Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-225
Chương 225: Lấy hết can đảm để theo đuổi tình yêu
**********
Cập nhật chương mới nhanh nhất trên Truyện 88
Sao vậy được?
Vinh Cẩm Đoàn và Hoa Mộng Lan lúc gặp mặt, rõ ràng chính là dáng vẻ không quen nhau mà.
Chả nhẽ hai người đều đang diễn, giả vờ không quen đối phương? Kỹ thuật diễn này cũng tốt quá rồi đấy?
Không có một chút sơ hở luôn!
“Roy, cậu nói không biết người phụ nữ kia có phải Hoa Mộng Lan không là có ý gì?”
Roy hạ thấp giọng: “Boss bị người ta hạ thuốc, ngủ lung tung với một người phụ nữ, anh ấy cũng không biết người kia là ai, vẫn luôn phải người đi tìm, sau này Hoa Mộng Lan nói là cô ta."
Hoa Hiền Phương khiếp sợ!
Anh và Hoa Mộng Lan vậy mà lại ra như vậy, hoàn toàn vượt ra khỏi sức tưởng tượng của cô.
Cô nhớ rõ Vinh Cẩm Đoàn thực sự đã từng tìm một người phụ nữ, còn lo lắng bị đạo, không ngờ rằng “Ác mộng” thành thật.
Hoa Mộng Lan thật sự trộm giống của anh.
Nhưng mà, rốt cuộc có phải giống của anh hay không, vẫn còn là một việc chưa biết.
Trong khi cô đang suy nghĩ, giọng nói của Roy lại truyền đến lần nữa “Nếu như tôi đoán không sai, vậy thì chắc là lần đầu tiên của Boss nhà chúng tôi!"
Hoa Hiền Phương hung hăng uống nước, sặc đến nước mắt chảy cả ra.
Ma vương Tu La bá đạo, hung tàn, phúc hắc, lãnh khốc, thế nào cũng không có liên hệ được đến hai chữ ngây thơ!
“Điều này là không thể nào, Boss nhà các cậu có hàng tỷ người mê muội, tre già măng mọc, nối liền không dứt, không chừng thời trung học đã không còn rồi, sao có thể ngây thơ đến tận 26 tuổi?” Cập nhật chương mới nhanh nhất trên Truyện 88
“Thật sự khó có thể tin, nhưng đây là sựu thật, trước khi kết hôn, từ trước tới nay Boss chưa từng có phụ nữ. "Roy nghiêm chỉnh nói, chính đáng đến không thể chính đáng được nữa rồi, hoàn toàn không giống đang nói đùa.
Hoa Hiền Phương bĩu môi, rõ ràng vẫn có chút gì đó, cô mặc dù đi theo Lục Kiến Nghi mấy năm rồi, có thể là do không nổi, thế nên bọn họ mới không biết.
“Boss nhà các cậu đoán chừng là yêu chơi, thế nên mấy người phụ nữ của anh ta, các cậu đều không biết."
“Cô Y, cô nói như vậy, chỉ có thể chứng minh cô không hiểu chút nào về Boss nhà chúng tôi.” Roy thở dài: “Boss nếu như có phụ nữ, khẳng định sẽ là quang minh chính đại ở chung, sẽ không che che đậy đậy. Cuộc đời này của anh ấy chân thành nhất là với bà chủ nhà chúng tôi, sau khi bà chủ qua đời, Boss sa sút tinh thần giống như cái bếp lo không than, không thể cháy lên được.”
Mắt của Hoa Hiền Phương trừng còn lớn hơn cả cái chuông đồng, quả thực ngoài nghi việc mình tiến vào thế giới song song, hay là người mà Roy nói căn bản không phải Lục Kiến Nghi, chỉ là một người cùng họ cùng tên àm thôi.
Tình cảm chân thành.
Xa lạ như vậy, một tư không thể tưởng tượng như thế!
Tình cảm mà Lục Kiến Nghị đối với cô chỉ có ghét bỏ và chán ghét, tuyệt đối không thể lại có cái khác được, đến một chút thích cũng không có, nói gì đến yêu đương?
Nhưng mà, anh say rượu, còn có bệnh đau bụng, hình như là thật.
Chẳng lẽ là, sau khi cô “qua đời”, anh nảy sinh ý với cô, không nỡ cô nữa rồi?
Nghĩ đến đây, trong lòng cô liền có một cảm giác tung tăng như chim sẻ, nhưng phần tình cảm này đến rất nhanh, đi cũng như vậy.
Một là, cô đã gả cho nhà khác, có chồng, có con.
Hai là, đây nhất định là cảm giác nhầm lẫn của Roy, 99.99% không phải là thật, chỉ có 0.01% là có khả năng.
Lúc này, Vinh Cẩm Đoàn đi tới, hung dữ liếc Roy: "Cậu ở chỗ này nói nhỏ cái gì, thuyền chệch hướng rồi kìa!”
Roy điên cuồng lau mồ hôi, cậu ta thiết lập lái tự dộng, thuyền không thể nà chạy được, muốn đuổi thẳng cổ cái bóng đèn này thì cứ nói thẳng.
Cậu ta nhanh như chớp biến mất tại bậc cầu thang.
Hoa Hiền Phương từ trong tủ lạnh lấy ra hai bình nước trái cây, một bình đưa cho Lục Kiến Nghi: “Ma vương Tu La, sau khi tôi chết, tại sao anh lại say rượu, có phải là có chút xíu đau lòng không?"
Lục Kiến Nghi sặc một cái: “Đừng có tự mình đa tình, tôi chỉ là có được mấy bình rượu tốt, cảm thấy uống rất ngon, uống nhiều hơi chút mà thôi.”
Trong mắt anh xuất ra tia lạnh giá, cái tên Roy chết tiện kia, chắc chắn bán đứng anh.
Cô trừng mắt, một tia xảo trá từ trong đáy mắt hiện lên: “Ma vương Tu La, anh có thể nói thật với tôi không?” Giọng nói của cô rất thấp, giống như tự mình lẩm bẩm. Cập nhật chương mới nhanh nhất trên Truyện 88
“Em muốn nghe lời thật lòng gì?” Anh uống một ngụm nước trái cây, không đếm xỉa tới mà hỏi.
Cô cắn môi dưới, cố gắng lấy hết dung khí, giống như là dung khí cả đời đều dùng lúc này: “Anh có một chút thích tôi thôi không?” Giọng cô rất nhỏ, tinh tế, dường như là bị tiếng sóng vang lên bao phủ, nhưng mà Lục Kiến Nghi cách rất gần, vẫn nghe được.
Con mắt đen nháy và sâu hút của anh chợt lóe sáng, mang theo một sắc thái thần bí không nói rõ được: “Hoa Hiền Phương, bốn năm không gặp, em một ưu điểm duy nhất cũng mất rồi?”
Cô khẽ giật mình: “Ưu điểm gì?”
Anh nghiêng ngời, môi mỏng tiến tới một bên tại cô, chậm rãi ung dung phun ra bốn chữ: “Tự mình hiểu lấy.”
Cô lập tức cảm giác như bị bốn viên đạn bắn trúng chỗ hiểm, cô thể lảo đảo, dường như muốn té ngã xuống, cũng may kịp thời đỡ sang cái bàn bên cạnh, mới miễn cưỡng đứng vững gót chân.
Cô quẫn bách, xấu hổ, ngại ngùng, nếu như biết bơi mà nói, cô nhất định sẽ chạy ra ngoài, nhảy xuống biển trốn đi.
“Tôi đi đây, anh có xem như tôi chưa nói gì đi.”
Cô quay người muốn trốn chạy, anh duỗi cánh tay rắn rỏi ra, ddeer ở vòng eo mảnh khảnh của cô, kéo cô lại: “Nhím nhỏ, là cái gì khiến em trở
**********
Cập nhật chương mới nhanh nhất trên Truyện 88
Sao vậy được?
Vinh Cẩm Đoàn và Hoa Mộng Lan lúc gặp mặt, rõ ràng chính là dáng vẻ không quen nhau mà.
Chả nhẽ hai người đều đang diễn, giả vờ không quen đối phương? Kỹ thuật diễn này cũng tốt quá rồi đấy?
Không có một chút sơ hở luôn!
“Roy, cậu nói không biết người phụ nữ kia có phải Hoa Mộng Lan không là có ý gì?”
Roy hạ thấp giọng: “Boss bị người ta hạ thuốc, ngủ lung tung với một người phụ nữ, anh ấy cũng không biết người kia là ai, vẫn luôn phải người đi tìm, sau này Hoa Mộng Lan nói là cô ta."
Hoa Hiền Phương khiếp sợ!
Anh và Hoa Mộng Lan vậy mà lại ra như vậy, hoàn toàn vượt ra khỏi sức tưởng tượng của cô.
Cô nhớ rõ Vinh Cẩm Đoàn thực sự đã từng tìm một người phụ nữ, còn lo lắng bị đạo, không ngờ rằng “Ác mộng” thành thật.
Hoa Mộng Lan thật sự trộm giống của anh.
Nhưng mà, rốt cuộc có phải giống của anh hay không, vẫn còn là một việc chưa biết.
Trong khi cô đang suy nghĩ, giọng nói của Roy lại truyền đến lần nữa “Nếu như tôi đoán không sai, vậy thì chắc là lần đầu tiên của Boss nhà chúng tôi!"
Hoa Hiền Phương hung hăng uống nước, sặc đến nước mắt chảy cả ra.
Ma vương Tu La bá đạo, hung tàn, phúc hắc, lãnh khốc, thế nào cũng không có liên hệ được đến hai chữ ngây thơ!
“Điều này là không thể nào, Boss nhà các cậu có hàng tỷ người mê muội, tre già măng mọc, nối liền không dứt, không chừng thời trung học đã không còn rồi, sao có thể ngây thơ đến tận 26 tuổi?” Cập nhật chương mới nhanh nhất trên Truyện 88
“Thật sự khó có thể tin, nhưng đây là sựu thật, trước khi kết hôn, từ trước tới nay Boss chưa từng có phụ nữ. "Roy nghiêm chỉnh nói, chính đáng đến không thể chính đáng được nữa rồi, hoàn toàn không giống đang nói đùa.
Hoa Hiền Phương bĩu môi, rõ ràng vẫn có chút gì đó, cô mặc dù đi theo Lục Kiến Nghi mấy năm rồi, có thể là do không nổi, thế nên bọn họ mới không biết.
“Boss nhà các cậu đoán chừng là yêu chơi, thế nên mấy người phụ nữ của anh ta, các cậu đều không biết."
“Cô Y, cô nói như vậy, chỉ có thể chứng minh cô không hiểu chút nào về Boss nhà chúng tôi.” Roy thở dài: “Boss nếu như có phụ nữ, khẳng định sẽ là quang minh chính đại ở chung, sẽ không che che đậy đậy. Cuộc đời này của anh ấy chân thành nhất là với bà chủ nhà chúng tôi, sau khi bà chủ qua đời, Boss sa sút tinh thần giống như cái bếp lo không than, không thể cháy lên được.”
Mắt của Hoa Hiền Phương trừng còn lớn hơn cả cái chuông đồng, quả thực ngoài nghi việc mình tiến vào thế giới song song, hay là người mà Roy nói căn bản không phải Lục Kiến Nghi, chỉ là một người cùng họ cùng tên àm thôi.
Tình cảm chân thành.
Xa lạ như vậy, một tư không thể tưởng tượng như thế!
Tình cảm mà Lục Kiến Nghị đối với cô chỉ có ghét bỏ và chán ghét, tuyệt đối không thể lại có cái khác được, đến một chút thích cũng không có, nói gì đến yêu đương?
Nhưng mà, anh say rượu, còn có bệnh đau bụng, hình như là thật.
Chẳng lẽ là, sau khi cô “qua đời”, anh nảy sinh ý với cô, không nỡ cô nữa rồi?
Nghĩ đến đây, trong lòng cô liền có một cảm giác tung tăng như chim sẻ, nhưng phần tình cảm này đến rất nhanh, đi cũng như vậy.
Một là, cô đã gả cho nhà khác, có chồng, có con.
Hai là, đây nhất định là cảm giác nhầm lẫn của Roy, 99.99% không phải là thật, chỉ có 0.01% là có khả năng.
Lúc này, Vinh Cẩm Đoàn đi tới, hung dữ liếc Roy: "Cậu ở chỗ này nói nhỏ cái gì, thuyền chệch hướng rồi kìa!”
Roy điên cuồng lau mồ hôi, cậu ta thiết lập lái tự dộng, thuyền không thể nà chạy được, muốn đuổi thẳng cổ cái bóng đèn này thì cứ nói thẳng.
Cậu ta nhanh như chớp biến mất tại bậc cầu thang.
Hoa Hiền Phương từ trong tủ lạnh lấy ra hai bình nước trái cây, một bình đưa cho Lục Kiến Nghi: “Ma vương Tu La, sau khi tôi chết, tại sao anh lại say rượu, có phải là có chút xíu đau lòng không?"
Lục Kiến Nghi sặc một cái: “Đừng có tự mình đa tình, tôi chỉ là có được mấy bình rượu tốt, cảm thấy uống rất ngon, uống nhiều hơi chút mà thôi.”
Trong mắt anh xuất ra tia lạnh giá, cái tên Roy chết tiện kia, chắc chắn bán đứng anh.
Cô trừng mắt, một tia xảo trá từ trong đáy mắt hiện lên: “Ma vương Tu La, anh có thể nói thật với tôi không?” Giọng nói của cô rất thấp, giống như tự mình lẩm bẩm. Cập nhật chương mới nhanh nhất trên Truyện 88
“Em muốn nghe lời thật lòng gì?” Anh uống một ngụm nước trái cây, không đếm xỉa tới mà hỏi.
Cô cắn môi dưới, cố gắng lấy hết dung khí, giống như là dung khí cả đời đều dùng lúc này: “Anh có một chút thích tôi thôi không?” Giọng cô rất nhỏ, tinh tế, dường như là bị tiếng sóng vang lên bao phủ, nhưng mà Lục Kiến Nghi cách rất gần, vẫn nghe được.
Con mắt đen nháy và sâu hút của anh chợt lóe sáng, mang theo một sắc thái thần bí không nói rõ được: “Hoa Hiền Phương, bốn năm không gặp, em một ưu điểm duy nhất cũng mất rồi?”
Cô khẽ giật mình: “Ưu điểm gì?”
Anh nghiêng ngời, môi mỏng tiến tới một bên tại cô, chậm rãi ung dung phun ra bốn chữ: “Tự mình hiểu lấy.”
Cô lập tức cảm giác như bị bốn viên đạn bắn trúng chỗ hiểm, cô thể lảo đảo, dường như muốn té ngã xuống, cũng may kịp thời đỡ sang cái bàn bên cạnh, mới miễn cưỡng đứng vững gót chân.
Cô quẫn bách, xấu hổ, ngại ngùng, nếu như biết bơi mà nói, cô nhất định sẽ chạy ra ngoài, nhảy xuống biển trốn đi.
“Tôi đi đây, anh có xem như tôi chưa nói gì đi.”
Cô quay người muốn trốn chạy, anh duỗi cánh tay rắn rỏi ra, ddeer ở vòng eo mảnh khảnh của cô, kéo cô lại: “Nhím nhỏ, là cái gì khiến em trở