Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-322
Chương 322: Bà đúng là hết thuốc chữa!
**********
Bụng dưới của Lục Sam truyền lên một cơn đau tê tái, cô ta ôm lấy bụng rên rì đau đớn, "Đau quá mẹ ơi! Bụng của con đau quá!"
Bà Lục sợ hãi, nhìn thấy dòng màu trào ra dưới người con gái bà ta lập tức tái mặt, sau đó hét lên: "Người người đâu
Hoa Hiền Phương vội vàng gọi cấp cứu 115.
Chẳng mấy chốc bác sĩ liền đến đưa Lục Sam đến bệnh viện.
Lục Kiểu Sam sảy thai đúng như những gì cô ta muốn nhưng cô ta chẳng hề vui vẻ chút nào bởi cô ta không khiến cho Hoa Phương sẩy thai cùng với mình.
Nhưng chuyện này cũng đủ để cô ta lợi dụng rồi.
Cô ta gào khóc, đau lòng tuyệt vọng nói: "Đứa con nghiệp của tôi, tôi không muốn sống nữa. Đề tôi chết đi cho
Bà Lục đứng bên cạnh cũng không ngừng rơinước mắt, đứa cháu ngoại đáng thương của bà mới được một tháng đã xảy, đúng là đáng thương mà
Lưu Tinh Bảo ngồi trong góc thở dài, vẻ mặt vô cùng phiền muộn. Anh ta nào biết rằng đây là đứa con hoang của Lục Kiều Sam và người đàn ông khác còn ngỡ là con của chính mình, lòng buồn bã không thôi.
Lục Kiểu Sam nắm lấy tay bà Lục, "Mẹ, là Hoa Hiền Phương, là cô ta cố tình muốn giết con của con. Cô ta cố tình bảo thằng con hoang kia vứt bị xuống cỏ để con giảm phải rồi ngã sẩy thai. Cô ta cố ý, cô ta đã lập sản kế hoạch rồi. Mẹ nhất định phải bảo thủ giúp con!"
Lúc sự việc xảy ra bà Lục đứng ngay bên cạnh, nhìn thấy vô cùng rõ ràng.
Bà ta cũng cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ. Sao mọi chuyện có thể tình cờ đến vậy chứ?
Thằng con hoang của Hoa Hiền Phương lại chạy đến đúng lúc đó, còn làm rơi cả bị xuống đất.
Trước kia Lục Kiều Sam hại chết con của cô ta, nhất định cô ta ghi thủ trong lòng nên luôn tìm cơ hội để trả thù lại con bé.
Cô ta biết Kiểu San đang ở ngoài cửa, đoán ra bà nhất định sẽ đưa con bé vào trong nhà nên mới sai bảo tháng con hoàng của cô ta giả vờ nga nổi năm bị xuốngdat de hai Kieu Sam.
Thắng con hoang kia còn bé mà ranh mà không vừa, nó thế mà lại diễn như thật vậy.
Bà Lục vuốt ve khuôn mặt của con gái, "Con yên tâm đi, cho dù có phải liều mạng, mẹ cũng sẽ đòi lại công bằng cho con từ nhà họ Lục."
Nghe thấy vậy, Lục Kiều Sam nở một nụ cười quỷ quyệt khó nhận ra, cô ta lại nhìn về phía Lưu Tinh Bảo, "Lưu Tinh Bảo, anh có phải là đàn ông không?"
Lưu Tỉnh Bào khẽ giật mình, "Anh đương nhiên là đàn ông." “Vậy anh nhất định phải phối hợp với mẹ tôi, tìm cơ hội báo thù cho con của chúng ta." Lục Kiều Sam hét lên một cách cuồng loạn.
Lưu Tinh Bảo gãi đầu, miệng không nói gì, cho dù vô cùng buồn bã nhưng anh ta vẫn rất tỉnh táo.
Trước khi sự việc sáng tỏ cho dù có làm ầm ĩ nên cũng chẳng có tác dụng gì cả. "Bố vợ là bố ruột của em nhưng ông cũng là trưởng tộc họ Lục. Anh tin ông sẽ xử lý chuyện này một cách công bằng "
Anh ta còn chưa kịp nói hết lời, Lục Kiểu Sam đã túm lấy cái gối năm về phía anh ta, "Công bằng? Từ khicon ả thấp kém kia bước vào nhà họ Lục, đã chẳng còn sự công bằng nào nữa rồi. Bà nội và bố đều yêu quý cô ta, coi cô ta như của quý. Còn Lục Kiến Nghi mê cô ta như điếu đổ, chỉ còn mẹ con tôi là tỉnh táo. Chỉ cần còn một ngày à đàn bà đó không rời khỏi nhà họ Lục thì tôi không sống yên được, là à ta hai chết con của tôi. "
Đôi môi Lục Tình Bảo khẽ mấp máy, định nói gì đó, nhưng lại nghẹn lại. Với cái tính tình kia của Lục Kiều Sam cho dù anh ta có nói gì đi chăng nữa cô cũng chẳng nghe vào tai.
Trước khi việc này được làm rõ ràng, anh ta sẽ không lật mặt với Lục Kiến Nghi. Rốt cuộc tương lại anh ta cũng sẽ là người nắm giữ nhà họ Lục, mà nhà họ Lưu anh ta còn phải dựa vào nhà họ Lục.
Sau khi Lục Kiển Nghi biết được chuyện này liền vội vàng từ công ty trở về nhà, rồi cùng bố mình chạy tới bệnh viện.
Vừa thấy bọn họ đi vào, Lục Kiều Sam liền nháy mắt với mẹ mình, mẹ con hai người lập tức ôm lấy nhau khóc. "Kiểu Sar, con gái ngoan của mẹ, con đừng có nghĩ quán, con cái sau này lại có " "Mẹ, mẹ không cần khuyên con. Là con không bảo vệ tốt cho đứa bé, nó mới nhỏ như vậy đã bị những kẻ xấu xa kia hại chết, con sống còn có ý nghĩa gì nữa chứ? Con chết đi thì hơn!"
Lục Kiều Sam đấm ngực, khóc lóc đau đớn, mắt mũi đẫm nước mắt.
Lục Kiến Nghị vốn còn muốn an ủi cô ta nhưng khi nghe thấy những lời đầy ám chỉ này của cô ta thì không nhịn được nhíu mày lại.
Trước khi tới anh đã nói chuyện điện thoại với Hoa Hiền Phương, cũng đã biết đại khái mọi chuyện.
Bất kể là chuyện gì chỉ cần dính dáng đến Hoa Hiền Phương và Tiểu Quân, Lục Kiều Sam nhất định sẽ chuyện bé xé ra to, tuyệt đối không bỏ qua cho Hoa Hiền Phương.
Cho dù chỉ là chuyện ngoài ý muốn, cô ta cũng sẽ đổi trắng thay đen, đổ oan cho Hoa Hiền Phương ủ mưu từ lâu, muốn hại chết con của cô ta.
Lục Vinh Hàn bước đến bên giường và nói: "Bố đã hỏi thăm qua bác sĩ tình hình sức khỏe của con, thân thể con không có chuyện gì hết, sẽ không ảnh hưởng tới khả năng mang thai, chỉ cần con nghỉ ngơi một thời gian là có thể lại mang thai. Bố đã xem qua video theo dõi, việc lần này chỉ là ngoài ý muốn, không liên quan đến những người khác, con đừng suy nghĩ lung tung."Ngoài ý muốn?" Bà Lục hừ khẽ một cái: "Tôi biết ngay là ông sẽ nói như vậy mà! Rõ ràng chính là Hoa Hiền Phương muốn hại Kiểu Sam, thế nào mà bây giờ lại thành chuyện ngoài ý muốn chứ?"
Ảnh mắt Lục Vinh Hàn lập tức trở nên sắc nhọn như dao, "Bà không gây chuyện thì không chịu được à? Hoa Hiển Phương đến một ngón tay cũng không chạm vào con bé thì hại nó thế nào được chứ?” “Cô ta không chạm vào Kiểu Sam, nhưng dạy ra một đứa con ngoan, sai con mình ném bị xuống đất, khiến Kiểu Sam trượt chân ngã sảy thai." Bà Lục nói một cách vô cùng có lý.
Lục Vinh Hàn cảm thấy quả thật không còn gì để nói, "Tiểu Quân mới có ba tuổi."
Bà Lục hừ khẽ một tiếng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Nó còn bẻ nhưng tinh ranh, xấu tính như mẹ của nó vậy! Lần trước Kiều Sam khiến nó ngã, nó ghi thủ nên nhân cơ hội lần này trả thù Kiều Sam."
Lục Vinh Hàn cảm thấy đây là câu chuyện nực cưới nhất mà ông từng nghe qua, vì bảo vệ Lục Kiểu Sam mà bà ta sẵn sàng đồi trắng thay đen, không phân biệt đúng sai. "Ba dùng tâm tư ác độc đó để hình dung một đứa trẻ, bà đúng là hết thuốc chữa!".Khuôn mặt bà Lục lập tức trở nên dữ tợn, ngoài trừ việc bảo thủ cho cháu ngoại bà còn có mục đích khác.
Bà ta tuyệt đối không thể để Hoa Hiến Phương giảm lên đầu mình và con gái được, càng không thể để cô ta cướp mất vị trí bà chủ nhà họ Lục của bà.
Đây là cơ hội tốt để đuổi cô ta ra khỏi nhà họ Lục, bà không thể bỏ lỡ được. “Các người bị ả đàn bà kia bỏ bùa mê thuốc lũ rồi, cô ta ranh ma xảo quyệt, độc ác âm hiểm, ngay cả một đứa bé chưa ra đời cũng không tha. Nếu để chức nữ chủ nhân nhà họ Lục cho cô ta, nhà họ Lục chẳng phải hỗn loạn hay sao!"
Lục Kiến Nghi trầm mặc nhìn về phía mẹ mình, trong lòng vô cùng thất vọng.
Bà đã mất hết lý trí cùng năng lực phán đoàn cơ bản, trong đầu bà bây giờ chỉ còn thành kiến mù quảng cùng với sự kiêu ngạo tự cho là đúng. “Nếu nhất định nói chuyện lần này là cố ý, con chi muốn nói cho mẹ biết: Tự giải quyết cho tốt" Dứt lời anh liền quay người đi ra ngoài.
Lục Vịnh Hàn trừng mắt nhìn bà Lục một cái rồi bước ra ngoài, ở trong lòng ông hai mẹ con bà ta đã hết thuốc chứa rồi.Lục Kiểu Sam tức giận đến mức muốn hét lên, "Mẹ, mẹ xem, ngày nào còn chưa đuổi Hoa Hiến Phương ra khỏi nhà thì ngày đó mẹ con chúng ta không còn chỗ ở trong nhà họ Lục."
**********
Bụng dưới của Lục Sam truyền lên một cơn đau tê tái, cô ta ôm lấy bụng rên rì đau đớn, "Đau quá mẹ ơi! Bụng của con đau quá!"
Bà Lục sợ hãi, nhìn thấy dòng màu trào ra dưới người con gái bà ta lập tức tái mặt, sau đó hét lên: "Người người đâu
Hoa Hiền Phương vội vàng gọi cấp cứu 115.
Chẳng mấy chốc bác sĩ liền đến đưa Lục Sam đến bệnh viện.
Lục Kiểu Sam sảy thai đúng như những gì cô ta muốn nhưng cô ta chẳng hề vui vẻ chút nào bởi cô ta không khiến cho Hoa Phương sẩy thai cùng với mình.
Nhưng chuyện này cũng đủ để cô ta lợi dụng rồi.
Cô ta gào khóc, đau lòng tuyệt vọng nói: "Đứa con nghiệp của tôi, tôi không muốn sống nữa. Đề tôi chết đi cho
Bà Lục đứng bên cạnh cũng không ngừng rơinước mắt, đứa cháu ngoại đáng thương của bà mới được một tháng đã xảy, đúng là đáng thương mà
Lưu Tinh Bảo ngồi trong góc thở dài, vẻ mặt vô cùng phiền muộn. Anh ta nào biết rằng đây là đứa con hoang của Lục Kiều Sam và người đàn ông khác còn ngỡ là con của chính mình, lòng buồn bã không thôi.
Lục Kiểu Sam nắm lấy tay bà Lục, "Mẹ, là Hoa Hiền Phương, là cô ta cố tình muốn giết con của con. Cô ta cố tình bảo thằng con hoang kia vứt bị xuống cỏ để con giảm phải rồi ngã sẩy thai. Cô ta cố ý, cô ta đã lập sản kế hoạch rồi. Mẹ nhất định phải bảo thủ giúp con!"
Lúc sự việc xảy ra bà Lục đứng ngay bên cạnh, nhìn thấy vô cùng rõ ràng.
Bà ta cũng cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ. Sao mọi chuyện có thể tình cờ đến vậy chứ?
Thằng con hoang của Hoa Hiền Phương lại chạy đến đúng lúc đó, còn làm rơi cả bị xuống đất.
Trước kia Lục Kiều Sam hại chết con của cô ta, nhất định cô ta ghi thủ trong lòng nên luôn tìm cơ hội để trả thù lại con bé.
Cô ta biết Kiểu San đang ở ngoài cửa, đoán ra bà nhất định sẽ đưa con bé vào trong nhà nên mới sai bảo tháng con hoàng của cô ta giả vờ nga nổi năm bị xuốngdat de hai Kieu Sam.
Thắng con hoang kia còn bé mà ranh mà không vừa, nó thế mà lại diễn như thật vậy.
Bà Lục vuốt ve khuôn mặt của con gái, "Con yên tâm đi, cho dù có phải liều mạng, mẹ cũng sẽ đòi lại công bằng cho con từ nhà họ Lục."
Nghe thấy vậy, Lục Kiều Sam nở một nụ cười quỷ quyệt khó nhận ra, cô ta lại nhìn về phía Lưu Tinh Bảo, "Lưu Tinh Bảo, anh có phải là đàn ông không?"
Lưu Tỉnh Bào khẽ giật mình, "Anh đương nhiên là đàn ông." “Vậy anh nhất định phải phối hợp với mẹ tôi, tìm cơ hội báo thù cho con của chúng ta." Lục Kiều Sam hét lên một cách cuồng loạn.
Lưu Tinh Bảo gãi đầu, miệng không nói gì, cho dù vô cùng buồn bã nhưng anh ta vẫn rất tỉnh táo.
Trước khi sự việc sáng tỏ cho dù có làm ầm ĩ nên cũng chẳng có tác dụng gì cả. "Bố vợ là bố ruột của em nhưng ông cũng là trưởng tộc họ Lục. Anh tin ông sẽ xử lý chuyện này một cách công bằng "
Anh ta còn chưa kịp nói hết lời, Lục Kiểu Sam đã túm lấy cái gối năm về phía anh ta, "Công bằng? Từ khicon ả thấp kém kia bước vào nhà họ Lục, đã chẳng còn sự công bằng nào nữa rồi. Bà nội và bố đều yêu quý cô ta, coi cô ta như của quý. Còn Lục Kiến Nghi mê cô ta như điếu đổ, chỉ còn mẹ con tôi là tỉnh táo. Chỉ cần còn một ngày à đàn bà đó không rời khỏi nhà họ Lục thì tôi không sống yên được, là à ta hai chết con của tôi. "
Đôi môi Lục Tình Bảo khẽ mấp máy, định nói gì đó, nhưng lại nghẹn lại. Với cái tính tình kia của Lục Kiều Sam cho dù anh ta có nói gì đi chăng nữa cô cũng chẳng nghe vào tai.
Trước khi việc này được làm rõ ràng, anh ta sẽ không lật mặt với Lục Kiến Nghi. Rốt cuộc tương lại anh ta cũng sẽ là người nắm giữ nhà họ Lục, mà nhà họ Lưu anh ta còn phải dựa vào nhà họ Lục.
Sau khi Lục Kiển Nghi biết được chuyện này liền vội vàng từ công ty trở về nhà, rồi cùng bố mình chạy tới bệnh viện.
Vừa thấy bọn họ đi vào, Lục Kiều Sam liền nháy mắt với mẹ mình, mẹ con hai người lập tức ôm lấy nhau khóc. "Kiểu Sar, con gái ngoan của mẹ, con đừng có nghĩ quán, con cái sau này lại có " "Mẹ, mẹ không cần khuyên con. Là con không bảo vệ tốt cho đứa bé, nó mới nhỏ như vậy đã bị những kẻ xấu xa kia hại chết, con sống còn có ý nghĩa gì nữa chứ? Con chết đi thì hơn!"
Lục Kiều Sam đấm ngực, khóc lóc đau đớn, mắt mũi đẫm nước mắt.
Lục Kiến Nghị vốn còn muốn an ủi cô ta nhưng khi nghe thấy những lời đầy ám chỉ này của cô ta thì không nhịn được nhíu mày lại.
Trước khi tới anh đã nói chuyện điện thoại với Hoa Hiền Phương, cũng đã biết đại khái mọi chuyện.
Bất kể là chuyện gì chỉ cần dính dáng đến Hoa Hiền Phương và Tiểu Quân, Lục Kiều Sam nhất định sẽ chuyện bé xé ra to, tuyệt đối không bỏ qua cho Hoa Hiền Phương.
Cho dù chỉ là chuyện ngoài ý muốn, cô ta cũng sẽ đổi trắng thay đen, đổ oan cho Hoa Hiền Phương ủ mưu từ lâu, muốn hại chết con của cô ta.
Lục Vinh Hàn bước đến bên giường và nói: "Bố đã hỏi thăm qua bác sĩ tình hình sức khỏe của con, thân thể con không có chuyện gì hết, sẽ không ảnh hưởng tới khả năng mang thai, chỉ cần con nghỉ ngơi một thời gian là có thể lại mang thai. Bố đã xem qua video theo dõi, việc lần này chỉ là ngoài ý muốn, không liên quan đến những người khác, con đừng suy nghĩ lung tung."Ngoài ý muốn?" Bà Lục hừ khẽ một cái: "Tôi biết ngay là ông sẽ nói như vậy mà! Rõ ràng chính là Hoa Hiền Phương muốn hại Kiểu Sam, thế nào mà bây giờ lại thành chuyện ngoài ý muốn chứ?"
Ảnh mắt Lục Vinh Hàn lập tức trở nên sắc nhọn như dao, "Bà không gây chuyện thì không chịu được à? Hoa Hiển Phương đến một ngón tay cũng không chạm vào con bé thì hại nó thế nào được chứ?” “Cô ta không chạm vào Kiểu Sam, nhưng dạy ra một đứa con ngoan, sai con mình ném bị xuống đất, khiến Kiểu Sam trượt chân ngã sảy thai." Bà Lục nói một cách vô cùng có lý.
Lục Vinh Hàn cảm thấy quả thật không còn gì để nói, "Tiểu Quân mới có ba tuổi."
Bà Lục hừ khẽ một tiếng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Nó còn bẻ nhưng tinh ranh, xấu tính như mẹ của nó vậy! Lần trước Kiều Sam khiến nó ngã, nó ghi thủ nên nhân cơ hội lần này trả thù Kiều Sam."
Lục Vinh Hàn cảm thấy đây là câu chuyện nực cưới nhất mà ông từng nghe qua, vì bảo vệ Lục Kiểu Sam mà bà ta sẵn sàng đồi trắng thay đen, không phân biệt đúng sai. "Ba dùng tâm tư ác độc đó để hình dung một đứa trẻ, bà đúng là hết thuốc chữa!".Khuôn mặt bà Lục lập tức trở nên dữ tợn, ngoài trừ việc bảo thủ cho cháu ngoại bà còn có mục đích khác.
Bà ta tuyệt đối không thể để Hoa Hiến Phương giảm lên đầu mình và con gái được, càng không thể để cô ta cướp mất vị trí bà chủ nhà họ Lục của bà.
Đây là cơ hội tốt để đuổi cô ta ra khỏi nhà họ Lục, bà không thể bỏ lỡ được. “Các người bị ả đàn bà kia bỏ bùa mê thuốc lũ rồi, cô ta ranh ma xảo quyệt, độc ác âm hiểm, ngay cả một đứa bé chưa ra đời cũng không tha. Nếu để chức nữ chủ nhân nhà họ Lục cho cô ta, nhà họ Lục chẳng phải hỗn loạn hay sao!"
Lục Kiến Nghi trầm mặc nhìn về phía mẹ mình, trong lòng vô cùng thất vọng.
Bà đã mất hết lý trí cùng năng lực phán đoàn cơ bản, trong đầu bà bây giờ chỉ còn thành kiến mù quảng cùng với sự kiêu ngạo tự cho là đúng. “Nếu nhất định nói chuyện lần này là cố ý, con chi muốn nói cho mẹ biết: Tự giải quyết cho tốt" Dứt lời anh liền quay người đi ra ngoài.
Lục Vịnh Hàn trừng mắt nhìn bà Lục một cái rồi bước ra ngoài, ở trong lòng ông hai mẹ con bà ta đã hết thuốc chứa rồi.Lục Kiểu Sam tức giận đến mức muốn hét lên, "Mẹ, mẹ xem, ngày nào còn chưa đuổi Hoa Hiến Phương ra khỏi nhà thì ngày đó mẹ con chúng ta không còn chỗ ở trong nhà họ Lục."