Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-150
Chương 150: Nguyện ý trắng tay rời đi
**********
!
“Ai nói vậy?" Anh ta hơi sửng sốt. “Thì có người nói trên trang cá nhân của anh đó.
Cô lè lưỡi. “Anh phải giúp em dạy dỗ cho Lục Kiều Sam một bài học mới được." Anh ta nhún vai, nụ cười ranh mãnh cong lên nơi khỏe môi anh. Cô cũng bật cười: "Cô ta là một bình dấm chua, đến lúc đó cô ta nhất định sẽ náo loạn với anh một trận cho xem."
!
Anh ta đột nhiên thu khỏe môi lại, trở nên cực kỳ nghiêm túc, nghiêm túc đến mức không thể nghiêm túc hơn được nữa: "Vốn anh cũng không có ý định kết hôn với cô ta. Sở dĩ anh vẫn chưa đề xuất chia tay là vì lo rằng, sau này sẽ không ra tùy thời ra vào nhà họ Lục nữa, không thể bảo vệ em được."
Lời này khiến cho cô vô cùng chấn động: "Nếu cô ta mà biết được, cô ta sẽ phát điên lên đó." “Nếu anh suốt ngày ở cùng một đảm phụ nữ, sớm muộn gì cô ta cũng sẽ chịu không nổi mà tự động để nghị giải trừ hôn ước thôi." Tần Nhân Thiên hơi nheo mắt, một tia sáng lạnh lặng lẽ lướt qua đây mất anh ta.
!
Hoa Hiển Phương hiểu rồi, anh ta là đang muốn bức ép Lục Kiểu Sam chủ động rút lui, chẳng qua là có cảm thấy không có nhiều hy vọng: "Tính cách của Lục Kiểu Sam chính là không chịu bỏ qua. Trừ phi anh kết hôn rồi, nếu không cô ta nhất định sẽ bám dính lấy anh đến chết thì thôi." "Yên tâm đi, anh sẽ thoát khỏi cô ta, chẳng qua chỉ là một người phụ nữ ngu xuẩn không có đầu óc mà thôi." Vẻ mặt Tần Nhân thiện trở nên cực kỳ lạnh lùng.
Anh ta vô cùng chán ghét, chỉ dựa vào chỉ số thông minh của cô ta, không đấu lại được anh ta.
!
Hoa Hiền Phương thở dài thườn thượt một hơi, cô muốn thoát khỏi ma chường của Lục Kiến Nghi thì khó khăn rồi. Ly hôn không thành, như một nữ tu bị nhốt ở nơi không người, cả đời cũng không thể nhìn thấy ánh sáng.
Cũng may Hửa Nhã Thanh nguyện ý giúp cô cửu Phi, ít nhất là khiến cho lòng cô không còn vướng bận nữa.
!
Thật ra cô ở nhà họ Lục cũng không mong ước cải gì, cô chỉ muốn sống một cuộc sống yên ổn, nhưng một yêu cầu nho nhỏ này cũng không cách nào đáp ứng được
Hoa Mộng Lan và Lục Kiểu Sam ở đây, cô sẽ không có một ngày yên ổn cả.
!
Ngay lúc này, Lục Kiến Nghị gửi tin nhắn đến, ước chừng bây giờ anh đã quay trở về nhà họ Lục rồi, thấy cô không có ở nhà, anh phát cáu rồi. "Lập tức, cút về đây."
Cô thực sự muốn block anh, nhưng vừa nghĩ đến vẻ mặt u ám mà đáng sợ của anh khi bị chọc giận, sống lưng cô lạnh toát, vẫn là nhịn lại được. "Em phải đi rồi, Lục Kiến Nghi giục em trở về " “Tối nay có buổi họp mặt, em có đến không?" Anh ta nói.
!
Cô nhún nhún vai, chuyện này cô có nghe Lục Kiều Sam nói rồi, hình như cô ta và Hoa Mộng Lan cũng đi.
Cô thì thôi đi, tham tiệc tối hai lần rồi, bị xấu mặt hết hai lần, cô đã trở thành trò cười của cả giới thượng lưu rồi, cô đã có ác cảm với tiệc tối rồi. Truyện88.n et
!
Hơn nữa Lục Kiến Nghi cũng sẽ không đưa cô đi cùng, chắc là sẽ đưa Hoa Mông Lan đi. Cô chỉ có thể làm anh mất mát mà thôi. "Em không đi đâu, Lục Kiến Nghi không hy vọng em se di." "Anh đến đón em, tối nay anh muốn chính thức. thông báo với mọi người chúng ta là anh em kết nghĩa Từ nay về sau, anh có thể quang minh chính đại chăm sóc cho em rồi. Lục Kiến Nghi và Lục Kiểu Sam không quần được." Anh ta nói một cách trang trọng và nghiêm túc.
Cô mở to mắt nhìn anh ta, cô không phải là người có thể tùy tiện, yên tâm thoải mái mà tiếp nhận sự giúp đỡ từ người khác, bởi vì một số chuyện không thể báo đáp được, rất có thể cô sẽ mang nợ cả đời.
!
Cô không muốn đến chết vẫn còn mang trên lưng món nợ tình nặng nề.
Vốn dĩ cô chấp nhận sự giúp đỡ của Hứa Nhã Thanh là vì anh ta không giống vậy, anh ta là người đàn ông đầu tiên trong đời cô.
!
Tuy anh ta cực kỳ giống Thời Thạch, nhưng dù sao cũng không phải là Thời Thạch, cô nhất định phải phân biệt rõ ràng, không thể lúc nào cũng nhầm lẫn. "Nhân Thiên, anh không cần đối tốt với em như vậy, bởi vì em không có khả năng cũng đối với anh tốt như vậy đâu." Đôi mắt thậm thủy của Tan Nhân Thiên lóe lên một cái: "Không phải anh muốn đối tốt với em, là Thời Thạch nhờ anh chăm sóc cho em, nếu không phải anh ấy cho anh cảm ứng này, làm sao anh có thể mơ thấy chuyện trước đây của hai người được chứ?"
Khóe miệng có hiện lên một nụ cười buồn bá: "Thời Thạch đã đi rồi, làm sao có thể cho anh cảm giác được cơ chứ? Sở dĩ anh mơ thấy những thứ đó là bởi vì anh đã từng trải qua."
!
Dường như Tần Nhân Thiên nhớ tới điều gì đó, anh ta lấy một cây bút cùng với một trang giấy trắng từ trong túi xách ra. "Em đợi một chút, để anh về một thứ cho em xem."
Cây bút của anh ta sột soạt trên trang giấy trắng, không bao lâu sau một bức tranh đã được vẽ ra.
!
Trong tranh là một khoảng sân, giữa sân có một gốc cây đại thụ. "Mấy ngày nay, anh cử luôn mơ thấy nơi này, em nhìn thử xem, có quen không?"
Cô liếc mắt, cả người cô co rút dữ dội: "Đó là sân của nhà Thời Thạch, trước kia gia đình em cũng sống ở đây, là hàng xóm với nhà Thời Thạch. Gốc cây này là cây sơn trà, mỗi khi quả sơn trà chín, em và anh ấy đều sẽ tới đó hải rồi ăn. Dáng người em tháp, không hải tới được, Thời Thạch sẽ hái giúp em. Anh ấy luôn để lại những quả ngọt nhất và to nhất cho em" Có nghẹn ngào, nước mắt lại rơi xuống, làm ướt đảm khuôn mặt cô: "Sao anh lại có thể mơ thấy sản nhà anh ấy chứ?" "Anh đã nói rồi, trên người anh có linh hồn của anh ấy. Nếu chứ anh đã từng đi qua gốc cây đa bên Hồ Nam, vậy nhà Thời Thạch thì sao, chẳng lẽ anh lại chạy đến nhà của anh ấy được chứ sao?"
!
Anh ta nắm tay cô: “Hiền Phương, Thời Thạch đã cảm nhận được em rồi, vậy nên anh ấy đã báo mộng cho anh, bào anh chăm sóc cho em. Em là người anh ấy yêu quý nhất, anh ấy không hy vọng em bị tồn thương đầu." Truyện88.n et
Giọng điệu của anh ta rất chân thành, rất thân nhiên, rất cố chấp, cả trái tim của cô đều bị chấn động rồi, cô lại không nhịn nổi mà bật khóc thảm thiết. Ngoại trừ Thời Thạch ra, cô sẽ không bao giờ yêu phải ai nữa. Thời Thạch đã chết rồi, tình yêu của cô cũng chết theo. "Hiến Phương."
!
Anh ta nhẹ nhàng ôm cô vào lòng: “Thời Thạch không có rời bỏ em, anh ấy vẫn luôn ở bên cạnh em, thứ anh ấy muốn để anh làm, anh đều sẽ làm thay cho anh ấy. Em đừng từ chối anh, được không?"
Thời Thạch."
!
Trong lòng có có vô số ủy khuất không rõ, vô số đau đớn không nói nên lời và vô số nỗi buồn không tên, chúng gần như bóp nghẹt cô, bóp cô tới chết.
Lời nói của anh ta tựa như một dòng suối ấm áp của sinh mệnh truyền vào cơ thể cô, khiến cho cô có hy vọng và sức mạnh một lần nữa.
!
Nếu Thời Thạch thực sự vẫn còn đó, nếu linh hồn của anh ấy thực sự dung hòa với linh hồn của Tần Nhân Thiên, vậy thì cô sẽ có dũng khí để tiếp tục sống rồi.
Nhà họ Lục.
!
Lục Kiển Nghi ở trong sân, đi qua đi lại, cáu kinh bực bội.
Anh vừa đi ra khỏi thang máy là đã không nhìn thấy người phụ nữ ngốc kia đâu nữa rồi.
!
Thế mà cô lại dám không đợi anh, một mình chạy mắt, hơn nữa còn không về nhà, chạy đến bặt vô âm tỉnh, càng ngày càng to gan rồi.
Khi Hoa Hiền Phương bước vào, mây đen khuôn mặt anh dày đặc, tựa như có một cơn cuồng phong bão táp ập đến, Sự kiên nhẫn của anh kéo dài đến cực điểm, nếu cô mà về muộn thêm một phút nữa thôi, anh nhất định sẽ lao ra ngoài tựa như một con lốc, đi khắp nơi để bắt có về. “Đi đâu vậy?" Mấy từ truyền ra từ trong kẽ răng anh. “Tâm trạng không tốt, ra ngoài thư giãn một chút." Cô hời hợt nói rồi trực tiếp bước lên lầu. “Từ nay về sau, chỉ cần có tôi ở đây, cô không được phép tự ý rời đi." Giọng nói bá đạo, tàn nhẫn, độc đoán của anh truyền đến từ phía sau.
!
Cô không đáp lại, chỉ cười buồn một tiếng rồi tăng nhanh bước chân lên.
Trong mắt anh, cô chính là một con rối có thể tùy ý điều khiển.
!
Nhưng anh quên mất rằng con rối cũng là con người, nó cũng có tôn nghiêm.
Khi cô bước vào phòng, Lục Kiến Nghi cũng đi theo sau.
!
Sự lãnh đạm của cô khiến cho anh vô cùng bắt män.
Anh gần như thô bạo nắm lấy cánh tay cô, kéo người có qua, ép cô dựa lên mặt tường: "Cô đang có ý coi thường tôi đó hả?"
!
Cô mím môi, dùng một loại ánh mắt không còn hy vọng gì nữa nhìn anh, như thể nước đá vẫn luôn ngưng tu lại khác sâu vào trong tìm, đóng băng mọi tia hy vong rực rỡ. "Lục Kiển Nghi trước đây anh nói nếu tôi muốn lý hôn, tôi sẽ phải ra đi tay trắng, đúng không?"
!
**********
!
“Ai nói vậy?" Anh ta hơi sửng sốt. “Thì có người nói trên trang cá nhân của anh đó.
Cô lè lưỡi. “Anh phải giúp em dạy dỗ cho Lục Kiều Sam một bài học mới được." Anh ta nhún vai, nụ cười ranh mãnh cong lên nơi khỏe môi anh. Cô cũng bật cười: "Cô ta là một bình dấm chua, đến lúc đó cô ta nhất định sẽ náo loạn với anh một trận cho xem."
!
Anh ta đột nhiên thu khỏe môi lại, trở nên cực kỳ nghiêm túc, nghiêm túc đến mức không thể nghiêm túc hơn được nữa: "Vốn anh cũng không có ý định kết hôn với cô ta. Sở dĩ anh vẫn chưa đề xuất chia tay là vì lo rằng, sau này sẽ không ra tùy thời ra vào nhà họ Lục nữa, không thể bảo vệ em được."
Lời này khiến cho cô vô cùng chấn động: "Nếu cô ta mà biết được, cô ta sẽ phát điên lên đó." “Nếu anh suốt ngày ở cùng một đảm phụ nữ, sớm muộn gì cô ta cũng sẽ chịu không nổi mà tự động để nghị giải trừ hôn ước thôi." Tần Nhân Thiên hơi nheo mắt, một tia sáng lạnh lặng lẽ lướt qua đây mất anh ta.
!
Hoa Hiển Phương hiểu rồi, anh ta là đang muốn bức ép Lục Kiểu Sam chủ động rút lui, chẳng qua là có cảm thấy không có nhiều hy vọng: "Tính cách của Lục Kiểu Sam chính là không chịu bỏ qua. Trừ phi anh kết hôn rồi, nếu không cô ta nhất định sẽ bám dính lấy anh đến chết thì thôi." "Yên tâm đi, anh sẽ thoát khỏi cô ta, chẳng qua chỉ là một người phụ nữ ngu xuẩn không có đầu óc mà thôi." Vẻ mặt Tần Nhân thiện trở nên cực kỳ lạnh lùng.
Anh ta vô cùng chán ghét, chỉ dựa vào chỉ số thông minh của cô ta, không đấu lại được anh ta.
!
Hoa Hiền Phương thở dài thườn thượt một hơi, cô muốn thoát khỏi ma chường của Lục Kiến Nghi thì khó khăn rồi. Ly hôn không thành, như một nữ tu bị nhốt ở nơi không người, cả đời cũng không thể nhìn thấy ánh sáng.
Cũng may Hửa Nhã Thanh nguyện ý giúp cô cửu Phi, ít nhất là khiến cho lòng cô không còn vướng bận nữa.
!
Thật ra cô ở nhà họ Lục cũng không mong ước cải gì, cô chỉ muốn sống một cuộc sống yên ổn, nhưng một yêu cầu nho nhỏ này cũng không cách nào đáp ứng được
Hoa Mộng Lan và Lục Kiểu Sam ở đây, cô sẽ không có một ngày yên ổn cả.
!
Ngay lúc này, Lục Kiến Nghị gửi tin nhắn đến, ước chừng bây giờ anh đã quay trở về nhà họ Lục rồi, thấy cô không có ở nhà, anh phát cáu rồi. "Lập tức, cút về đây."
Cô thực sự muốn block anh, nhưng vừa nghĩ đến vẻ mặt u ám mà đáng sợ của anh khi bị chọc giận, sống lưng cô lạnh toát, vẫn là nhịn lại được. "Em phải đi rồi, Lục Kiến Nghi giục em trở về " “Tối nay có buổi họp mặt, em có đến không?" Anh ta nói.
!
Cô nhún nhún vai, chuyện này cô có nghe Lục Kiều Sam nói rồi, hình như cô ta và Hoa Mộng Lan cũng đi.
Cô thì thôi đi, tham tiệc tối hai lần rồi, bị xấu mặt hết hai lần, cô đã trở thành trò cười của cả giới thượng lưu rồi, cô đã có ác cảm với tiệc tối rồi. Truyện88.n et
!
Hơn nữa Lục Kiến Nghi cũng sẽ không đưa cô đi cùng, chắc là sẽ đưa Hoa Mông Lan đi. Cô chỉ có thể làm anh mất mát mà thôi. "Em không đi đâu, Lục Kiến Nghi không hy vọng em se di." "Anh đến đón em, tối nay anh muốn chính thức. thông báo với mọi người chúng ta là anh em kết nghĩa Từ nay về sau, anh có thể quang minh chính đại chăm sóc cho em rồi. Lục Kiến Nghi và Lục Kiểu Sam không quần được." Anh ta nói một cách trang trọng và nghiêm túc.
Cô mở to mắt nhìn anh ta, cô không phải là người có thể tùy tiện, yên tâm thoải mái mà tiếp nhận sự giúp đỡ từ người khác, bởi vì một số chuyện không thể báo đáp được, rất có thể cô sẽ mang nợ cả đời.
!
Cô không muốn đến chết vẫn còn mang trên lưng món nợ tình nặng nề.
Vốn dĩ cô chấp nhận sự giúp đỡ của Hứa Nhã Thanh là vì anh ta không giống vậy, anh ta là người đàn ông đầu tiên trong đời cô.
!
Tuy anh ta cực kỳ giống Thời Thạch, nhưng dù sao cũng không phải là Thời Thạch, cô nhất định phải phân biệt rõ ràng, không thể lúc nào cũng nhầm lẫn. "Nhân Thiên, anh không cần đối tốt với em như vậy, bởi vì em không có khả năng cũng đối với anh tốt như vậy đâu." Đôi mắt thậm thủy của Tan Nhân Thiên lóe lên một cái: "Không phải anh muốn đối tốt với em, là Thời Thạch nhờ anh chăm sóc cho em, nếu không phải anh ấy cho anh cảm ứng này, làm sao anh có thể mơ thấy chuyện trước đây của hai người được chứ?"
Khóe miệng có hiện lên một nụ cười buồn bá: "Thời Thạch đã đi rồi, làm sao có thể cho anh cảm giác được cơ chứ? Sở dĩ anh mơ thấy những thứ đó là bởi vì anh đã từng trải qua."
!
Dường như Tần Nhân Thiên nhớ tới điều gì đó, anh ta lấy một cây bút cùng với một trang giấy trắng từ trong túi xách ra. "Em đợi một chút, để anh về một thứ cho em xem."
Cây bút của anh ta sột soạt trên trang giấy trắng, không bao lâu sau một bức tranh đã được vẽ ra.
!
Trong tranh là một khoảng sân, giữa sân có một gốc cây đại thụ. "Mấy ngày nay, anh cử luôn mơ thấy nơi này, em nhìn thử xem, có quen không?"
Cô liếc mắt, cả người cô co rút dữ dội: "Đó là sân của nhà Thời Thạch, trước kia gia đình em cũng sống ở đây, là hàng xóm với nhà Thời Thạch. Gốc cây này là cây sơn trà, mỗi khi quả sơn trà chín, em và anh ấy đều sẽ tới đó hải rồi ăn. Dáng người em tháp, không hải tới được, Thời Thạch sẽ hái giúp em. Anh ấy luôn để lại những quả ngọt nhất và to nhất cho em" Có nghẹn ngào, nước mắt lại rơi xuống, làm ướt đảm khuôn mặt cô: "Sao anh lại có thể mơ thấy sản nhà anh ấy chứ?" "Anh đã nói rồi, trên người anh có linh hồn của anh ấy. Nếu chứ anh đã từng đi qua gốc cây đa bên Hồ Nam, vậy nhà Thời Thạch thì sao, chẳng lẽ anh lại chạy đến nhà của anh ấy được chứ sao?"
!
Anh ta nắm tay cô: “Hiền Phương, Thời Thạch đã cảm nhận được em rồi, vậy nên anh ấy đã báo mộng cho anh, bào anh chăm sóc cho em. Em là người anh ấy yêu quý nhất, anh ấy không hy vọng em bị tồn thương đầu." Truyện88.n et
Giọng điệu của anh ta rất chân thành, rất thân nhiên, rất cố chấp, cả trái tim của cô đều bị chấn động rồi, cô lại không nhịn nổi mà bật khóc thảm thiết. Ngoại trừ Thời Thạch ra, cô sẽ không bao giờ yêu phải ai nữa. Thời Thạch đã chết rồi, tình yêu của cô cũng chết theo. "Hiến Phương."
!
Anh ta nhẹ nhàng ôm cô vào lòng: “Thời Thạch không có rời bỏ em, anh ấy vẫn luôn ở bên cạnh em, thứ anh ấy muốn để anh làm, anh đều sẽ làm thay cho anh ấy. Em đừng từ chối anh, được không?"
Thời Thạch."
!
Trong lòng có có vô số ủy khuất không rõ, vô số đau đớn không nói nên lời và vô số nỗi buồn không tên, chúng gần như bóp nghẹt cô, bóp cô tới chết.
Lời nói của anh ta tựa như một dòng suối ấm áp của sinh mệnh truyền vào cơ thể cô, khiến cho cô có hy vọng và sức mạnh một lần nữa.
!
Nếu Thời Thạch thực sự vẫn còn đó, nếu linh hồn của anh ấy thực sự dung hòa với linh hồn của Tần Nhân Thiên, vậy thì cô sẽ có dũng khí để tiếp tục sống rồi.
Nhà họ Lục.
!
Lục Kiển Nghi ở trong sân, đi qua đi lại, cáu kinh bực bội.
Anh vừa đi ra khỏi thang máy là đã không nhìn thấy người phụ nữ ngốc kia đâu nữa rồi.
!
Thế mà cô lại dám không đợi anh, một mình chạy mắt, hơn nữa còn không về nhà, chạy đến bặt vô âm tỉnh, càng ngày càng to gan rồi.
Khi Hoa Hiền Phương bước vào, mây đen khuôn mặt anh dày đặc, tựa như có một cơn cuồng phong bão táp ập đến, Sự kiên nhẫn của anh kéo dài đến cực điểm, nếu cô mà về muộn thêm một phút nữa thôi, anh nhất định sẽ lao ra ngoài tựa như một con lốc, đi khắp nơi để bắt có về. “Đi đâu vậy?" Mấy từ truyền ra từ trong kẽ răng anh. “Tâm trạng không tốt, ra ngoài thư giãn một chút." Cô hời hợt nói rồi trực tiếp bước lên lầu. “Từ nay về sau, chỉ cần có tôi ở đây, cô không được phép tự ý rời đi." Giọng nói bá đạo, tàn nhẫn, độc đoán của anh truyền đến từ phía sau.
!
Cô không đáp lại, chỉ cười buồn một tiếng rồi tăng nhanh bước chân lên.
Trong mắt anh, cô chính là một con rối có thể tùy ý điều khiển.
!
Nhưng anh quên mất rằng con rối cũng là con người, nó cũng có tôn nghiêm.
Khi cô bước vào phòng, Lục Kiến Nghi cũng đi theo sau.
!
Sự lãnh đạm của cô khiến cho anh vô cùng bắt män.
Anh gần như thô bạo nắm lấy cánh tay cô, kéo người có qua, ép cô dựa lên mặt tường: "Cô đang có ý coi thường tôi đó hả?"
!
Cô mím môi, dùng một loại ánh mắt không còn hy vọng gì nữa nhìn anh, như thể nước đá vẫn luôn ngưng tu lại khác sâu vào trong tìm, đóng băng mọi tia hy vong rực rỡ. "Lục Kiển Nghi trước đây anh nói nếu tôi muốn lý hôn, tôi sẽ phải ra đi tay trắng, đúng không?"
!