Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-310+311+312
Chương 310: Có thể giúp tôi giữ bí mật không?
Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********
Lục Kiến Nghi vươn tay ra đặt lên bụng Hoa Hiền Phương rồi nói: "Vợ ơi, em muốn ăn cái gì thì nói cho anh biết. Bây giờ một mình em ăn cho ba người, nhất định phải ăn nhiều một chút."
Hoa Hiền Phương nở một nụ cười rồi nói: "Biết rồi" Túi Sữa Nhỏ vừa học xong một tiết toán, cậu bé đi xuống dưới lầu rồi nói: "Bố ma vương, vì sao bố lại sờ bụng mẹ, có phải là trong bụng mẹ có em bé nhỏ không?"
Lục Kiến Nghi thả tay xuống rồi ôm cậu bé lên đùi mình: "Chờ sang năm mẹ sẽ sinh cho Túi Sữa Nhỏ một cô em gái và một cậu em trai nhé, chịu không?" "Vâng." Túi Sữa Nhỏ cười ha hả rồi gật đầu, nếu như bố ma vương đã nói thế thì chắc chắn trong bụng mẹ đã có em rồi. Ba người ăn xong cơm tối thì Hoa Hiền Phương đi về phòng năm nghỉ.
Đây là mệnh lệnh của Lục Kiến Nghị.
Ba tháng đầu phải chú ý nhiều, nghỉ ngơi nhiều, dưỡng thai cho cẩn thận.
Cô có chút nhàm chán nên cầm tạp chí lên xem.
Lục Kiến Nghi dẫn con trai đi ra vườn đánh bóng chày, đánh xong thì về kể chuyện cổ tích cho hai đứa bé trong bụng.
Dưỡng thai phải dưỡng từ lúc còn phôi thai.
Lục Kiến Nghi kế rất sinh động, Hoa Hiền Phương nhìn bộ dạng chăm chủ của anh thì không kiềm chế được mà nở nụ cười: "Bây giờ hai đứa bé còn chưa có lỗ tai, hoàn toàn không nghe được. "Không nghe được nhưng có thể cảm giác được. Con của anh chắc chắn sẽ thông minh hơn đứa trẻ bình thường gấp trăm lần." Lục Kiến Nghi nhíu mày rồi nói một cách kiêu ngạo. cần không phải là hai đại ma vương bá đạo là được. Hoa Hiền Phương lẩm bẩm một Lục Kiến Nghỉ duỗi tay ra rồi vuốt đầu của cô mà trả lời: "Bá đạo cũng cần vốn liếng
Hoa Hiền Phương đồng ý với câu nói này, Lục Kiến Nghi đúng là có tư cách, ngay cả lúc anh bá đạo cũng khiến người ta thích thú.
Ngày hôm sau, cô dẫn theo Túi Sữa Nhỏ đi tới biệt thự của
Hứa Nhã
Túi Sữa Nhỏ nhìn thấy Hứa Nhã Phượng thì vô cùng vui vẻ, cậu nhóc nhào vào lòng cô ấy rồi nói: "Cô
Hứa Nhã Phượng bề cậu bé lên rồi hôn lên đôi má mũm mĩm của cậu: "Có nhớ cô không nào?" "Có chứ, cháu nhớ cô lắm, còn nhớ ba nữa, khi nào ba mới về nước a?" Túi Sữa Nhỏ nghiêng đầu hỏi. "Chờ anh ấy xử lý xong chuyện của công ty thì sẽ trở về. Ba về rồi thì chắc chắn sẽ tới thăm Tiểu Quân đầu tiên. Hứa Nhã Phượng cười nói.
Cô ấy để Khải Liên dẫn cậu bé đi ra vườn chơi, rồi dẫn Hoa
Hiền Phương vào phòng.
Lần này Hoa Hiền Phương cũng đi vào một căn phòng trống trải, nhưng cuối hành lang lại có tận hai cánh cửa. Hoa Hiền Phương mê mang, không biết nên mở cửa nào.
Cô xoay người thì thấy có hai bóng người, bọn họ đến gần thì cô mới thấy rõ, một là Lục Nghi, một là Thời Thạch. "Lục Kiến anh Thạch, sao hai người lại ở đây."
Hai người họ không trả lời, cứ như không nhìn thấy Hoa Hiền Phương vậy mà tự mình đi về phía trước.
Khi đi tới cửa thì một người đi vào bên trái, một người đi vào bên phải.
Cô muốn đi vào theo nhưng cửa lại đóng phịch một cái.
Cô không nhìn thấy người nhưng có thể nghe thấy tiếng của bọn họ, bọn họ đang gọi cô. "Hiền Phương, đến chỗ anh nào." "Không phải tới chỗ anh, anh vẫn luôn chờ em"
Hoa Hiền Phương bàng hoàng, do dự. Không biết đến cùng mình nên làm gì, "Cô gái ngốc, do dự gì thế hả, mau tới đây." Lục Kiến Nghi hôi lên. "Không Hiền Phương, đừng để ý tới anh ta, chúng ta là thanh mai trúc mã, anh mới là người yêu em nhất, chúng ta ở bên cạnh nhau sẽ rất hạnh phúc." Thời Thạch kêu lên.
Đầu của Hoa Hiền Phương lại bắt đầu đau.
Hai cánh cửa trước mắt lại bắt đầu trở nên mơ hồ, dường như sập biến mất.
Hoa Hiền Phương cắn răng rồi chạy về phía Lục Kiến Nghi.
Cửa bị đẩy ra, trong đó có vô số hình ảnh, chiếu trước mặt cô như một cuộn phim.
Có cảnh tượng ở bên cạnh Lục Kiến Nghi, cũng có ở bên cạnh Hứa Nhã Thanh.
Một lúc lâu sau, Hứa Nhã Phượng đánh thức cô dậy. "Cậu thấy được cái gì?"
Hoa Hiền Phương hít sâu một hơi, trong đôi mắt cô lóe lên vẻ thâm trầm: "Vẫn là cánh cửa kia, tôi không đẩy ra được. "Không sao, từ từ là được." Hứa Nhã Phượng an ủi. Hoa Hiền Phương ngồi dậy rồi vuốt cái đầu đau nhức "Mỗi lần tiến vào trạng thái thôi miên thì đầu tôi sẽ rất đau, tôi có nên nghỉ ngơi mấy ngày rồi lại tiếp tục không?" "Cũng tốt, trong khoảng thời gian này tớ luôn ở Long Minh, cậu muốn tới thì gọi điện thoại cho tớ. Hứa Nhã Ph nói nhỏ.
Lúc bọn họ đi xuống thì Túi Sữa Nhỏ đang ở trong sảnh, cậu bé đang thảo luận chuyện mặt nạ da người với Khải Liên. "Dì Khải Liên, dì bảo mặt nạ da người trong phim thật sự tồn tai a?"
Khải Liên mỉm cười rồi nói: "Bây giờ kỹ thuật phát triển, có thể mô phỏng được mặt nạ giống da người như đúc. Cho nên đừng tùy tiện dùng kỹ thuật bảo mật bằng gương mặt, không đáng tin
Hoa Hiền Phương nghĩ tới chuyện kho bảo hiểm bị trộm lúc trước, chính là do kẻ trộm làm mặt nạ giống phó giám đốc Cao như đúc mới vào được.
Nếu như có một người có kỹ thuật cao, lại đeo mặt nạ 3D thì có thể giả mạo một người khác dễ như trở bàn tay.
Nhưng muốn tạo ra mặt nạ đấy thì không có mười mấy tỷ thì không được.
Sau khi ăn cơm trưa xong thì Hoa Hiền Phương dẫn con trai về nhà.
Gia sư đã tới, dẫn theo cậu bé đi lên lầu học bài. Cô thì ngôi ở ven hồ, nằm trên ghế dài mà nhìn hồ trước mặt.
Một lát sau, cô giơ tay lên vuốt ve bụng dưới vẫn còn băng phẳng mà không nhịn được vui mừng. Cô vẫn rất hi vọng mình và Lục Kiến Nghi có thể có một đứa bé, bây giờ cuối cùng đã được như ý muốn.
Hoa Hiền Phương muốn bảo vệ hai đứa bé này thật tốt, ai cũng đừng hàng khiến bọn họ tổn thương.
Ngày hôm sau là sinh nhật của bà Lục.
Đương nhiên Lục Kiến Nghi phải quay về chúc mừng.
Cân nhắc tới chuyện Hoa Hiền Phương mất trí nhớ nên anh cũng không nói với cô. Chỉ thay cô chuẩn bị quà cáp xong xuôi mà thôi, đó là một vòng tay kim cương được đặt riêng.
Bà Lục không thích Hoa Hiền Phương, dù cô đã trở thành nhà thiết kế châu báu nổi tiếng thì bà ta cũng không ưa cô.
Bà ta chỉ liếc vòng tay một cái rồi để sang bên cạnh.
Hoa Hiền Phương cũng không quan tâm, dù sao cô cũng không cần đạt được sự tán thành của người mẹ chồng này.
Lục Kiều Sam vẫn luôn lén lút quan sát Hoa Hiền Phương, hôm đó cô ta đã nhìn thấy bà cụ và Hoa Hiền Phương đi vào phòng bắt mạch.
Lúc đi ra thì Lục Kiến Nghị ôm cô một cách cẩn thận, vẻ mặt thì vui mừng, bà cụ cũng cười không khép được miệng. Lục Kiều Sam không kìm được mà nghĩ tới một khả năng,
Cô còn chưa dứt lời, Lục Kiều Sam liên thừa cơ hỏi: "Chẳng lẽ cô mang thai à?"
Vẻ mặt Hoa Hiền Phương không có chút thay đổi nào, cô nhún vai, biểu cảm hoàn toàn tự nhiên: "Tôi là con dâu của nhà họ Lục, sinh con nối dõi cho nhà họ Lục là điều đương nhiên, chờ tôi điều dưỡng cơ thể lại thật tốt, tự nhiên sẽ mang thai." "Vậy bây giờ cô có mang thai hay không mang thai?" Lục Kiều Sam không bị dáng vẻ của cô làm cho ngớ ngẩn, dứt khoát hỏi rõ ngọn ngành.
Lục Kiến Nghị trừng mắt nhìn cô ta một cái: "Đừng lo chuyện bao đồng, lo cho tốt hôn lễ của chị đi, đừng xen vào chuyện của người khác. Lục Kiều Sam hừ nhẹ một tiếng: "Em khẩn trương cái gì, sợ tin tức cô ta mang thai bị tiết lộ ra ngoài à? Đợi mấy ngày nữa bụng lớn rồi, có che cũng không che được.
Một tia lạnh toát ra từ đôi mắt đen sâu thẳm của Lục Kiến Nghi: "Nếu chị lại dám gây sóng gió gì, vậy thì cứ làm con cóc ghẻ sống qua ngày đi!"
Sau lưng Lục Kiều Sao liền toát mồ hôi lạnh, gần như theo bản năng ôm lấy mặt, cô ta hiểu ý của Lục Kiến Nghi, anh muốn biến gương mặt cô ta thành như cóc ghẻ "Chị cũng chỉ quan tâm em thôi, sợ em lại bị cắm sừng. Nếu em không cảm kích thì coi như chị chưa từng nói qua là được!" "Giữa tôi và chị đã chẳng còn cái tình cảm gì mà nói nữa cả." Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net
Giọng nói của Lục Kiến Nghị vô cùng lạnh lùng, cứ như băng nơi
Bắc Cực, khiến cho nhiệt độ trong sảnh lớn giảm xuống không phanh.
Bà Lục đi tới, nghe vậy thì trong lòng vô cùng khó chịu. Cho dù trước kia con gái óc làm ra chuyện gì thì quan hệ chị em ruột thịt vẫn không có cách nào chặt đứt. Con trai làm thế này cũng vô tình quá rồi. "Kiến Nghi, sao con có thể nói như vậy? Kiều Sam là chị ruột của con. Trước kia coi như nó làm sai thì con cũng không nên tuyệt tình như vậy, hai chị em sao có thể hận thù nhau được chứ."
Lục Kiển Nghi còn định nói gì, nhưng lại nuốt xuống, trên mặt đầy vẻ không hài lòng. "Đi thôi, chúng ta tới vườn hoa, nơi này khó chịu quá." Hoa Hiền Phương gật đầu, nắm tay con trai, cùng nhau đi ra ngoài.
Lục Kiều Sam vẫn dùng ánh mắt nham hiểm nhìn chằm chăm vào bờ eo thon của cô, ánh mắt lóe lên tia lạnh: "Mẹ, con chắc chắn là ả khốn nạn này có thai. Cô ta mà sinh con, địa vị sẽ ổn định, sau này muốn đuổi đi cũng không được." Truyện88.net trang web cập nhật nhanh nhất
Bà Lục vỗ vai cô ta: "Con tuyệt đối không thể hành động thiếu suy nghĩ, cô ta có thai hay không, còn đừng quản, tránh hiềm nghỉ." Lục Kiều Sam nghiến răng, cô ta nuốt không trôi cơn tức này, Hoa Hiền Phương muốn giấu diếm mọi người thì cô ta chắc chắn sẽ không thể để cho cô đạt được.
Cô ta nói bóng nói gió tin tức này cho Tiêu Ảnh Minh, Tiêu Ảnh Minh cũng truyền ra trong vòng bạn bè, một truyền mười, mười truyền trăm, toàn bộ người trong giới danh lưu đều biết chuyện, bao gồm cả Tân Nhân Thiên.
Lục Kiến Nghi cực kỳ nôn nóng, một cước đá Tiêu Ảnh Minh ra khỏi Leas.
Hoa Hiền Phương vì để chứng minh mình không mang thai, post một tấm ảnh mình đang tập động tác yoga trên facebook, có điều ảnh chụp được trải qua PS chuyên nghiệp, rất khó phát hiện ra sơ hở.
Nhưng trong giới thượng lưu vẫn có rất nhiều người tin cô mang thai.
Dù sao hai người đều khỏe mạnh, chuyện mang thai có thể xảy ra bất cứ lúc nào.
Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha !!!
Trong giới những người nổi tiếng vang truyền một thông tin, Hoa Hiền Phương mất tích, là do bị bắt cóc.
Cô bị bắt cóc tra tấn đủ kiểu, không những thất thân, mà còn mang thai đứa con hoang của bọn bắt cóc.
Lục Kiến Nghi lại bị cảm sừng.
Sự việc này nhanh chóng truyền đến tại Hoa Hiền Phương. Một tia lạnh buốt xẹt qua trong mắt cô, cô nhớ rất rõ, mình không có bất kỳ mối quan hệ nào với "Thời Thạch" cả.
Cô là hoàn toàn trong sạch.
Lục Kiến Nghi đương nhiên cũng nghe được tin đồn này. Chuyện này trừ anh và Hoa Hiền Phương, cũng chỉ có bọn bắt cóc biết.
Người truyền những thông tin này ra ngoài chỉ có thể là bọn bắt cóc mà thôi.
Anh cho người truy tìm nguồn căn của thông tin này, đối phương dùng Facebook, địa chỉ IP ở một trang web đen Đối phương đã chuẩn bị chu đáo mọi thứ, sẽ không để anh tra ra được minh.
Anh vừa trở về biệt thự, Hoa Hiền Phương bước tới nói: "Lục Kiến Nghi, tôi trong sạch, tôi không có bị bắt cóc làm nhục gì cả. Cho dù tôi bị mất đi ký ức cũng sẽ không tùy tiện để người khác đụng vào người mình." “Anh biết." Lục Kiến Nghi vịn vào vai cô, giọng điệu vô cùng chân thành nhưng cũng rất kiên định, trước giờ anh chưa từng nghi ngờ sự trong sạch của cô.
Anh biết rất rõ, là có người có dụng tâm xấu, muốn hãm hại cô và đứa con.
Anh đã từng phạm sai lầm một lần, tuyệt đối sẽ không để nó tại diễn lại lần thứ hai.
Điều quan trọng nhất là, đứa trẻ được thụ thai trong biệt thự trên núi còn chưa tới một tháng, vì thế mới có thể xác định bạn họ không có bị thuốc làm hại.
Hoa Hiền Phương đưa tay lên xoa xoa phần bụng dưới vẫn bằng phẳng: "Tôi lo lắng, người đó là muốn nhằm vào đứa bé, chuyện tôi mang thai có lẽ đã khiến người nào đó bị kích động" Lục Kiến Nghỉ cũng nghĩ như vậy, anh đào ba tấc đất cũng phải đào cho ra được tên khốn kiếp đó rồi đem hắn đi phanh thấy thành ngàn mảnh.
Tôi đó, bà Lục và Lục Kiều Sam cũng tới, Lục Kiều Sam vừa nghe kể chuyện này thì vội vã nói cho mẹ cô ta, đây chính là cơ hội tốt để đối phó với Hoa Hiền Phương, cô ta làm sao có thể bỏ qua được?
Vẻ mặt bà Lục rất nghiêm túc: “Kiến Nghi, con nói thật cho mẹ biết, có đúng là Hoa Hiền Phương bị người ta bắt cóc hay không?"
Lục Kiến Nghi nhíu mày: “Sao mẹ lại tin mấy chuyện vô căn cứ đó chứ?" "Không có lửa làm sao có khỏi, vô duyên vô cớ, không thể nào có người ăn nói lung tung, dựng ra mấy tin đồn bắt cóc này được, trừ phi nó thật sự bị bắt cóc. Hơn nữa, nó mất tích hai tháng rưỡi đây, không rõ tung tích, mẹ có lý do để tin nó thật sự bị bắt cóc." Bà Lục điêm tĩnh phản bác lại Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha !!!
Lục Kiều Sam bĩu môi nói: "Kiến Nghi, em muốn che giấu cho cô ta cũng vô dụng. Không biết cô ta bị bao nhiều tên bắt cóc thay phiên nhau xơi qua rồi, nói không chừng ngay cả đứa con trong bụng là của ai cũng không biết. Đến lúc đó, xét nghiệm AND ra kết quả, kẻ bị chế cười chính là em đó, chỉ bằng sớm thôi cô ta đi, còn cứu vẫn được thể diện của bản thân.
Hoa Hiền Phương nhìn hai người bọn họ, cười lạnh nói: “Tôi hoàn toàn trong sạch, cây ngay không sợ chết đứng, ai cũng đừng hòng bôi nhọ tôi. Còn về những tin đồn thất thiệt đó, mấy người không có não muốn tin tôi cũng không còn cách nào khác."
Lục Kiều Sam trừng to hai mat, làm mặt dữ tợn nói: "Cô nói ai không có não hả?" “Chị nói thử xem?" Hoa Hiền Phương hỏi ngược lại.
Gân xanh trên trán bà Lục nổi lên: “Tôi là chủ của nhà họ Lục, có nghĩa vụ giữ gìn danh dự cho nhà họ Lục, cô làm ra những chuyện thương phong bại tục như thế, tôi đương nhiên phải xử lý theo gia quy rồi." “Vậy con vi phạm điều nào của gia quy?" Hoa Hiền Phương nhìn bà ta, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, không một chút lo lắng.
Bà Lục ngập ngừng một hồi, cho dù cô bị bắt cóc cũng là bị bắt ép, chứ không phải ở bên ngoài vụng trộm, không thể nói là vi phạm gia quy được.
Trong lúc bà Lục vẫn còn trầm ngâm, giọng nói của Hoa Hiền Phương lại vang lên: "Mẹ thân là chủ của gia đình, không đi điều tra ngọn nguồn của tin đồn này, nghiêm trị những tên thủ phạm tung tin đồn thất thiệt, phá hoại thanh danh của con, mà ngược lại đi hỏi tội con, mẹ có làm tròn bổn phận là chủ gia đình của mình chưa?"
Giọng điệu của cô vô cùng lạnh lùng, bà Lục trông giống như bị ong đốt, ngũ quan méo mó cả lên: "Tôi qua đây, chẳng qua là muốn làm rõ chân tướng sự việc.
Hoa Hiền Phương nhún vai: "Chân tướng, con và Kiến Nghi đều đã nói rồi, không cần phải nói lại lần thứ hai nữa. Bà Lục thầm hít một hơi thật sâu: “Có thật là cô đang mang thai không?" “Không có, con không có mang thai.” Hoa Hiền Phương không chút do dự nói. Kể từ lần sinh nhật trước của bà Lục, tin tức có mang thai đã được truyền đi khắp giới thượng lưu.
Lục Kiến Nghi điều tra được, tin tức này chính là do Tiêu Ảnh Minh truyền ra ngoài. Từ đầu mà Tiêu Ánh Minh có được thông tin đó, cô không cần đoán cũng có thể biết được.
Bây giờ, có người bắt đầu nhằm vào con của cô, cô phải giữ kín bí mật này, kiên quyết phủ nhận thông tin mình đang mang thai. Truyện88.net trang web cập nhật nhanh nhất
Lục Kiều Sam khó chịu trợn mắt nhìn cô. "Cô là do không biết chắc được bố của đứa bé là ai, cho nên mới không dám thừa nhận phải không?"
Cô ta còn chưa dứt lời, Lục Kiến Nghi đã từ trên ghế sô pha nhảy lên, túm lấy cổ cô ta: "Lục Kiều Sam, chị đừng tưởng tôi không biết, mấy tin đồn nhảm nói vợ tôi mang thai đều là do chị nói cho Tiêu Ánh Minh biết. Cô ấy có mang thai hay không, không liên quan gì đến chị. Chị lập tức cút khỏi đây ngay, nếu không thù mới nợ cũ tôi tính luôn với chị.
Anh hơi dùng sức ở ngón tay, đầu lưỡi của Lục Kiều Sam hơi thẻ ra, dường như sắp nghẹt thở đến nơi.
Bà Lục giật mình, vội vàng tách tay anh ra: "Kiến Nghi, con mau buông tay ra, Kiều Sam là chị ruột của con, nó làm như thế đều là muốn tốt cho con, lẽ nào trong lòng con, ngoài trừ con hồ lý tinh kia, mà ngay cả mẹ ruột và chị ruột cũng không cần sao?
Lục Kiến Nghi buông tay ra, choàng tay qua vai Hoa Hiền Phương: “Bây giờ con nói cho mẹ biết, người phụ nữ này trong lòng con quan trọng hơn bất cứ ai, bao gồm cả mẹ và Lục Kiều Sam. Anh nói rõ ràng từng câu từng chữ, lời nói chắc nịch, vô cùng dứt khoát
Khóe miệng của bà Lục đều giật lên đến cả mang tai rồi, đây chính là điển hình của việc có vợ quên mẹ.
Sao bà ta lại có thể sinh ra một đứa con vong ân phụ nghĩa như vậy chứ?
Tất cả là lỗi của Lục Vinh Hàn.
Từ nhỏ đã bắt nah rời xa mẹ, khiến tình cảm mẹ con của họ dân dẫn phai nhạt.
Lục Kiều Sam núp sau lưng bà ta, họ lên dữ dội, một lúc sau mới bình tĩnh trở lại. "Mẹ, chúng ta đi thôi, nó đã bảo vệ người phụ nữ này như thế, rồi cũng sẽ có ngày phải hối hận." Cô ta dìu lấy cánh tay của bà Lục, tức giận bỏ đi.
Nhìn bóng lưng của họ, Hoa Hiền Phương thầm thở dài, quan hệ giữa cô và hai mẹ con này chắc sẽ không bao giờ hòa giải được.
Lục Kiến Nghi dìu cô ngồi xuống ghế so pha
Mấy ngày nay, anh đã bí mật quan sát cô, và dường như cô đã khác trước rất nhiều. "Đồ ngốc, có phải em đã nhớ ra gì không?"
Cô nhún vai: "Tôi là mất trí, chứ không phải ngốc" Mấy chữ đơn giản dường như đang trả lời câu hỏi của anh, nhưng cũng có vẻ như đang né tránh.
Anh cũng không hỏi nhiều, cho dù cô có nhớ những chuyện trong quá khứ hay không, thì bây giờ cô đã là vợ anh, đây là chuyện không thể thay đổi được.
Thành phố Long Minh.
Đã gần nửa đêm, Kiều An vẫn chưa ngủ. Cô ta vừa nghĩ đến việc Hoa Hiền Phương đang mang thai, thì ăn không ngon ngủ không yên.
Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********
Lục Kiến Nghi vươn tay ra đặt lên bụng Hoa Hiền Phương rồi nói: "Vợ ơi, em muốn ăn cái gì thì nói cho anh biết. Bây giờ một mình em ăn cho ba người, nhất định phải ăn nhiều một chút."
Hoa Hiền Phương nở một nụ cười rồi nói: "Biết rồi" Túi Sữa Nhỏ vừa học xong một tiết toán, cậu bé đi xuống dưới lầu rồi nói: "Bố ma vương, vì sao bố lại sờ bụng mẹ, có phải là trong bụng mẹ có em bé nhỏ không?"
Lục Kiến Nghi thả tay xuống rồi ôm cậu bé lên đùi mình: "Chờ sang năm mẹ sẽ sinh cho Túi Sữa Nhỏ một cô em gái và một cậu em trai nhé, chịu không?" "Vâng." Túi Sữa Nhỏ cười ha hả rồi gật đầu, nếu như bố ma vương đã nói thế thì chắc chắn trong bụng mẹ đã có em rồi. Ba người ăn xong cơm tối thì Hoa Hiền Phương đi về phòng năm nghỉ.
Đây là mệnh lệnh của Lục Kiến Nghị.
Ba tháng đầu phải chú ý nhiều, nghỉ ngơi nhiều, dưỡng thai cho cẩn thận.
Cô có chút nhàm chán nên cầm tạp chí lên xem.
Lục Kiến Nghi dẫn con trai đi ra vườn đánh bóng chày, đánh xong thì về kể chuyện cổ tích cho hai đứa bé trong bụng.
Dưỡng thai phải dưỡng từ lúc còn phôi thai.
Lục Kiến Nghi kế rất sinh động, Hoa Hiền Phương nhìn bộ dạng chăm chủ của anh thì không kiềm chế được mà nở nụ cười: "Bây giờ hai đứa bé còn chưa có lỗ tai, hoàn toàn không nghe được. "Không nghe được nhưng có thể cảm giác được. Con của anh chắc chắn sẽ thông minh hơn đứa trẻ bình thường gấp trăm lần." Lục Kiến Nghi nhíu mày rồi nói một cách kiêu ngạo. cần không phải là hai đại ma vương bá đạo là được. Hoa Hiền Phương lẩm bẩm một Lục Kiến Nghỉ duỗi tay ra rồi vuốt đầu của cô mà trả lời: "Bá đạo cũng cần vốn liếng
Hoa Hiền Phương đồng ý với câu nói này, Lục Kiến Nghi đúng là có tư cách, ngay cả lúc anh bá đạo cũng khiến người ta thích thú.
Ngày hôm sau, cô dẫn theo Túi Sữa Nhỏ đi tới biệt thự của
Hứa Nhã
Túi Sữa Nhỏ nhìn thấy Hứa Nhã Phượng thì vô cùng vui vẻ, cậu nhóc nhào vào lòng cô ấy rồi nói: "Cô
Hứa Nhã Phượng bề cậu bé lên rồi hôn lên đôi má mũm mĩm của cậu: "Có nhớ cô không nào?" "Có chứ, cháu nhớ cô lắm, còn nhớ ba nữa, khi nào ba mới về nước a?" Túi Sữa Nhỏ nghiêng đầu hỏi. "Chờ anh ấy xử lý xong chuyện của công ty thì sẽ trở về. Ba về rồi thì chắc chắn sẽ tới thăm Tiểu Quân đầu tiên. Hứa Nhã Phượng cười nói.
Cô ấy để Khải Liên dẫn cậu bé đi ra vườn chơi, rồi dẫn Hoa
Hiền Phương vào phòng.
Lần này Hoa Hiền Phương cũng đi vào một căn phòng trống trải, nhưng cuối hành lang lại có tận hai cánh cửa. Hoa Hiền Phương mê mang, không biết nên mở cửa nào.
Cô xoay người thì thấy có hai bóng người, bọn họ đến gần thì cô mới thấy rõ, một là Lục Nghi, một là Thời Thạch. "Lục Kiến anh Thạch, sao hai người lại ở đây."
Hai người họ không trả lời, cứ như không nhìn thấy Hoa Hiền Phương vậy mà tự mình đi về phía trước.
Khi đi tới cửa thì một người đi vào bên trái, một người đi vào bên phải.
Cô muốn đi vào theo nhưng cửa lại đóng phịch một cái.
Cô không nhìn thấy người nhưng có thể nghe thấy tiếng của bọn họ, bọn họ đang gọi cô. "Hiền Phương, đến chỗ anh nào." "Không phải tới chỗ anh, anh vẫn luôn chờ em"
Hoa Hiền Phương bàng hoàng, do dự. Không biết đến cùng mình nên làm gì, "Cô gái ngốc, do dự gì thế hả, mau tới đây." Lục Kiến Nghi hôi lên. "Không Hiền Phương, đừng để ý tới anh ta, chúng ta là thanh mai trúc mã, anh mới là người yêu em nhất, chúng ta ở bên cạnh nhau sẽ rất hạnh phúc." Thời Thạch kêu lên.
Đầu của Hoa Hiền Phương lại bắt đầu đau.
Hai cánh cửa trước mắt lại bắt đầu trở nên mơ hồ, dường như sập biến mất.
Hoa Hiền Phương cắn răng rồi chạy về phía Lục Kiến Nghi.
Cửa bị đẩy ra, trong đó có vô số hình ảnh, chiếu trước mặt cô như một cuộn phim.
Có cảnh tượng ở bên cạnh Lục Kiến Nghi, cũng có ở bên cạnh Hứa Nhã Thanh.
Một lúc lâu sau, Hứa Nhã Phượng đánh thức cô dậy. "Cậu thấy được cái gì?"
Hoa Hiền Phương hít sâu một hơi, trong đôi mắt cô lóe lên vẻ thâm trầm: "Vẫn là cánh cửa kia, tôi không đẩy ra được. "Không sao, từ từ là được." Hứa Nhã Phượng an ủi. Hoa Hiền Phương ngồi dậy rồi vuốt cái đầu đau nhức "Mỗi lần tiến vào trạng thái thôi miên thì đầu tôi sẽ rất đau, tôi có nên nghỉ ngơi mấy ngày rồi lại tiếp tục không?" "Cũng tốt, trong khoảng thời gian này tớ luôn ở Long Minh, cậu muốn tới thì gọi điện thoại cho tớ. Hứa Nhã Ph nói nhỏ.
Lúc bọn họ đi xuống thì Túi Sữa Nhỏ đang ở trong sảnh, cậu bé đang thảo luận chuyện mặt nạ da người với Khải Liên. "Dì Khải Liên, dì bảo mặt nạ da người trong phim thật sự tồn tai a?"
Khải Liên mỉm cười rồi nói: "Bây giờ kỹ thuật phát triển, có thể mô phỏng được mặt nạ giống da người như đúc. Cho nên đừng tùy tiện dùng kỹ thuật bảo mật bằng gương mặt, không đáng tin
Hoa Hiền Phương nghĩ tới chuyện kho bảo hiểm bị trộm lúc trước, chính là do kẻ trộm làm mặt nạ giống phó giám đốc Cao như đúc mới vào được.
Nếu như có một người có kỹ thuật cao, lại đeo mặt nạ 3D thì có thể giả mạo một người khác dễ như trở bàn tay.
Nhưng muốn tạo ra mặt nạ đấy thì không có mười mấy tỷ thì không được.
Sau khi ăn cơm trưa xong thì Hoa Hiền Phương dẫn con trai về nhà.
Gia sư đã tới, dẫn theo cậu bé đi lên lầu học bài. Cô thì ngôi ở ven hồ, nằm trên ghế dài mà nhìn hồ trước mặt.
Một lát sau, cô giơ tay lên vuốt ve bụng dưới vẫn còn băng phẳng mà không nhịn được vui mừng. Cô vẫn rất hi vọng mình và Lục Kiến Nghi có thể có một đứa bé, bây giờ cuối cùng đã được như ý muốn.
Hoa Hiền Phương muốn bảo vệ hai đứa bé này thật tốt, ai cũng đừng hàng khiến bọn họ tổn thương.
Ngày hôm sau là sinh nhật của bà Lục.
Đương nhiên Lục Kiến Nghi phải quay về chúc mừng.
Cân nhắc tới chuyện Hoa Hiền Phương mất trí nhớ nên anh cũng không nói với cô. Chỉ thay cô chuẩn bị quà cáp xong xuôi mà thôi, đó là một vòng tay kim cương được đặt riêng.
Bà Lục không thích Hoa Hiền Phương, dù cô đã trở thành nhà thiết kế châu báu nổi tiếng thì bà ta cũng không ưa cô.
Bà ta chỉ liếc vòng tay một cái rồi để sang bên cạnh.
Hoa Hiền Phương cũng không quan tâm, dù sao cô cũng không cần đạt được sự tán thành của người mẹ chồng này.
Lục Kiều Sam vẫn luôn lén lút quan sát Hoa Hiền Phương, hôm đó cô ta đã nhìn thấy bà cụ và Hoa Hiền Phương đi vào phòng bắt mạch.
Lúc đi ra thì Lục Kiến Nghị ôm cô một cách cẩn thận, vẻ mặt thì vui mừng, bà cụ cũng cười không khép được miệng. Lục Kiều Sam không kìm được mà nghĩ tới một khả năng,
Cô còn chưa dứt lời, Lục Kiều Sam liên thừa cơ hỏi: "Chẳng lẽ cô mang thai à?"
Vẻ mặt Hoa Hiền Phương không có chút thay đổi nào, cô nhún vai, biểu cảm hoàn toàn tự nhiên: "Tôi là con dâu của nhà họ Lục, sinh con nối dõi cho nhà họ Lục là điều đương nhiên, chờ tôi điều dưỡng cơ thể lại thật tốt, tự nhiên sẽ mang thai." "Vậy bây giờ cô có mang thai hay không mang thai?" Lục Kiều Sam không bị dáng vẻ của cô làm cho ngớ ngẩn, dứt khoát hỏi rõ ngọn ngành.
Lục Kiến Nghị trừng mắt nhìn cô ta một cái: "Đừng lo chuyện bao đồng, lo cho tốt hôn lễ của chị đi, đừng xen vào chuyện của người khác. Lục Kiều Sam hừ nhẹ một tiếng: "Em khẩn trương cái gì, sợ tin tức cô ta mang thai bị tiết lộ ra ngoài à? Đợi mấy ngày nữa bụng lớn rồi, có che cũng không che được.
Một tia lạnh toát ra từ đôi mắt đen sâu thẳm của Lục Kiến Nghi: "Nếu chị lại dám gây sóng gió gì, vậy thì cứ làm con cóc ghẻ sống qua ngày đi!"
Sau lưng Lục Kiều Sao liền toát mồ hôi lạnh, gần như theo bản năng ôm lấy mặt, cô ta hiểu ý của Lục Kiến Nghi, anh muốn biến gương mặt cô ta thành như cóc ghẻ "Chị cũng chỉ quan tâm em thôi, sợ em lại bị cắm sừng. Nếu em không cảm kích thì coi như chị chưa từng nói qua là được!" "Giữa tôi và chị đã chẳng còn cái tình cảm gì mà nói nữa cả." Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net
Giọng nói của Lục Kiến Nghị vô cùng lạnh lùng, cứ như băng nơi
Bắc Cực, khiến cho nhiệt độ trong sảnh lớn giảm xuống không phanh.
Bà Lục đi tới, nghe vậy thì trong lòng vô cùng khó chịu. Cho dù trước kia con gái óc làm ra chuyện gì thì quan hệ chị em ruột thịt vẫn không có cách nào chặt đứt. Con trai làm thế này cũng vô tình quá rồi. "Kiến Nghi, sao con có thể nói như vậy? Kiều Sam là chị ruột của con. Trước kia coi như nó làm sai thì con cũng không nên tuyệt tình như vậy, hai chị em sao có thể hận thù nhau được chứ."
Lục Kiển Nghi còn định nói gì, nhưng lại nuốt xuống, trên mặt đầy vẻ không hài lòng. "Đi thôi, chúng ta tới vườn hoa, nơi này khó chịu quá." Hoa Hiền Phương gật đầu, nắm tay con trai, cùng nhau đi ra ngoài.
Lục Kiều Sam vẫn dùng ánh mắt nham hiểm nhìn chằm chăm vào bờ eo thon của cô, ánh mắt lóe lên tia lạnh: "Mẹ, con chắc chắn là ả khốn nạn này có thai. Cô ta mà sinh con, địa vị sẽ ổn định, sau này muốn đuổi đi cũng không được." Truyện88.net trang web cập nhật nhanh nhất
Bà Lục vỗ vai cô ta: "Con tuyệt đối không thể hành động thiếu suy nghĩ, cô ta có thai hay không, còn đừng quản, tránh hiềm nghỉ." Lục Kiều Sam nghiến răng, cô ta nuốt không trôi cơn tức này, Hoa Hiền Phương muốn giấu diếm mọi người thì cô ta chắc chắn sẽ không thể để cho cô đạt được.
Cô ta nói bóng nói gió tin tức này cho Tiêu Ảnh Minh, Tiêu Ảnh Minh cũng truyền ra trong vòng bạn bè, một truyền mười, mười truyền trăm, toàn bộ người trong giới danh lưu đều biết chuyện, bao gồm cả Tân Nhân Thiên.
Lục Kiến Nghi cực kỳ nôn nóng, một cước đá Tiêu Ảnh Minh ra khỏi Leas.
Hoa Hiền Phương vì để chứng minh mình không mang thai, post một tấm ảnh mình đang tập động tác yoga trên facebook, có điều ảnh chụp được trải qua PS chuyên nghiệp, rất khó phát hiện ra sơ hở.
Nhưng trong giới thượng lưu vẫn có rất nhiều người tin cô mang thai.
Dù sao hai người đều khỏe mạnh, chuyện mang thai có thể xảy ra bất cứ lúc nào.
Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha !!!
Trong giới những người nổi tiếng vang truyền một thông tin, Hoa Hiền Phương mất tích, là do bị bắt cóc.
Cô bị bắt cóc tra tấn đủ kiểu, không những thất thân, mà còn mang thai đứa con hoang của bọn bắt cóc.
Lục Kiến Nghi lại bị cảm sừng.
Sự việc này nhanh chóng truyền đến tại Hoa Hiền Phương. Một tia lạnh buốt xẹt qua trong mắt cô, cô nhớ rất rõ, mình không có bất kỳ mối quan hệ nào với "Thời Thạch" cả.
Cô là hoàn toàn trong sạch.
Lục Kiến Nghi đương nhiên cũng nghe được tin đồn này. Chuyện này trừ anh và Hoa Hiền Phương, cũng chỉ có bọn bắt cóc biết.
Người truyền những thông tin này ra ngoài chỉ có thể là bọn bắt cóc mà thôi.
Anh cho người truy tìm nguồn căn của thông tin này, đối phương dùng Facebook, địa chỉ IP ở một trang web đen Đối phương đã chuẩn bị chu đáo mọi thứ, sẽ không để anh tra ra được minh.
Anh vừa trở về biệt thự, Hoa Hiền Phương bước tới nói: "Lục Kiến Nghi, tôi trong sạch, tôi không có bị bắt cóc làm nhục gì cả. Cho dù tôi bị mất đi ký ức cũng sẽ không tùy tiện để người khác đụng vào người mình." “Anh biết." Lục Kiến Nghi vịn vào vai cô, giọng điệu vô cùng chân thành nhưng cũng rất kiên định, trước giờ anh chưa từng nghi ngờ sự trong sạch của cô.
Anh biết rất rõ, là có người có dụng tâm xấu, muốn hãm hại cô và đứa con.
Anh đã từng phạm sai lầm một lần, tuyệt đối sẽ không để nó tại diễn lại lần thứ hai.
Điều quan trọng nhất là, đứa trẻ được thụ thai trong biệt thự trên núi còn chưa tới một tháng, vì thế mới có thể xác định bạn họ không có bị thuốc làm hại.
Hoa Hiền Phương đưa tay lên xoa xoa phần bụng dưới vẫn bằng phẳng: "Tôi lo lắng, người đó là muốn nhằm vào đứa bé, chuyện tôi mang thai có lẽ đã khiến người nào đó bị kích động" Lục Kiến Nghỉ cũng nghĩ như vậy, anh đào ba tấc đất cũng phải đào cho ra được tên khốn kiếp đó rồi đem hắn đi phanh thấy thành ngàn mảnh.
Tôi đó, bà Lục và Lục Kiều Sam cũng tới, Lục Kiều Sam vừa nghe kể chuyện này thì vội vã nói cho mẹ cô ta, đây chính là cơ hội tốt để đối phó với Hoa Hiền Phương, cô ta làm sao có thể bỏ qua được?
Vẻ mặt bà Lục rất nghiêm túc: “Kiến Nghi, con nói thật cho mẹ biết, có đúng là Hoa Hiền Phương bị người ta bắt cóc hay không?"
Lục Kiến Nghi nhíu mày: “Sao mẹ lại tin mấy chuyện vô căn cứ đó chứ?" "Không có lửa làm sao có khỏi, vô duyên vô cớ, không thể nào có người ăn nói lung tung, dựng ra mấy tin đồn bắt cóc này được, trừ phi nó thật sự bị bắt cóc. Hơn nữa, nó mất tích hai tháng rưỡi đây, không rõ tung tích, mẹ có lý do để tin nó thật sự bị bắt cóc." Bà Lục điêm tĩnh phản bác lại Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha !!!
Lục Kiều Sam bĩu môi nói: "Kiến Nghi, em muốn che giấu cho cô ta cũng vô dụng. Không biết cô ta bị bao nhiều tên bắt cóc thay phiên nhau xơi qua rồi, nói không chừng ngay cả đứa con trong bụng là của ai cũng không biết. Đến lúc đó, xét nghiệm AND ra kết quả, kẻ bị chế cười chính là em đó, chỉ bằng sớm thôi cô ta đi, còn cứu vẫn được thể diện của bản thân.
Hoa Hiền Phương nhìn hai người bọn họ, cười lạnh nói: “Tôi hoàn toàn trong sạch, cây ngay không sợ chết đứng, ai cũng đừng hòng bôi nhọ tôi. Còn về những tin đồn thất thiệt đó, mấy người không có não muốn tin tôi cũng không còn cách nào khác."
Lục Kiều Sam trừng to hai mat, làm mặt dữ tợn nói: "Cô nói ai không có não hả?" “Chị nói thử xem?" Hoa Hiền Phương hỏi ngược lại.
Gân xanh trên trán bà Lục nổi lên: “Tôi là chủ của nhà họ Lục, có nghĩa vụ giữ gìn danh dự cho nhà họ Lục, cô làm ra những chuyện thương phong bại tục như thế, tôi đương nhiên phải xử lý theo gia quy rồi." “Vậy con vi phạm điều nào của gia quy?" Hoa Hiền Phương nhìn bà ta, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, không một chút lo lắng.
Bà Lục ngập ngừng một hồi, cho dù cô bị bắt cóc cũng là bị bắt ép, chứ không phải ở bên ngoài vụng trộm, không thể nói là vi phạm gia quy được.
Trong lúc bà Lục vẫn còn trầm ngâm, giọng nói của Hoa Hiền Phương lại vang lên: "Mẹ thân là chủ của gia đình, không đi điều tra ngọn nguồn của tin đồn này, nghiêm trị những tên thủ phạm tung tin đồn thất thiệt, phá hoại thanh danh của con, mà ngược lại đi hỏi tội con, mẹ có làm tròn bổn phận là chủ gia đình của mình chưa?"
Giọng điệu của cô vô cùng lạnh lùng, bà Lục trông giống như bị ong đốt, ngũ quan méo mó cả lên: "Tôi qua đây, chẳng qua là muốn làm rõ chân tướng sự việc.
Hoa Hiền Phương nhún vai: "Chân tướng, con và Kiến Nghi đều đã nói rồi, không cần phải nói lại lần thứ hai nữa. Bà Lục thầm hít một hơi thật sâu: “Có thật là cô đang mang thai không?" “Không có, con không có mang thai.” Hoa Hiền Phương không chút do dự nói. Kể từ lần sinh nhật trước của bà Lục, tin tức có mang thai đã được truyền đi khắp giới thượng lưu.
Lục Kiến Nghi điều tra được, tin tức này chính là do Tiêu Ảnh Minh truyền ra ngoài. Từ đầu mà Tiêu Ánh Minh có được thông tin đó, cô không cần đoán cũng có thể biết được.
Bây giờ, có người bắt đầu nhằm vào con của cô, cô phải giữ kín bí mật này, kiên quyết phủ nhận thông tin mình đang mang thai. Truyện88.net trang web cập nhật nhanh nhất
Lục Kiều Sam khó chịu trợn mắt nhìn cô. "Cô là do không biết chắc được bố của đứa bé là ai, cho nên mới không dám thừa nhận phải không?"
Cô ta còn chưa dứt lời, Lục Kiến Nghi đã từ trên ghế sô pha nhảy lên, túm lấy cổ cô ta: "Lục Kiều Sam, chị đừng tưởng tôi không biết, mấy tin đồn nhảm nói vợ tôi mang thai đều là do chị nói cho Tiêu Ánh Minh biết. Cô ấy có mang thai hay không, không liên quan gì đến chị. Chị lập tức cút khỏi đây ngay, nếu không thù mới nợ cũ tôi tính luôn với chị.
Anh hơi dùng sức ở ngón tay, đầu lưỡi của Lục Kiều Sam hơi thẻ ra, dường như sắp nghẹt thở đến nơi.
Bà Lục giật mình, vội vàng tách tay anh ra: "Kiến Nghi, con mau buông tay ra, Kiều Sam là chị ruột của con, nó làm như thế đều là muốn tốt cho con, lẽ nào trong lòng con, ngoài trừ con hồ lý tinh kia, mà ngay cả mẹ ruột và chị ruột cũng không cần sao?
Lục Kiến Nghi buông tay ra, choàng tay qua vai Hoa Hiền Phương: “Bây giờ con nói cho mẹ biết, người phụ nữ này trong lòng con quan trọng hơn bất cứ ai, bao gồm cả mẹ và Lục Kiều Sam. Anh nói rõ ràng từng câu từng chữ, lời nói chắc nịch, vô cùng dứt khoát
Khóe miệng của bà Lục đều giật lên đến cả mang tai rồi, đây chính là điển hình của việc có vợ quên mẹ.
Sao bà ta lại có thể sinh ra một đứa con vong ân phụ nghĩa như vậy chứ?
Tất cả là lỗi của Lục Vinh Hàn.
Từ nhỏ đã bắt nah rời xa mẹ, khiến tình cảm mẹ con của họ dân dẫn phai nhạt.
Lục Kiều Sam núp sau lưng bà ta, họ lên dữ dội, một lúc sau mới bình tĩnh trở lại. "Mẹ, chúng ta đi thôi, nó đã bảo vệ người phụ nữ này như thế, rồi cũng sẽ có ngày phải hối hận." Cô ta dìu lấy cánh tay của bà Lục, tức giận bỏ đi.
Nhìn bóng lưng của họ, Hoa Hiền Phương thầm thở dài, quan hệ giữa cô và hai mẹ con này chắc sẽ không bao giờ hòa giải được.
Lục Kiến Nghi dìu cô ngồi xuống ghế so pha
Mấy ngày nay, anh đã bí mật quan sát cô, và dường như cô đã khác trước rất nhiều. "Đồ ngốc, có phải em đã nhớ ra gì không?"
Cô nhún vai: "Tôi là mất trí, chứ không phải ngốc" Mấy chữ đơn giản dường như đang trả lời câu hỏi của anh, nhưng cũng có vẻ như đang né tránh.
Anh cũng không hỏi nhiều, cho dù cô có nhớ những chuyện trong quá khứ hay không, thì bây giờ cô đã là vợ anh, đây là chuyện không thể thay đổi được.
Thành phố Long Minh.
Đã gần nửa đêm, Kiều An vẫn chưa ngủ. Cô ta vừa nghĩ đến việc Hoa Hiền Phương đang mang thai, thì ăn không ngon ngủ không yên.
Last edited: