối liên hệ nào đó tồn tại giữa Tần Nhân Thiên và Thời Thạch, đúng không?”
Cô nuốt nước bọt, ánh mắt chợt trở nên lạnh lùng.
“Đúng, từ trước đến nay, em không thể chấp nhận được việc anh ấy cứ như vậy mà chết đi, không để lại lời nói, cũng không gặp mặt lần cuối, sống không thấy người chết không thấy xác. Điều đáng hận nhất là cái chết của anh ấy còn có liên quan đến một người mà chồng hiện tại của em quen biết.”
Giọng nói của cô vẫn duy trì sự bình tĩnh bên ngoài, giống như cơn sóng ngầm ẩn nấp dưới đáy biển trước sự xuất hiện của sóng thần, dịch chuyển chậm rãi mà âm trầm, mang theo những mối nguy hiểm tiềm tàng.
Cơ mặt Lục Kiến Nghi co giật dữ dội, môi anh mấp máy, muốn nói gì đó nhưng lại không phát ra một lời nào, như thể anh muốn kết thúc chủ đề này.
Nhưng cô không định buông tha cho anh: “Anh có nhớ em đã hứa với em những gì không?”
Chương 463: Nửa câu đều không hài lòng.
Ánh mắt Lục Kiến Nghi lạnh băng sâu thăm thẳm lấp lóe u tối dưới ánh trăng: “Anh sẽ không nuốt lời, chuyện mà em muốn biết, anh đều sẽ nói với em.”
“Được, vậy em đợi anh thực hiện lời hứa.” Cô nhếch môi dưới, bẻ tay anh, tiếp tục đi về phía trước.
Anh hơi buồn bực, đều do tên khốn chết tiệt đó, hại anh trở thành đại hiệp đổ võ, có nỗi khổ khó nói.
“Nếu không có lần tai nạn xe cộ đó, em căn bản sẽ không gả cho anh.”
Chính xác!
Cô trả lời trong lòng, nếu như không có lần tai nạn đó, Thời Thạch sẽ không chết, em trai cũng không hôn mê bất tỉnh, cô làm sao có thể thay thế Hoa Mộng Lan gả qua đây?
Nhưng cô không nói ra, chỉ là thản nhiên nhả ra một câu: “Anh vốn dĩ cũng không muốn lấy em.”
Chỉ mấy chữ nhẹ nhàng bâng quơ, lại giống như trong một miếng xương mắc trong họng Lục Kiến Nghi, khiến anh nuốt không được, mà nhổ cũng không ra.
Nếu không có trận tai nạn đó, nếu như Thời Thạch vẫn còn sống, bọn họ căn bản sẽ không có giao tiếp quá nhiều, giống như hai đường thẳng song song, mỗi người sống trong thế giới riêng của người đó.
“Cô ngốc, mệnh trung chú định của em chính là anh.”
“Em đã nhận mệnh rồi đó thôi.” Cô dẩu dẩu miệng, lộ ra một bộ biểu tình nhẫn nhục chịu đựng.
Anh duỗi cánh tay ra, kéo cô vào trong lồng ngực, giam cầm cô: “Nhận mệnh, không được xen vào chuyện của Tần Nhân Thiên nữa, anh ta rối loạn đa nhân cách cũng được, đánh mất lương tâm cũng được, đều không liên quan đến em.”
Mắt cô buông xuống, một bóng ma xẹt qua khuôn mặt xinh đẹp mỹ lệ, khi cô nâng lông mi lên lần nữa, sự nhu thuận trong ánh mắt không thấy nữa, chỉ có một cỗ ngang ngược quật cường khó mà mất đi.
“Em nhận mệnh của mình, nhưng không nhận mệnh của Thời Thạch, dựa vào cái gì anh ấy đang trong độ tuổi được yêu, lại mất đi tính mạng, dựa vào cái gì người giết hại anh ấy, vẫn luôn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, Nếu như anh muốn em buông xuống, thì để em tự tay giết kẻ thù, nếu không thì không cần nhắc lại nữa.”
Trong mỗi một từ, mỗi một câu của cô đều tràn ngập thù hận, nói xong, xuất ra một cỗ sức mạnh, mạnh mẽ đẩy anh ra, xoay người chạy khỏi hoa viên.
Nửa câu cũng không vừa ý.
Lục Kiến Nghi buồn bực đánh một quyền lên trên thân cây.
Đề tài này chỉ cần bắt đầu, liền khẳng định sẽ xảy ra không vui vẻ.
Lúc anh quay về phòng, Hoa Hiền Phương đã ngủ rồi, quay lưng về phía anh.
Chỉ cần mỗi lần cô tức giận, đều sẽ đi ngủ sớm, quay lưng về phía anh.
Anh không nói hai lời, lật người cô lại, lộ rõ bá đạo và ngang ngược của ma vương: “Cô ngốc, không cho phép tức giận.”
“Tránh ra, em muốn ngủ.” Cô dùng lực đập vai anh, nắm đấm rơi như mưa, nhưng khí lực nhỏ bé này đối với anh mà nói hoàn toàn là gãi không đúng chỗ ngứa.
“Bây giờ là lúc em hầu hạ chồng em.” Anh bắt được tay cô, nâng lên quá đỉnh đầu, cô nhúc nhích không được, dùng chân đá bắp chân của anh, Lục Kiến Nghi, anh khốn nạn.
“Anh chính là khốn nạn, em cũng khôn phải ngày đầu mới biết.” Anh cúi đầu, hôn môi cô, mang theo mấy phần thô bạo, xâm lược trắng trợn.
“Cô ngốc, anh là ai?”
“… Đại ma vương.”
“Sợ anh, thì ngoan một chút, nếu không bất cứ lúc nào anh đều sẽ bộc phát ma tính.” Anh phun ra từng từ từng từ trầm thấp uy hiếp.
Cô đột nhiên xoay đầu, cắn một ngụm trên cánh tay anh giống như trả thù, nhưng cắn không sâu, càng giống như là đang tán tỉnh.
“Bướng bỉnh!” Anh cười tà mị, ở trên cổ cô mút xuống một quả dâu tây nhỏ, trao đổi dấu vết tình cảm lẫn nhau.
Bên hồ xanh, bọn trẻ còn nằm trên thảm cỏ ngắm sao, bỗng nhiên một trận gió to thổi đến, mây đen che phủ bầu trời, mưa to tầm tã trút xuống.
Thời tiết mùa hè chính là như vậy, giống như khuôn mặt trẻ con, nói thay đổi liền thay đổi.
Mặc dù ba đứa trẻ chạy rất nhanh vào trong đình trú mưa, nhưng mưa quá to, vẫn là bị xối cho ướt như chuột lột.
Quay về phòng, Tư Mã Ngọc Như vội vàng phân phó người làm nấu nước gừng đuổi khí lạnh cho bọn trẻ.
Hoa Hiền Phương đã ngủ rồi.
Một tiếng sấm sét đánh cô từ trong mộng tỉnh lại, Lục Kiến Nghi cũng đã tỉnh: “Anh đi xem đứa nhỏ, em ngủ tiếp đi.”
Anh ngồi dậy, mặc thêm áo quần đi ra ngoài.
Trong phòng trẻ sơ sinh, hai túi sữa nhỏ đang ngủ rất sâu, nhóm bảo mẫu ở một bên quan sát.
Anh lại đi sang phòng Tiểu Quân, bé vừa ngâm nước nóng xong, từ phòng tắm đi ra, quẹt quẹt cái mũi, hắt xì vài cái, Lục Kiến Nghi vội vàng ôm bé lên, thả vào trong chăn.
Thím Lưu cầm quần áo đến: “Cậu chủ nhỏ và cô chủ nhỏ, còn có cậu chủ Ngọc Thanh ở trên bãi cỏ ngắm sao, đột nhiên trời mưa, mọi người không trốn kịp, toàn bộ đều bị ướt.”
“Nấu canh gừng chưa?” Lục Kiến Nghi sờ trán của đứa nhỏ, hơi nóng, sợ là bị cảm rồi.
“Đã nấu, thím Vương đã đi bưng rồi.” Thím Lưu đang nói, thì thím Vương đi vào.
Lục Kiến Nghi dán cho Tiểu Quân một miếng dán hạ nhiệt, ôm bé, đút canh gừng cho bé uống.
“Cẩn thận nóng, uống từ từ thôi.”
“Bố ma vương, con không sao, chỉ hơi cảm mạo mà thôi.” Tiểu Quân hít hít mũi, ừng ực uống hết canh gừng.
Tư Mã Ngọc Thanh và Lục Sênh Hạ cũng phát sốt, Tư Mã Ngọc Như gọi bác sĩ đến, làm vật lý hạ nhiệt cho bọn trẻ.
Hoa Hiền Phương cũng chưa ngủ, thấy Lục Kiến Nghi rất lâu vẫn chưa quay lại, cũng không buồn ngủ.
Đi đến phòng bọn nhỏ, mới biết bọn nhỏ bị mắc mưa, đều bị cảm hết rồi.
“Bác sĩ đã làm vật lí hạ nhiệt, nhiệt độ của Tiểu Quân hạ một chút, đã ngủ rồi, tối nay anh ở đây cùng bé, em không cần lo lắng.” Lục Kiến Nghi nói cực kỳ nhỏ, sợ đánh thức đứa nhỏ.
Hoa Hiền Phương ôm cổ anh, hờn giận trước đây cứ như vậy tiêu tán.
Vợ chồng chính là như vậy, đầu giường cãi nhau, cuối giường làm hòa.
“Biết anh là một ông bố tốt, nhưng kinh nghiệm em phong phú hơn anh, còn biết massage, vẫn là để em ở lại chăm sóc con thì tốt hơn.”
Lục Kiến Nghi nhún vai, bé con sức đề kháng thấp, thường xuyên bị cảm mạo, ở trên phương diện hộ lý này, anh quả thực không có kinh nghiệm, vẫn cần phải học tập nhiều hơn.
“Được rồi, vậy thì vất vả cho vợ rồi.”
Hoa Hiền Phương mỉm cười: “Em đi nhìn Ngọc Thanh và Sênh Hạ làm sao trước.”
Cô đi ra khỏi phòng, đi đến phòng của Lục Sênh Hạ ở tầng hai, bé vẫn chưa ngủ, đang nằm trên giường chơi ipad.
Lục Vinh Hàn đã tới, vừa mới rời đi.
Hoa Hiền Phương xoa nhẹ đầu cô bé, vẫn hơi nóng: “Phát sốt rồi, nhanh đi ngủ, đừng chơi nữa.”
“Chỉ là hơi bị cảm mà thôi, không sao, em uống thuốc rồi.” Lục Sênh Hạ làm mặt quỷ, chẳng hề để ý.
Hoa Hiền Phương bật cười: “Bé gái cần phải đi ngủ sớm, da mới đẹp được.”
“Vâng.” Lục Sênh Hạ nằm xuống, dẩu dẩu miệng: “Mẹ em nhất định là đang chăm sóc Tư Mã Ngọc Thanh, cũng không đến thăm em, thật không công bằng. Cũng may đã làm giám định bố con, nếu không em cũng hoài nghi mình không phải là con ruột.”
Chương 464: Con trai là mầm tai họa.
Hoa Hiền Phương thay bé kéo chăn: “Ngọc Thanh là khách, bé đến trong nhà mình chơi, gặp mưa bị cảm, mẹ em chăm sóc bé là phải, chẳng lẽ phải không quan tâm, vứt bé cho bảo mẫu chăm sóc sao?”
Lục Sênh Hạ miệng nhỏ dẩu rất cao, có thể treo được hũ dầu: “Chị dâu, em nói chị nghe, mẹ em mỗi lần đều như vậy, cho dù Tư Mã Ngọc Thanh không đến nhà chúng ta, chỉ cần cậu gọi điện thoại nói nó bị ốm, mẹ sẽ bỏ lại em, lập tức qua đó.”
Hoa Hiền Phương nhìn ra, mẹ nhỏ đối với Tư Mã Ngọc Thanh không phải tốt giống bình thường, nhưng có thể bà ấy hơi trọng nam khinh nữ, từ đáy lòng cho rằng có con trai, mới có núi dựa.
Nhưng đối với cô mà nói, con trai không nhất định sẽ là núi dựa, nhưng nhất định là mầm tai họa.
Gia tộc quyền thế giống như hoàng cung thời xưa, anh em cùng bố khác mẹ, quan hệ cạnh tranh thân xa lớn hơn tay chân ruột thịt.
Bà Lục cũng không phải thánh mẫu bạch liên hoa, nên lúc tàn nhẫn thì sẽ không chút lưu tình, bà ấy sở dĩ dễ dàng tha thứ để Tư Mã Ngọc Như tồn tại, chính là bởi vì cô ta không có con trai, tương lai sẽ không nảy sinh xung đột quyền lợi với bà ta.
Tư Mã Ngọc Như an tâm làm vợ lẻ, không có dã tâm, bà ta liền mở một mắt nhắm một mắt, duy trì hài hòa bề ngoài, để mọi người đều vui vẻ.
Giả sử Tư Mã Ngọc Như có con trai, đó chính là cây kim sắc bén châm trong lòng bà ta, bà ta thời thời khắc khắc đều muốn nhổ đi.
Gia tộc Y Thị cường đại sau lưng bà ta cũng sẽ không cho phép mối đe dọa này tồn tại.
Mà Tư Mã Ngọc Như, nếu có con trai, dù sao vẫn sẽ có một chút ảo tưởng, sẽ không tiếp tục cam chịu làm lẻ, muốn đọ sức một phen, để con trai sau này có thể thừa kế gia nghiệp.
“Nhanh ngủ đi, ngày mai nếu như các em khỏe rồi, chị làm vịt chiên giòn thích nhất cho các em ăn.
“Tuyệt quá. Em thích ăn vịt chiên giòn nhất, ngày mai nhất định sẽ khỏe lại.” Lục Sênh Hạ nhắm hai mắt lại.
Hoa Hiền Phương để người làm ở lại chăm sóc cô bé, đi ra ngoài.
Tư Mã Ngọc Như quả nhiên ở phòng của Tư Mã Ngọc Thanh.
Cô đẩy cửa ra một khe hở, nhìn vào trong, Tư Mã Ngọc Như đang đút canh gừng cho cháu trai.
“Cục cưng, uống nhiều canh gừng một chút, bị cảm rồi phải uống canh gừng để đuổi khí lạnh đi.
Tư Mã Ngọc Thanh lắc đầu: “Bác, cháu không thích vị của gừng, cháu muốn ăn trái cây.”
“Được, bác lột nho cho cháu ăn nhé.” Tư Mã Ngọc Như đau lòng cực kỳ, giống như đó không phải là cháu của mình, mà là con trai ruột.
Cô ta lột một quả nho, đút vào miệng Tư Mã Ngọc Thanh.
Sau khi Tư Mã Ngọc Thanh bẹp bẹp ăn xong, nói: “Ngày mai cháu muốn đi sở thú chơi.”
Tư Mã Ngọc Như xoa xoa đầu cậu bé: “Cháu bị cảm rồi, hai ngày này đều không thể ra ngoài, chơi ở trong nhà, để Tiểu Quân và Sênh Hạ chơi cùng cháu.”
Cậu bé đô đô miệng: “Được, cháu vốn dĩ là muốn đi sở thú chơi cùng bọn họ, chúng cháu có thể cho khỉ ăn, cho voi ăn. Bị cảm thật đáng ghét, cháu không bao giờ muốn bị cảm nữa.”
Sau khi ăn nho xong, cậu bé đi ngủ, chỉ chốc lát sau liền ngủ rồi.
Tư Mã Ngọc Như hôn xuống khuôn mặt nhỏ mập mạp của bé, cưng chiều trong mắt nồng đậm không thể tan biến.
Nhưng dù cưng chiều rất nhiều, cô ta vẫn có mấy phần mất mác: “Cháu làm sao có thể là một đứa nhỏ bình thường chứ? Nếu có thể đổi với Sênh Hạ, đổi thông minh và xinh đẹp của nó đến trên người cháu thì tốt rồi, như vậy ông ta nhất định sẽ tiếp nhận cháu, xem trọng cháu …”
Giọng của cô ta rất nhỏ, hoàn toàn là đang lẩm bẩm.
Hoa Hiền Phương đứng ở cửa phòng, vẫn nghe được loáng thoáng.
Vẻ mặt thâm trầm khó có thể hình dung, từ trong mắt cô lặng yên hiện lên.
Cô không quấy rầy Tư Mã Ngọc Như, khép cửa lại, nhẹ nhàng rời đi.
Ông ta ở trong lời nói khiến cô cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Cô ta làm sao lại hi vọng điểm tốt của con gái đều đặt vào trên người cháu trai chứ?
Dù sao vẫn không đến mức vì quá khát vọng có một đứa con trai, liền biến cháu trai trở thành con trai ruột mà đối xử chứ?
Cô ta muốn Tư Mã Ngọc Thanh đạt được sự tán thành của ai? Được ai tiếp nhận và coi trọng?
Là ông Mã sao?
Cô ta không phải không đồng ý Tư Mã Ngọc Thanh đổi sang họ Mã sao?
Chẳng lẽ thay đổi chủ ý rồi?
Vì để sau này cô ta có thể thuận lợi thừa kế sản nghiệp nhà họ Mã, liền đồng ý để cậu bé đổi sang họ Mã?
Trở về phòng Tiểu Quân, cô đổi để Lục Kiến Nghi đi ngủ.
Đặt tay lên trán con, vẫn còn hơi sốt.
Nhưng đứa nhỏ khôi phục khá nhanh, ngày hôm sau liền vui vẻ.
Bà Lục nghe nói bọn trẻ bị cảm, dặn dò đầu bếp hầm canh gà.
Cảm mạo uống canh gà có thể tăng cường sức đề kháng.
“Mưa lớn mùa hè đến rất đột ngột, sau này chỉ cần ra ngoài thì phải mang theo ô.” Bà ta dặn dò người làm xong, thì lên tầng thăm cháu.
Sau khi bọn trẻ thức dậy, phải đi nhà ăn ăn bữa sáng.
Hôm nay là thứ bảy, bởi vì hôm qua ngủ khá muộn, Lục Vinh Hàn cũng mới vừa thức dậy.
Tư Mã Ngọc Thanh đói bụng, hai ba ngụm nuốt hết quả trứng rán vào trong miệng.
“Ăn chậm thôi, đừng để bị nghẹn.” Tư Mã Ngọc Như vội vàng đưa sữa cho cậu bé.
“Ngọc Thanh không phát sốt chứ?”
“Nửa đêm thì đã hạ sốt rồi, thân thể đứa nhỏ này khỏe mạnh, hơi cảm mạo thôi, không sao.” Tư Mã Ngọc Như mỉm cười, cả đêm hôm qua, cô ta đều ở phòng của Ngọc Thanh chăm sóc cậu bé.
Lục Sênh Hạ dẩu miệng, vẻ mặt bất mãn: “Mẹ, con cũng bị cảm, ngay cả chị dâu cũng đến thăm con, mẹ thì chỉ quan tâm Tư Mã Ngọc Thanh, cũng không quan tâm con.”
Tư Mã Ngọc Như trừng mắt liếc bé một cái: “Ngọc Thanh là khách, đến nhà chúng ta chơi, bị ốm, mẹ đương nhiên phải chăm sóc nhiều hơn một chút, con độc lập như vậy, chỗ nào cần mẹ chăm sóc?”
Lục Vinh Hàn xoa đầu con gái: “Mẹ con nói đúng đấy, Ngọc Thanh lớn như vậy, vẫn là lần đầu tiên đến nhà chúng ta chơi, con làm chị gái, cũng phải chăm sóc nó nhiều hơn.”
“Con biết rồi ạ.” Lục Sênh Hạ phồng phồng hai má.
Hoa Hiền Phương và Lục Kiến Nghi dẫn theo Tiểu Quân xuống, Tư Mã Ngọc Thanh nhìn thấy bọn họ, ánh mắt liền sáng: “Tiểu Quân, đợi lát nữa chúng ta cùng nhau đi cho cá măng ăn.”
“Được nha.” Tiểu Quân gật đầu.
“Cho cá ăn xong, chúng ta đi xem ngựa nhỏ của dì, nó chính là ngựa đua thuần chủng của nước Anh, rất đẹp.” Lục Sênh Hạ nhếch miệng cười, lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ rất dễ thương.
Xem ra bọn trẻ đã lập xong kế hoạch hoạt động một ngày cả rồi.
Tư Mã Ngọc Thanh nháy mắt hưng phấn: “Em có thể cưỡi ngựa không?”
Lục Sênh Hạ đầu lắc như trống bỏi: “Không được, nó mới một tuổi, vẫn là một em bé, cậu nặng như vậy, sẽ đè nó sụp đó.”
Tư Mã Ngọc Thanh le lưỡi với cô bé: “Em không nặng đâu, là do cậu ấy quá gầy, về nhà để bố em cũng mua cho em một con ngựa, mỗi ngày em đều cưỡi nó.”
Tư Mã Ngọc Như vội vàng nói: “Trẻ nhỏ cưỡi ngựa quá nguy hiểm, cháu phải chờ trưởng thành mới có thể cưỡi.”
Lục Sênh Hạ bĩu môi: “Lúc con lớn như em ấy thì đã cưỡi ngựa rồi, có thầy dạy cưỡi ngựa ở bên cạnh quan sát, một chút cũng không nguy hiểm. Con cảm thấy mẹ và cậu quá lo lắng rồi, cái gì cũng không cho Ngọc Thanh chơi, sợ em ấy xảy ra chuyện, cho nên em ấy ngoài ăn đồ ăn và chơi đồ chơi, cái gì cũng không biết.”
Trên mặt trơn nhẵn của Tư Mã Ngọc Chiêu xuất hiện ba đường hắc tuyến: “Ai nói Ngọc Thanh cái gì cũng không biết, nó là quá ngoan quá hiểu chuyện, không nguyện ý làm chuyện mà chúng ta lo lắng, nó thực ra còn thông minh hơn con đó, biết cái gì gọi là người tài giỏi giả ngu chưa, giống nó đứa trẻ tuổi này, hiểu giấu kín tài năng, hầu như không có mấy người.”
Ý nghĩa của lời này rất rõ ràng, Tư Mã Ngọc Thanh không phải ngốc, là cơ trí, biết điều.
Tư Mã Ngọc Như nhìn con gái quở trách: “Con đang nói cái gì vậy? Con đã lớn như vậy rồi, con còn muốn mẹ đút con ăn sao? Ngọc Thanh lần đầu tiên đến nhà chúng ta, em ấy là khách, mẹ quan tâm em ấy cũng là việc nên làm.”
Lục Sênh Hạ phồng hai má lên: “Xí, con đã thấy từ lâu rồi, trong lòng mẹ trọng nam khinh nữ.”
“Mẹ chỉ chỉ có một đứa gái yêu quý là con, tại sao lại trọng nam khinh nữ chứ?” Một giọng nói trầm thấp vang lên từ phía ngoài cửa, Lục Vinh Hàn đã trở về.
“Bố.” Lục Sênh Hạ nhảy dựng lên, chạy thình thịch tới sà vào trong lòng ông làm nũng: “Con cảm thấy trong lòng mẹ rất mong sinh được con trai, không muốn có con gái.”
“Cái con bé này, toàn ăn nói bậy bạ, càng ngày càng hư đốn.” Tư Mã Ngọc Như tối sầm mặt.
Tư Mã Ngọc Thanh vẫy tay với Lục Vinh Hàn: “Dượng ơi.”
“Ngọc Thanh đến rồi, thật đã lâu không gặp.” Lục Vinh Hàn nở nụ cười hiền từ.
“Dượng ơi, vừa rồi dì cho cháu ăn một quả nho đen, vậy mà chị họ đã không vui, cháu đáng đáng yêu như vậy, tại sao chị họ lại không thích cháu?” Tư Mã Ngọc Thanh lắc lắc khuôn mặt bụ bẫm, chững chạc nói.
Lục Vinh Hàn xoa xoa đầu con gái: “Ngọc Thanh đến nhà chúng ta chơi, thì em ấy là khách, con phải tỏ lòng hiếu khách của chủ nhà, có biết chưa?”
“Con biết rồi.” Lục Sênh Hạ bĩu môi: “Em ấy vốn không tới đây để chơi với con, là đến tìm chị dâu và Tiểu Quân chơi. Thằng nhóc này, dính lấy chị dâu của con.”
Lục Vinh Hàn mỉm cười: “Chị dâu con có sức tương tác cao, ai gặp rồi đều muốn tới gần chị ấy. Ngay từ đầu không phải con cũng không ngừng dính lấy chị ấy hay sao.”
“Nói cũng đúng.” Lục Sênh Hạ cười toe toét: “Con tình nguyện chơi chung với chị dâu của con.”
Tiểu Quân ngẩng đầu nhìn Lục Vinh Hàn: “Ông nội, tụi cháu đang chơi Đại Phú Ông, ông có muốn chơi với tụi cháu không?”
“Ông nội còn có chút chuyện phải giải quyết, giải quyết xong sẽ đến chơi với các cháu.” Lục Vinh Hàn vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng của cậu, sau đó đi lên lầu.
Ba đứa trẻ bắt đầu trò chơi.
Hoa Hiền Phương đi lên lầu ôm hai túi sữa nhỏ xuống.
Lục Kiến Nghi ở lỳ trong phòng đọc sách, có lẽ vẫn chưa ra ngoài, xem ra công việc của công ty hôm nay khá nhiều.
Tư Mã Ngọc Như nhìn cặp song sinh một trai một gái nằm trong nôi, mang theo mấy phần cảm khái nói: “Con người, hạnh phúc nhất chính là vừa có trai vừa có gái, không thể thiếu đứa nào được.”
Hoa Hiền Phương khẽ cười: “Mẹ nhỏ, con cái là món quà quý giá nhất mà ông trời ban cho chúng ta, dù con trai hay con gái đều giống nhau cả.”
“Nói là nói như vậy, nhưng chung quy trong gia đình quyền thế có con trai vẫn tốt hơn, nếu con của cô sắp sinh ra là hai đứa con gái thì áp lực sẽ rất lớn.”
Tư Mã Ngọc Như nói lẩm bẩm, tuy giọng nói không lớn, nhưng vẫn bị Lục Sênh Hạ ở bên cạnh nghe thấy: “Mẹ, chị dâu của con là mợ chủ của nhà họ Lục, có trách nhiệm sinh cháu nối dõi cho nhà họ Lục, mẹ lại không cần sinh người thừa kế, nếu mẹ muốn có con trai thì áp lực còn lớn hơn. Mẹ và mẹ lớn, con trai của mẹ và anh hai, đều không có cách nào để sống hòa hợp được.
Tư Mã Ngọc Như nghẹn ngào dữ dội, lời nói này đâm vào lòng cô ta đau nhói.
“Cái con tiểu nha đầu này, không biết ngày xưa có phải bế nhầm rồi không? Miệng mồm cay độc như vậy, không giống mẹ chút nào.”
Lục Sênh Hạ thè lưỡi: “Con đã làm xét nghiệm ADN rồi, con là một người rất khách quan, không bao giờ tìm kiếm sự thật từ bất kỳ một người nào.”
Tư Mã Ngọc Như vờ chọc vào trán cô: “Mẹ chỉ đang nghĩ, sau này con lớn lên rồi xuất giá đi mất, mẹ sẽ cô đơn một mình.”
Hoa Hiền Phương hiểu được những lo lắng của cô ta, gia quy của nhà họ Lục rất nghiêm khắc, con gái đã kết hôn nếu muốn về nhà mẹ đều phải xin chỉ thị. Nếu sau này Lục Sênh Hạ kết hôn, mẹ con họ sẽ không thể gặp nhau mỗi ngày như bây giờ.
Cô vỗ vỗ vào tay Tư Mã Ngọc Như: “Tại sao chỉ có một mình? Không phải vẫn còn tôi và Kiến Nghi sao? Hơn nữa, nếu cô thật sự quyến luyến Sênh Hạ, khi em ấy đến tuổi kết hôn thì đừng cưới đừng gả, hoặc đơn giản là kén rể, bây giờ những gia đình có con một đều làm như vậy cả.”
“Đây cũng là một cách hay.” Tư Mã Ngọc Như thở dài: “Nhưng con nhỏ này tính tình ương bướng, giống như Kiến Nghi, việc gì cũng muốn tự mình quyết định, tôi đoán đến lúc đó tôi cũng không thể quản nó được nữa.”
Hoa Hiền Nguyệt nở nụ cười: “Sênh Hạ là viên ngọc quý trên tay bố, dù cho cô có đồng ý, nhưng chưa chắc gì bố đã bằng lòng gả em ấy đi.”
Lúc cô đang nói thì Lục Kiến Nghi từ trên lầu đi xuống.
Lục Kiến Nghi bế Kiến Dao ở trong nôi lên: “Bố, con không biết bố có muốn gả con gái bố đi không. Nhưng con gái của con nhất định sẽ không gả, cho dù bản thân nó tình nguyện nhưng con cũng sẽ cương quyết ngăn cản.”
Hoa Hiền Phương đỡ trán chảy mồ hôi, cái tên cuồng ma sủng nữ này, cô không cần nghĩ cũng có thể đoán được, sau này con rể của bọn họ nhất định sẽ rất khổ sở, có lẽ sẽ hoài nghi chốn nhân sinh cả đời.
Lục Vinh Hàn bế cháu trai lên, cậu bé há chiếc miệng nhỏ khi nhìn thấy ông nội, vô cùng vui mừng, chọc cho Lục Vinh Hàn cười lớn: “Kiến Nghi hồi bé cũng thích cười như vậy, sau này lớn lên rồi lại không cười nữa.”
“Còn phải nói, người ngoài đều nói anh hai có bộ mặt núi băng muôn đời không thay đổi.” Lục Sênh Hạ cười hì hì.
Lục Vinh Hàn thở dài một hơi: “Chị cả của chúng ta không biết khi nào mới có tung tích, cho dù tìm được thì chị ấy vẫn còn bố mẹ nuôi cần phụng dưỡng, cũng không thể hoàn toàn trở thành con gái của nhà họ Lục được. Sau này Sênh Hạ sẽ giống như Hiền Phương nói, hoặc là không kết hôn, hoặc là kén người ở rể, không gả ra ngoài.”
Lục Sênh Hạ trề môi: “Mọi người suy nghĩ cũng xa quá rồi, nhưng yêu cầu của con rất cao, đàn ông ưu tú bình thường con sẽ thích đâu. Phải đẹp trai khiến người ta phải kinh ngạc, xuất sắc có một không hai giống như anh hai của con; phải ôn hòa nho nhã, dịu dàng ân cần giống anh Nhân Thiên; còn nụ cười phải giống như anh Nhã Thanh, chính là cảm giác thoải mái như đắm mình trong gió xuân, dưới ánh mặt trời rực rỡ. Nói tóm lại, anh ấy phải cùng lúc sở hữu những phẩm chất xuất chúng của ba cậu chủ nhà hào môn thế phiệt, nếu không con cũng không thèm để mắt đến.”
Tư Mã Ngọc Thanh nhìn cô với một ánh mắt buồn bã: “Chị họ, sao em lại thấy chị có tiềm năng trở thành bà cô già ế chồng đó.”
Lục Sênh Hạ hung hăng trừng mắt nhìn cậu: “Nhóc mập, nếu em cứ tiếp tục phì ra, sau này có thể cưới được vợ hay không thì vẫn là một ẩn số.”
Tư Mã Ngọc Thanh làm bộ nhăn nhó: “Yêu cầu của em không cao, chỉ cần có thể đẹp giống như chị gái xinh đẹp là được rồi.”
“Xí.” Lục Sênh Hạ khinh thường nhìn cậu: “Cái này mà không gọi là đòi hỏi cao! Em có đẹp trai, xuất sắc như anh của chị không?”
Tư Mã Ngọc Thanh lắc đầu như trống lắc.
“Em có dịu dàng, tao nhã như anh Nhân Thiên không?”
Tư Mã Ngọc Thanh lại lắc đầu.
“Vậy em có nụ cười mê hoặc chết người không đền mạng của anh Nhã Thanh không?”
Tư Mã Ngọc Thanh lại lắc đầu lần nữa.
Lục Sênh Hạ cười chế nhạo: “Anh hai của chị đã chiến đấu đẫm máu trong trận chiến giữa ba cậu chủ nhà hào môn, phá hủy không biết bao lớp vòng vây mới lấy được chị dâu của chị? Còn em, tính tình và ngoại hình đều tệ như vậy, chỉ có số bị người ta giết nhanh thôi.”
Lục Kiến Nghi nghẹn lại, vươn bàn tay to xoa xoa đầu nhỏ của cô: “Chị dâu của em từ khi sinh ra đã được định làm vợ anh rồi, anh còn cần phải chiến đấu đẫm máu sao?”
Chương 462: Ông xã ghen rồi.
Lục Sênh Hạ lè lưỡi với anh: “Tuy rằng nói rằng bọn anh được hứa hôn từ khi còn trong bụng mẹ, nhưng không phải anh đã không quý trọng, bức bách đến mức chị dâu phải bỏ nhà ra đi sao? Anh muốn đuổi theo một lần nữa, nhưng không thể thoát khỏi trùng vây, đánh bại anh Nhân Thiên và anh Nhã Thanh sao? Vì vậy có thể nói, lúc đầu thì hành hạ vợ cho thoải mái, sau này lại theo đuổi lại vợ mình.”
Lục Kiến Nghi tâm tình ũ rũ, giống như có một đàn quạ đen bay ngang qua đầu, một đàn ngựa cỏ bùn phi nước đại dưới chân anh.
“Em có biết thế nào gọi là kết tóc phu thê không? Suy cho cùng thì vợ chồng vẫn phải xứng đôi vừa lứa. Hai người đó làm sao có thể xứng với người vợ này của anh được?”
Hàng mi dài dày của Hứa Kiến Quân chớp chớp, nhìn anh bằng ánh mắt tò mò: “Bố ma vương, bố và mẹ là kiểu thanh mai trúc mã, một trai một gái chơi với nhau từ nhỏ được nói trên tivi sao?”
Lục Kiến Nghi giống như bị đâm một nhát, trong lòng có một sợi dây thần kinh đang khẽ run lên.
Anh không phải là thanh mai trúc mã của người phụ nữ ngốc nghếch này, mà là Thời Thạch. Cho nên người phụ nữ ngốc nghếch này đến bây giờ vẫn luôn nhớ mãi anh ta không quên, cho dù anh ta đã chết, nhưng vẫn vững vàng chiếm giữ vị trí đầu tiên.
“Thanh mai trúc mã không bằng trên trời rơi xuống, bố là tình yêu trên trời rơi xuống, hiểu không?”
“Không hiểu.” Hứa Kiến Quân lắc đầu, trong mắt tràn đầy nghi hoặc: “Thế nào gọi là trên trời rơi xuống?”
“Em biết.” Lục Sênh Hạ cười hi hi, đáp: “Trên trời rơi xuống chính là duyên phận đã được định sẵn trong cuộc đời. Một người sinh ra, thì nửa kia của họ đã được ghi trên bản nhân duyên, đợi đến lúc họ phải kết hôn, thì người đó sẽ từ trên trời rơi xuống và xuất hiện trong cuộc đời của họ, trở thành bạn đời của họ.”
“Vậy thanh mai trúc mã làm sao đây? Phải rời xa nhau sao?” Đôi mắt to xinh đẹp của Hứa Kiến Quân chớp chớp, hiểu như không hiểu.
Lục Sênh Hạ nhún vai: “Ông trời sẽ dùng nhiều cách khác nhau để tách họ ra, nến không phải sinh ly thì cũng là tử biệt. Trước đây chị đã chơi một trò chơi, trên đó nói rằng: nhân duyên giữa con người với nhau là do trời định, nếu ông trời muốn thu hồi lại thì sẽ không bao giờ chần chừ lâu nữa.”
Hứa Kiến Quân cúi đầu thở dài như một đứa trẻ mới lớn: “Cái chú thanh mai trúc mã trước đây bên cạnh mẹ, chắc cũng bị Thượng Đế đưa đi theo cách này rồi.”
Những lời này đã giày xéo lên vết sẹo không bao giờ có thể lành lại được trong lòng Hoa Hiền Phương.
Nếu Thời Thạch vẫn còn sống, cho dù thế nào thì cô cũng không thể kết hôn với Lục Kiến Nghi. Có lẽ ông trời đã biết điều này nên mới mang Thời Thạch đi mất.
Có một khoảnh khắc trầm mặc trong phòng khách.
Một lúc lâu sau, Tư Mã Ngọc Thanh hai tay chắp trước ngực, nói lớn: “Ông trời ơi, ông nhất định phải đưa một cô gái xinh đẹp như chị gái xinh đẹp vào bản nhân duyên của cháu. Nhất định không được đặt những người xấu xí, cháu ghét nhất những đứa con gái xấu xí. Nếu ông đưa một cô gái xấu xí cho cháu, cháu sẽ không bao giờ lấy cô ấy, cháu sẽ tuyệt thực cho mình chết đói.”
Lục Sênh Hạ cười ngặt nghẽo: “Tư Mã Ngọc Thanh, nửa còn lại của em trong tương lai không chừng cũng cầu nguyện ông trời làm giống như vậy.”
Hứa Kiến Quân sờ sờ cằm, như đang suy nghĩ điều gì đó, hai mắt mở lớn nhìn Lục Vinh Hàn, sau đó lại nhìn sang Tư Mã Ngọc Như.
“Trên sổ nhân duyên không nhất thiết chỉ được viết một người. Sổ nhân duyên của ông nội đã viết hai người, vì vậy cháu mới có hai bà nội.”
“Cũng có lý, vậy thì chú muốn hai cô gái đẹp như chị gái xinh đẹp, ba người cũng được.” Tư Mã Ngọc Thanh gật gù đắc ý nói.
Lục Sênh Hạ nhăn mũi khinh thường: “Củ cải lớn hoa tâm, tốt nhất vẫn nên cho em ba người xấu như ma, để em mỗi ngày đều phải chịu sự áp bức của ba ngọn núi lớn này.”
Tư Mã Ngọc Thanh vẻ mặt nhăn mặt thè lưỡi với cô bé: “Nói không chừng trên bản nhân duyên của chị cũng là một người đàn ông xấu xí, cực kỳ xấu, cực kỳ cực kỳ xấu.”
Lục Sênh Hạ cầm lấy hai quả nho đen bỏ vào miệng, sau khi ăn xong, bình tĩnh nói: “Chuyện này là chuyện không thể nào, nến người đàn ông như vậy mà muốn cưới chị, nhất định sẽ bị bố và anh hai của chị giết chết, hầm thành một nồi thịt kho.” Cô bé ngừng lại một lát, nuốt nước bọt: “Chị chỉ lo lắng, lỡ đâu trong bản uyên ương của chị có đến hai người đàn ông thì phải làm thế nào?”
Cô bé còn chưa dứt lời, mọi người đều nghẹn họng.
Cô bé Lolita này chính là không nói ra lời khiến người kinh sợ thì chết chưa yên.
Tư Mã Ngọc Như vờ chọc vào trán của cô: “Con bé này, nói nhảm gì vậy?”
Lục Sênh Hạ vòng tay trước ngực, tỏ vẻ nghiêm túc: “Mẹ, con không nói nhảm đâu, con đang rất nghiêm túc đấy. Nếu có hai người con trai vô cùng xuất sắc, và con cũng thích cả hai thì phải làm thế nào? Ở nước chúng ta, hình như không người phụ nữ nào có thể lấy hai người chồng cùng một lúc phải không? “
“Cô ơi, cô có thể gia nhập bộ tộc Ma Sói, cháu đọc được trên Internet, bộ tộc Ma Sói vẫn duy trì truyền thống mẫu hệ thị tộc, một vợ có thể lấy nhiều chồng.” Hứa Kiến Quân chậm rãi nói, cậu hy vọng rằng mẹ, bố và bố ma vương cũng gia nhập vào bộ tộc Ma Sói, như vậy bọn họ có thể sống chung với nhau.
“Tốt quá rồi.” Lục Sênh Hạ vỗ tay. “Sau này, nếu con thích hai người con trai cùng một lúc, con sẽ đưa họ đến cùng gia nhập bộ tộc Ma Sói.”
“Hừ, trẻ con nói chuyện không suy nghĩ.” Tư Mã Ngọc Như lắc đầu: “Các con vẫn nên tập trung chơi Đại Phú Ông đi.”
Lục Vinh Hàn xua tay, cười nói: “Chúng nó chỉ là ồn ào đùa giỡn vậy thôi, mặc chúng đi.”
Hoa Hiền Phương pha một tách cà phê, uống một cách chậm rãi, có vẻ như đang suy ngẫm điều gì đó.
Cô vẫn đang nghĩ về lời nói của Tần Nhân Thiên.
Từ tận đáy lòng, cô hy vọng rằng linh hồn của Thời Thạch thật sự trú trong cơ thể của Tần Nhân Thiên, mà không phải là người đa nhân cách.
Lục Kiến Nghi nhàn nhạt liếc cô một cái, vòng cánh tay rắn chắc lên vai cô: “Cô ngốc, ra vườn đi dạo.”
“Ồ.” Cô gật đầu, sau đó theo anh ra ngoài.
Ánh trăng xuyên qua những cành hoa chiếu rọi xuống mặt đất, hắt ra những chiếc bóng lạ lùng trên con đường rải sỏi.
Cô luôn cúi đầu nhìn những chiếc bóng đó, bước về phía trước một cách lặng lẽ.
Lục Kiến Nghi hơi siết chặt ngón tay đặt trên vai cô: “Cô ngốc, lại đi gặp Tần Nhân Thiên nữa sao?”
“Anh ấy đã đón bà nội của Thời Thạch đến đây, em sang thăm qua bà ấy một chút.” Cô hời hợt nói.
Lông mày anh cau lại, đột nhiên mạnh mẽ xoay cô lại, đối mặt với chính mình: “Trong lòng em, vị trí của Thời Thạch luôn xếp trước anh sao?”
Cô hơi ngớ người: “Người trước đây có thể so sánh với người bây giờ sao?”
“Có, có người bây giờ rồi, thì nên hoàn toàn quên đi người trước đây.” Trên mặt anh mang nét không vui.
Cô hít một hơi thật sâu: “Bây giờ, với em, Thời Thạch chỉ là một người bạn thân đã mất đi, hơn nữa người em tìm là Tần Nhân thiên, anh kết nghĩa của em, chứ không phải là Thời Thạch.”
Lục Kiến Nghi nhìn cô, ánh mắt dò xét trong mắt anh giống như một mũi tên sắc bén, có thể xuyên thủng trái tim cô bất cứ lúc nào.
“Thực ra, em luôn hy vọng rằng có một mối liên hệ nào đó tồn tại giữa Tần Nhân Thiên và Thời Thạch, đúng không?”
Cô nuốt nước bọt, ánh mắt chợt trở nên lạnh lùng.
“Đúng, từ trước đến nay, em không thể chấp nhận được việc anh ấy cứ như vậy mà chết đi, không để lại lời nói, cũng không gặp mặt lần cuối, sống không thấy người chết không thấy xác. Điều đáng hận nhất là cái chết của anh ấy còn có liên quan đến một người mà chồng hiện tại của em quen biết.”
Giọng nói của cô vẫn duy trì sự bình tĩnh bên ngoài, giống như cơn sóng ngầm ẩn nấp dưới đáy biển trước sự xuất hiện của sóng thần, dịch chuyển chậm rãi mà âm trầm, mang theo những mối nguy hiểm tiềm tàng.
Cơ mặt Lục Kiến Nghi co giật dữ dội, môi anh mấp máy, muốn nói gì đó nhưng lại không phát ra một lời nào, như thể anh muốn kết thúc chủ đề này.
Nhưng cô không định buông tha cho anh: “Anh có nhớ em đã hứa với em những gì không?”
Chương 463: Nửa câu đều không hài lòng.
Ánh mắt Lục Kiến Nghi lạnh băng sâu thăm thẳm lấp lóe u tối dưới ánh trăng: “Anh sẽ không nuốt lời, chuyện mà em muốn biết, anh đều sẽ nói với em.”
“Được, vậy em đợi anh thực hiện lời hứa.” Cô nhếch môi dưới, bẻ tay anh, tiếp tục đi về phía trước.
Anh hơi buồn bực, đều do tên khốn chết tiệt đó, hại anh trở thành đại hiệp đổ võ, có nỗi khổ khó nói.
“Nếu không có lần tai nạn xe cộ đó, em căn bản sẽ không gả cho anh.”
Chính xác!
Cô trả lời trong lòng, nếu như không có lần tai nạn đó, Thời Thạch sẽ không chết, em trai cũng không hôn mê bất tỉnh, cô làm sao có thể thay thế Hoa Mộng Lan gả qua đây?
Nhưng cô không nói ra, chỉ là thản nhiên nhả ra một câu: “Anh vốn dĩ cũng không muốn lấy em.”
Chỉ mấy chữ nhẹ nhàng bâng quơ, lại giống như trong một miếng xương mắc trong họng Lục Kiến Nghi, khiến anh nuốt không được, mà nhổ cũng không ra.
Nếu không có trận tai nạn đó, nếu như Thời Thạch vẫn còn sống, bọn họ căn bản sẽ không có giao tiếp quá nhiều, giống như hai đường thẳng song song, mỗi người sống trong thế giới riêng của người đó.
“Cô ngốc, mệnh trung chú định của em chính là anh.”
“Em đã nhận mệnh rồi đó thôi.” Cô dẩu dẩu miệng, lộ ra một bộ biểu tình nhẫn nhục chịu đựng.
Anh duỗi cánh tay ra, kéo cô vào trong lồng ngực, giam cầm cô: “Nhận mệnh, không được xen vào chuyện của Tần Nhân Thiên nữa, anh ta rối loạn đa nhân cách cũng được, đánh mất lương tâm cũng được, đều không liên quan đến em.”
Mắt cô buông xuống, một bóng ma xẹt qua khuôn mặt xinh đẹp mỹ lệ, khi cô nâng lông mi lên lần nữa, sự nhu thuận trong ánh mắt không thấy nữa, chỉ có một cỗ ngang ngược quật cường khó mà mất đi.
“Em nhận mệnh của mình, nhưng không nhận mệnh của Thời Thạch, dựa vào cái gì anh ấy đang trong độ tuổi được yêu, lại mất đi tính mạng, dựa vào cái gì người giết hại anh ấy, vẫn luôn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, Nếu như anh muốn em buông xuống, thì để em tự tay giết kẻ thù, nếu không thì không cần nhắc lại nữa.”
Trong mỗi một từ, mỗi một câu của cô đều tràn ngập thù hận, nói xong, xuất ra một cỗ sức mạnh, mạnh mẽ đẩy anh ra, xoay người chạy khỏi hoa viên.
Nửa câu cũng không vừa ý.
Lục Kiến Nghi buồn bực đánh một quyền lên trên thân cây.
Đề tài này chỉ cần bắt đầu, liền khẳng định sẽ xảy ra không vui vẻ.
Lúc anh quay về phòng, Hoa Hiền Phương đã ngủ rồi, quay lưng về phía anh.
Chỉ cần mỗi lần cô tức giận, đều sẽ đi ngủ sớm, quay lưng về phía anh.
Anh không nói hai lời, lật người cô lại, lộ rõ bá đạo và ngang ngược của ma vương: “Cô ngốc, không cho phép tức giận.”
“Tránh ra, em muốn ngủ.” Cô dùng lực đập vai anh, nắm đấm rơi như mưa, nhưng khí lực nhỏ bé này đối với anh mà nói hoàn toàn là gãi không đúng chỗ ngứa.
“Bây giờ là lúc em hầu hạ chồng em.” Anh bắt được tay cô, nâng lên quá đỉnh đầu, cô nhúc nhích không được, dùng chân đá bắp chân của anh, Lục Kiến Nghi, anh khốn nạn.
“Anh chính là khốn nạn, em cũng khôn phải ngày đầu mới biết.” Anh cúi đầu, hôn môi cô, mang theo mấy phần thô bạo, xâm lược trắng trợn.
“Cô ngốc, anh là ai?”
“… Đại ma vương.”
“Sợ anh, thì ngoan một chút, nếu không bất cứ lúc nào anh đều sẽ bộc phát ma tính.” Anh phun ra từng từ từng từ trầm thấp uy hiếp.
Cô đột nhiên xoay đầu, cắn một ngụm trên cánh tay anh giống như trả thù, nhưng cắn không sâu, càng giống như là đang tán tỉnh.
“Bướng bỉnh!” Anh cười tà mị, ở trên cổ cô mút xuống một quả dâu tây nhỏ, trao đổi dấu vết tình cảm lẫn nhau.
Bên hồ xanh, bọn trẻ còn nằm trên thảm cỏ ngắm sao, bỗng nhiên một trận gió to thổi đến, mây đen che phủ bầu trời, mưa to tầm tã trút xuống.
Thời tiết mùa hè chính là như vậy, giống như khuôn mặt trẻ con, nói thay đổi liền thay đổi.
Mặc dù ba đứa trẻ chạy rất nhanh vào trong đình trú mưa, nhưng mưa quá to, vẫn là bị xối cho ướt như chuột lột.
Quay về phòng, Tư Mã Ngọc Như vội vàng phân phó người làm nấu nước gừng đuổi khí lạnh cho bọn trẻ.
Hoa Hiền Phương đã ngủ rồi.
Một tiếng sấm sét đánh cô từ trong mộng tỉnh lại, Lục Kiến Nghi cũng đã tỉnh: “Anh đi xem đứa nhỏ, em ngủ tiếp đi.”
Anh ngồi dậy, mặc thêm áo quần đi ra ngoài.
Trong phòng trẻ sơ sinh, hai túi sữa nhỏ đang ngủ rất sâu, nhóm bảo mẫu ở một bên quan sát.
Anh lại đi sang phòng Tiểu Quân, bé vừa ngâm nước nóng xong, từ phòng tắm đi ra, quẹt quẹt cái mũi, hắt xì vài cái, Lục Kiến Nghi vội vàng ôm bé lên, thả vào trong chăn.
Thím Lưu cầm quần áo đến: “Cậu chủ nhỏ và cô chủ nhỏ, còn có cậu chủ Ngọc Thanh ở trên bãi cỏ ngắm sao, đột nhiên trời mưa, mọi người không trốn kịp, toàn bộ đều bị ướt.”
“Nấu canh gừng chưa?” Lục Kiến Nghi sờ trán của đứa nhỏ, hơi nóng, sợ là bị cảm rồi.
“Đã nấu, thím Vương đã đi bưng rồi.” Thím Lưu đang nói, thì thím Vương đi vào.
Lục Kiến Nghi dán cho Tiểu Quân một miếng dán hạ nhiệt, ôm bé, đút canh gừng cho bé uống.
“Cẩn thận nóng, uống từ từ thôi.”
“Bố ma vương, con không sao, chỉ hơi cảm mạo mà thôi.” Tiểu Quân hít hít mũi, ừng ực uống hết canh gừng.
Tư Mã Ngọc Thanh và Lục Sênh Hạ cũng phát sốt, Tư Mã Ngọc Như gọi bác sĩ đến, làm vật lý hạ nhiệt cho bọn trẻ.
Hoa Hiền Phương cũng chưa ngủ, thấy Lục Kiến Nghi rất lâu vẫn chưa quay lại, cũng không buồn ngủ.
Đi đến phòng bọn nhỏ, mới biết bọn nhỏ bị mắc mưa, đều bị cảm hết rồi.
“Bác sĩ đã làm vật lí hạ nhiệt, nhiệt độ của Tiểu Quân hạ một chút, đã ngủ rồi, tối nay anh ở đây cùng bé, em không cần lo lắng.” Lục Kiến Nghi nói cực kỳ nhỏ, sợ đánh thức đứa nhỏ.
Hoa Hiền Phương ôm cổ anh, hờn giận trước đây cứ như vậy tiêu tán.
Vợ chồng chính là như vậy, đầu giường cãi nhau, cuối giường làm hòa.
“Biết anh là một ông bố tốt, nhưng kinh nghiệm em phong phú hơn anh, còn biết massage, vẫn là để em ở lại chăm sóc con thì tốt hơn.”
Lục Kiến Nghi nhún vai, bé con sức đề kháng thấp, thường xuyên bị cảm mạo, ở trên phương diện hộ lý này, anh quả thực không có kinh nghiệm, vẫn cần phải học tập nhiều hơn.
“Được rồi, vậy thì vất vả cho vợ rồi.”
Hoa Hiền Phương mỉm cười: “Em đi nhìn Ngọc Thanh và Sênh Hạ làm sao trước.”
Cô đi ra khỏi phòng, đi đến phòng của Lục Sênh Hạ ở tầng hai, bé vẫn chưa ngủ, đang nằm trên giường chơi ipad.
Lục Vinh Hàn đã tới, vừa mới rời đi.
Hoa Hiền Phương xoa nhẹ đầu cô bé, vẫn hơi nóng: “Phát sốt rồi, nhanh đi ngủ, đừng chơi nữa.”
“Chỉ là hơi bị cảm mà thôi, không sao, em uống thuốc rồi.” Lục Sênh Hạ làm mặt quỷ, chẳng hề để ý.
Hoa Hiền Phương bật cười: “Bé gái cần phải đi ngủ sớm, da mới đẹp được.”
“Vâng.” Lục Sênh Hạ nằm xuống, dẩu dẩu miệng: “Mẹ em nhất định là đang chăm sóc Tư Mã Ngọc Thanh, cũng không đến thăm em, thật không công bằng. Cũng may đã làm giám định bố con, nếu không em cũng hoài nghi mình không phải là con ruột.”
Chương 464: Con trai là mầm tai họa.
Hoa Hiền Phương thay bé kéo chăn: “Ngọc Thanh là khách, bé đến trong nhà mình chơi, gặp mưa bị cảm, mẹ em chăm sóc bé là phải, chẳng lẽ phải không quan tâm, vứt bé cho bảo mẫu chăm sóc sao?”
Lục Sênh Hạ miệng nhỏ dẩu rất cao, có thể treo được hũ dầu: “Chị dâu, em nói chị nghe, mẹ em mỗi lần đều như vậy, cho dù Tư Mã Ngọc Thanh không đến nhà chúng ta, chỉ cần cậu gọi điện thoại nói nó bị ốm, mẹ sẽ bỏ lại em, lập tức qua đó.”
Hoa Hiền Phương nhìn ra, mẹ nhỏ đối với Tư Mã Ngọc Thanh không phải tốt giống bình thường, nhưng có thể bà ấy hơi trọng nam khinh nữ, từ đáy lòng cho rằng có con trai, mới có núi dựa.
Nhưng đối với cô mà nói, con trai không nhất định sẽ là núi dựa, nhưng nhất định là mầm tai họa.
Gia tộc quyền thế giống như hoàng cung thời xưa, anh em cùng bố khác mẹ, quan hệ cạnh tranh thân xa lớn hơn tay chân ruột thịt.
Bà Lục cũng không phải thánh mẫu bạch liên hoa, nên lúc tàn nhẫn thì sẽ không chút lưu tình, bà ấy sở dĩ dễ dàng tha thứ để Tư Mã Ngọc Như tồn tại, chính là bởi vì cô ta không có con trai, tương lai sẽ không nảy sinh xung đột quyền lợi với bà ta.
Tư Mã Ngọc Như an tâm làm vợ lẻ, không có dã tâm, bà ta liền mở một mắt nhắm một mắt, duy trì hài hòa bề ngoài, để mọi người đều vui vẻ.
Giả sử Tư Mã Ngọc Như có con trai, đó chính là cây kim sắc bén châm trong lòng bà ta, bà ta thời thời khắc khắc đều muốn nhổ đi.
Gia tộc Y Thị cường đại sau lưng bà ta cũng sẽ không cho phép mối đe dọa này tồn tại.
Mà Tư Mã Ngọc Như, nếu có con trai, dù sao vẫn sẽ có một chút ảo tưởng, sẽ không tiếp tục cam chịu làm lẻ, muốn đọ sức một phen, để con trai sau này có thể thừa kế gia nghiệp.
“Nhanh ngủ đi, ngày mai nếu như các em khỏe rồi, chị làm vịt chiên giòn thích nhất cho các em ăn.
“Tuyệt quá. Em thích ăn vịt chiên giòn nhất, ngày mai nhất định sẽ khỏe lại.” Lục Sênh Hạ nhắm hai mắt lại.
Hoa Hiền Phương để người làm ở lại chăm sóc cô bé, đi ra ngoài.
Tư Mã Ngọc Như quả nhiên ở phòng của Tư Mã Ngọc Thanh.
Cô đẩy cửa ra một khe hở, nhìn vào trong, Tư Mã Ngọc Như đang đút canh gừng cho cháu trai.
“Cục cưng, uống nhiều canh gừng một chút, bị cảm rồi phải uống canh gừng để đuổi khí lạnh đi.
Tư Mã Ngọc Thanh lắc đầu: “Bác, cháu không thích vị của gừng, cháu muốn ăn trái cây.”
“Được, bác lột nho cho cháu ăn nhé.” Tư Mã Ngọc Như đau lòng cực kỳ, giống như đó không phải là cháu của mình, mà là con trai ruột.
Cô ta lột một quả nho, đút vào miệng Tư Mã Ngọc Thanh.
Sau khi Tư Mã Ngọc Thanh bẹp bẹp ăn xong, nói: “Ngày mai cháu muốn đi sở thú chơi.”
Tư Mã Ngọc Như xoa xoa đầu cậu bé: “Cháu bị cảm rồi, hai ngày này đều không thể ra ngoài, chơi ở trong nhà, để Tiểu Quân và Sênh Hạ chơi cùng cháu.”
Cậu bé đô đô miệng: “Được, cháu vốn dĩ là muốn đi sở thú chơi cùng bọn họ, chúng cháu có thể cho khỉ ăn, cho voi ăn. Bị cảm thật đáng ghét, cháu không bao giờ muốn bị cảm nữa.”
Sau khi ăn nho xong, cậu bé đi ngủ, chỉ chốc lát sau liền ngủ rồi.
Tư Mã Ngọc Như hôn xuống khuôn mặt nhỏ mập mạp của bé, cưng chiều trong mắt nồng đậm không thể tan biến.
Nhưng dù cưng chiều rất nhiều, cô ta vẫn có mấy phần mất mác: “Cháu làm sao có thể là một đứa nhỏ bình thường chứ? Nếu có thể đổi với Sênh Hạ, đổi thông minh và xinh đẹp của nó đến trên người cháu thì tốt rồi, như vậy ông ta nhất định sẽ tiếp nhận cháu, xem trọng cháu …”
Giọng của cô ta rất nhỏ, hoàn toàn là đang lẩm bẩm.
Hoa Hiền Phương đứng ở cửa phòng, vẫn nghe được loáng thoáng.
Vẻ mặt thâm trầm khó có thể hình dung, từ trong mắt cô lặng yên hiện lên.
Cô không quấy rầy Tư Mã Ngọc Như, khép cửa lại, nhẹ nhàng rời đi.
Ông ta ở trong lời nói khiến cô cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Cô ta làm sao lại hi vọng điểm tốt của con gái đều đặt vào trên người cháu trai chứ?
Dù sao vẫn không đến mức vì quá khát vọng có một đứa con trai, liền biến cháu trai trở thành con trai ruột mà đối xử chứ?
Cô ta muốn Tư Mã Ngọc Thanh đạt được sự tán thành của ai? Được ai tiếp nhận và coi trọng?
Là ông Mã sao?
Cô ta không phải không đồng ý Tư Mã Ngọc Thanh đổi sang họ Mã sao?
Chẳng lẽ thay đổi chủ ý rồi?
Vì để sau này cô ta có thể thuận lợi thừa kế sản nghiệp nhà họ Mã, liền đồng ý để cậu bé đổi sang họ Mã?
Trở về phòng Tiểu Quân, cô đổi để Lục Kiến Nghi đi ngủ.
Đặt tay lên trán con, vẫn còn hơi sốt.
Nhưng đứa nhỏ khôi phục khá nhanh, ngày hôm sau liền vui vẻ.
Bà Lục nghe nói bọn trẻ bị cảm, dặn dò đầu bếp hầm canh gà.
Cảm mạo uống canh gà có thể tăng cường sức đề kháng.
“Mưa lớn mùa hè đến rất đột ngột, sau này chỉ cần ra ngoài thì phải mang theo ô.” Bà ta dặn dò người làm xong, thì lên tầng thăm cháu.
Sau khi bọn trẻ thức dậy, phải đi nhà ăn ăn bữa sáng.
Hôm nay là thứ bảy, bởi vì hôm qua ngủ khá muộn, Lục Vinh Hàn cũng mới vừa thức dậy.
Tư Mã Ngọc Thanh đói bụng, hai ba ngụm nuốt hết quả trứng rán vào trong miệng.
“Ăn chậm thôi, đừng để bị nghẹn.” Tư Mã Ngọc Như vội vàng đưa sữa cho cậu bé.
“Ngọc Thanh không phát sốt chứ?”
“Nửa đêm thì đã hạ sốt rồi, thân thể đứa nhỏ này khỏe mạnh, hơi cảm mạo thôi, không sao.” Tư Mã Ngọc Như mỉm cười, cả đêm hôm qua, cô ta đều ở phòng của Ngọc Thanh chăm sóc cậu bé.
Lục Sênh Hạ dẩu miệng, vẻ mặt bất mãn: “Mẹ, con cũng bị cảm, ngay cả chị dâu cũng đến thăm con, mẹ thì chỉ quan tâm Tư Mã Ngọc Thanh, cũng không quan tâm con.”
Tư Mã Ngọc Như trừng mắt liếc bé một cái: “Ngọc Thanh là khách, đến nhà chúng ta chơi, bị ốm, mẹ đương nhiên phải chăm sóc nhiều hơn một chút, con độc lập như vậy, chỗ nào cần mẹ chăm sóc?”
Lục Vinh Hàn xoa đầu con gái: “Mẹ con nói đúng đấy, Ngọc Thanh lớn như vậy, vẫn là lần đầu tiên đến nhà chúng ta chơi, con làm chị gái, cũng phải chăm sóc nó nhiều hơn.”
“Con biết rồi ạ.” Lục Sênh Hạ phồng phồng hai má.
Hoa Hiền Phương và Lục Kiến Nghi dẫn theo Tiểu Quân xuống, Tư Mã Ngọc Thanh nhìn thấy bọn họ, ánh mắt liền sáng: “Tiểu Quân, đợi lát nữa chúng ta cùng nhau đi cho cá măng ăn.”
“Được nha.” Tiểu Quân gật đầu.
“Cho cá ăn xong, chúng ta đi xem ngựa nhỏ của dì, nó chính là ngựa đua thuần chủng của nước Anh, rất đẹp.” Lục Sênh Hạ nhếch miệng cười, lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ rất dễ thương.
Xem ra bọn trẻ đã lập xong kế hoạch hoạt động một ngày cả rồi.
Tư Mã Ngọc Thanh nháy mắt hưng phấn: “Em có thể cưỡi ngựa không?”
Lục Sênh Hạ đầu lắc như trống bỏi: “Không được, nó mới một tuổi, vẫn là một em bé, cậu nặng như vậy, sẽ đè nó sụp đó.”
Tư Mã Ngọc Thanh le lưỡi với cô bé: “Em không nặng đâu, là do cậu ấy quá gầy, về nhà để bố em cũng mua cho em một con ngựa, mỗi ngày em đều cưỡi nó.”
Tư Mã Ngọc Như vội vàng nói: “Trẻ nhỏ cưỡi ngựa quá nguy hiểm, cháu phải chờ trưởng thành mới có thể cưỡi.”
Lục Sênh Hạ bĩu môi: “Lúc con lớn như em ấy thì đã cưỡi ngựa rồi, có thầy dạy cưỡi ngựa ở bên cạnh quan sát, một chút cũng không nguy hiểm. Con cảm thấy mẹ và cậu quá lo lắng rồi, cái gì cũng không cho Ngọc Thanh chơi, sợ em ấy xảy ra chuyện, cho nên em ấy ngoài ăn đồ ăn và chơi đồ chơi, cái gì cũng không biết.”
Trên mặt trơn nhẵn của Tư Mã Ngọc Chiêu xuất hiện ba đường hắc tuyến: “Ai nói Ngọc Thanh cái gì cũng không biết, nó là quá ngoan quá hiểu chuyện, không nguyện ý làm chuyện mà chúng ta lo lắng, nó thực ra còn thông minh hơn con đó, biết cái gì gọi là người tài giỏi giả ngu chưa, giống nó đứa trẻ tuổi này, hiểu giấu kín tài năng, hầu như không có mấy người.”
Ý nghĩa của lời này rất rõ ràng, Tư Mã Ngọc Thanh không phải ngốc, là cơ trí, biết điều.