Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 194 CŨNG KHÔNG BIẾT LÀ AI
CHƯƠNG 194 CŨNG KHÔNG BIẾT LÀ AI
Cũng không biết là ai?
Là cùng một kẻ đã gây ra tai nạn xe cho cô sao?
Đây là suy nghĩ đầu tiên trong đầu cô, thực sự không biết kẻ đó có mối thù gì sâu đậm với cô mà lại hại cô hết lần này tới lần khác như thế!
Không biết bị đưa đi đâu, thế nhưng cô biết đó chẳng phải là nơi tốt đẹp gì.
Liệu có phải Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh cũng bị đối xử thế này?
Nghĩ tới bọn trẻ, cô đột nhiên rất muốn gặp kẻ đã âm mưu tất cả những điều này, như vậy thì cũng có thể cô sẽ gặp đực Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh, biết đâu chưa chắc bọn trẻ đã ở trong tay Lê Minh Tùng.
Tất cả đều có khả năng có thể xảy ra.
Tất cả đều khó mà đoán biết được.
Thanh Thu nhắm mắt lại cảm nhận phương hướng và chiếc xe đang lái đi, thế nhưng nó được lái với tốc độ rất nhanh, cô sắp say cả đi rồi, hình như chiếc xe không ngừng lượn vòng, rẽ hết lối này tới lối khác, khiến cô không biết nó đang được lái đi đâu.
Chiếc xe chạy với tốc độ mỗi lúc một nhanh hơn, trong xe vô cùng yên tĩnh, không có bất kì âm thanh của âm nhạc hay đài phát thanh, chỉ có tiếng kêu u u của chiếc xe khiến nỗi sợ của cô càng lúc càng lớn hơn.
Lại tầm khoảng một tiếng nữa trôi qua, cuối cùng thì chiếc xe cũng chạy chậm hơn, Thanh Thu cảm giác thấy hình như đây không còn ở trong khu vực thành phố nữa, mà là một đoạn đường núi, chỉ có đường núi mới có những đoạn gập ghềnh khiến chiếc xe lảo đảo thế.
Chiếc xe không ngừng lắc lư cộng thêm với bóng tối trong chiếc bao tải khiến đầu cô bắt đầu đau nhức, cổ họng cô ứ lên như muốn nôn, nhưng chiếc khăn bị nhét trong miệng vẫn chưa nhổ ra được.
Trên trán ướt đẫm mồ hôi, cô cảm thấy nếu chiếc xe không dừng lại, không cho cô hít thở một chút không khí trong lành chắc cô nghẹt thở mà chết, thực sự không sống nổi.
Giờ này chắc trời đã tối rồi.
Không biết liệu có ai phát hiện ra cô mất tích không.
Cô thực sự ngốc quá.
Chỉ là, ai mà nghĩ được chủ phòng trọ của mình sẽ ra tay với mình chứ.
Có phòng cũng không phòng được.
Trong lúc Thanh Thu đang loạn lên với những suy nghĩ linh tinh thì chiếc xe kít phanh sau đó cuối cùng nó cũng được dừng lại.
Toàn bộ sự chú ý của Thanh Thu dồn hết về phía người đàn ông lái xe.
Cô nghe thấy tiếng hắn ta mở cửa, sau đó xuống xe, luồng không khí tươi mới lập tức được thổi vào phía trong xe, luồng khí đó lọt qua lớp vải bao tải và truyền tới mũi cô, khiến cô vội vàng hít thở, lúc này cô mới cảm thấy khá hơn một chút.
Phía bên ngoài truyền tới giọng nói khá bé, sau đó, có người mở cửa xe phía sau ra, và cô bị kéo ra khỏi xe.
“Bụp”, cơ thể cô đau nhói, cô bị vứt xuống nền đất.
“Mở ra.” Một giọng nữ lanh lảnh vang lên, cô ta nói với ngữ điệu ra lệnh, giọng nói đó khiến cô giật mình, có thế nào cô cũng không ngờ kẻ đó chính là Mẫn Mẫn.
Khi đó, chính cô ta đã đưa Lê Minh Tùng tới đảo núi lửa cho hai bọn họ gặp nhau, lại bao nhiêu lần cô ta tạo cơ hội cho cô và Lê Minh Tùng, Thanh Thu nghĩ không thông, tại sao trước đây cô ta đối với cô tốt như vậy mà bây giờ lại đối xử với cô thế này là vì điều gì?
Miệng chiếc bao tải đang được mở ra, vào giờ phút miệng bao tải được kéo xuống, ánh sáng quá chói khiến mắt cô chưa thích nghi được ngay, thậm chí cô còn không mở mắt ra được, chỉ có thể từ từ quen với ánh sáng đột ngột đó, một lúc sau cô mới mở mắt ra bình thương được.
Đối diện với Mẫn Mẫn đang ngồi trên một chiếc ghế, lúc này Mẫn Mẫn đang cười đắc ý nhìn bộ dạng co rúm của cô.
Đúng thế, nhìn cô trông rất nhếch nhác bệ rạc, tuy có thể nhìn thấy xung quanh thế nhưng chân tay cô đang bị trói lại, miệng cũng bị nhét khăn, khiến cô không thể nói cũng không thể động đậy.
Thế nhưng cô vẫn nhìn thẳng vào Mẫn Mẫn với ánh mắt không chút sợ hãi, nếu ánh mắt có thể dùng để giết người thì thực sự cô rất muốn làm điều đó với Mẫn Mẫn, đây là lần đầu tiên mà cô có ý định và muốn tiêu diệt một con người như thế.
Mẫn Mẫn khẽ cười và đứng lên, tiếng giày cao gót bước trên nền gỗ vang lên, chỉ một bước nhỏ cô ta đã tiến tới trước mặt Thanh Thu, hơi cúi người xuống, một bàn tay thanh mảnh của cô ta đặt dưới cằm Thanh Thu, cô ta vừa dùng lực đã khiến Thanh Thu không thể ngẩng đầu lên được, bốn mắt nhìn nhau, Thanh Thu hận không thể phun ra lửa để thiêu cháy người phụ nữ này, quả nhiên là biết mặt mà không biết lòng, hóa ra Mẫn Mẫn là kẻ xấu xa, chính cô ta đã bắt cóc cô.
“Ha ha, Trọng Thanh Thu, cô đã hoàn thành sứ mệnh của mình rồi, vì thế, thành phố này không còn cần tới cô nữa, cô có hiểu không?”
Thanh Thu điên cuồng lắc đầu, cho dù là chết cô cũng phải hiểu mọi chuyện, cô muốn nói, nhất định cô phải nói.
Nhìn nét mặt cô Mẫn Mẫn bật cười: “Thôi được, tôi sẽ cho cô hiểu mọi chuyện trước khi chết, cho cô chết mà nhắm được mắt.” Nói xong, cô ta đưa tay lên kéo chiếc khăn trong miệng Thanh Thu ra.
Thanh Thu thở hồng hộc, sau đó trong lúc Mẫn Mẫn không để ý, cô nhổ nước bọt về phía cô ta: “Lạc Mẫn Kiều, cô đáng chết.”
“Ha ha....” cô ta lớn tiếng cười, nụ cười đó giống như nụ cười của ác quỷ: “Trọng Thanh Thu, cô vẫn thật to gan, ha ha, nói thật nhé, tôi cũng thích cái tính đó của cô lắm, rất rắn, nếu tôi đã thích cô như vậy chẳng bằng tôi cho cô một con đường sống, sao hả?”
“Hức, ai thèm cái lòng tốt của cô, cô nói đi, Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh đâu?” cô nhìn vào Thanh Thu không chút sợ hãi, thực sự không biết ai đã cho cô ta cái uy phong đó, nếu không phải là người hoạt động lâu trong giới xã hội thì sao có thể có nhiều người bảo vệ cô ta như thế?
Hoặc là cô ta dùng tiền để xử lý cô?
“Trọng Thanh Thu, cô thực sự muốn biết bọn chúng ở đâu không?”
Thanh Thu nhắm mắt lại, đây chính là điểm yếu của cô, cô cắn chặt môi và nói: “Có.”
“Được, cô vui thì tôi cũng vui, tôi nói cho cô biết, cũng là để kể từ nay về sau cô đừng hi vọng nữa mà sống vui vẻ đi, cô nói xem ngày ngày thong dong sống vui vẻ như vậy chẳng phải rất tốt à!”
Đôi mắt Thanh Thu ánh lên vẻ sợ hãi, cuối cùng cô cũng hiểu mục đích Mẫn Mẫn cho cô một con đường sống, hóa ra là muốn cô....
Cô thực sự không dám nghĩ nữa.
“Người đâu, cầm bộ đàm đến đây.” Người phụ nữ giơ tay ra hiệu, ngay sau đó có một người đàn ông cơ thể cường tráng đẫm mồ hôi cầm máy bộ đàm đặt vào tay cô ta.
“Đưa máy đến trước mặt con bé lớn hơn đi, ít con bé đó còn ngoan, ít ra cũng không khóc.
Là Quỳnh Quỳnh sao, nhất định là Quỳnh Quỳnh, con tim Thanh Thu đột nhiên như muốn nhảy ra ngoài.
Máy bộ đàm được đặt bên tai của Thanh Thu, đầu bên kia quả nhiền truyền tới giọng nói của Quỳnh Quỳnh: “Mẹ ơi, là mẹ đúng không?”
Giọng nói như đang khóc đó khiến cô vô cùng đau lòng, thế nhưng bây giờ ngay đến cả bản thân mình cô cũng khó giữ: “Quỳnh Quỳnh, là mẹ đây, con vẫn khỏe chứ?”
“Con vẫn khỏe, Thùy Thùy cũng khỏe, mẹ, con không sợ, mẹ và bố nhất định sẽ tới.....”
Đột nhiên máy bộ đàm bị Mẫn Mẫn cầm đi: “Trọng Thanh Thu, không ngờ cái đứa con tạp chủng mà cô sinh ra đó cũng hiểu chuyện gớm, tới giờ mà vẫn còn sợ cô lo cho nó, đúng là ngoan thật đấy, có điều, con bé nó nghĩ đơn giản quá, Trọng Thanh Thu cô cả đời này cũng không đi đón bọn chúng được nữa đâu, còn cái kẻ mà nó nhắc tới đấy nữa, cô nói xem anh ta có khả năng đi đón bọn chúng không?”
“Cô.....” Thanh Thu không biết, về phần Lê Minh Tùng tới giờ cô vẫn không nhìn thấu được, cô không biết anh đang làm gì, nghĩ gì, và những cô rphieesu lúc chiều liệu có phải anh gom được tiền và mua về không?
Cô không biết, không biết gì hết.
“Trọng Thanh Thu, cô có tin không, thực ra Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh là do Lê Minh Tùng tự tay giao cho tôi, anh ta không hề thích hai đứa trẻ đó, và cũng không coi chúng là con gái của anh ta, ai biết được cô đã ngủ với ai và sinh ra chúng, mồm thì một mực nói là con anh ta, Trọng Thanh Thu, cô chỉ là muốn chiếm lấy Minh Tùngđúng không?” cô ta thả tay ra, chiếc máy bộ đàm rơi xuống đất, phát ra thứ âm thanh chói tai, khiến Thanh Thu biến sắc, Mẫn Mẫn cố ý làm thế, cố ý để cho những lời nói của cô ta truyền tới tai bọn trẻ, lúc này Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh nhất định đang vô cùng sợ hãi, hi vọng của bọn chúng bị dập tắt rồi, không ai sẽ cứu bọn chúng, cô không thể, Lê Minh Tùng lại càng không thể.
“Thùy Thùy, Quỳnh Quỳnh đừng sợ.....” cô cố nói thật to, Mẫn Mẫn nhếch mép cười và ấn vào nút tắt trên chiếc máy bộ đàm.
“Cô hét đi, bọn chúng không nghe được đâu, bây giờ bọn chúng chỉ biết khóc, ha ha, chúng khóc gào lên, Trọng Thanh Thu, tôi sẽ cho cô đi trước, đợi vài ba năm nữa khi mà chúng lớn hơn chắc cũng cho cô đi cùng cô luôn, ha ha, tôi thực sự mong chờ ngày đó đấy, tới lúc đó ba mẹ con cô cùng hầu hạ một người đàn ông, cảnh tượng đó chắc là sẽ độc lắm đây....”
“Lạc Mẫn Kiều, tại sao cô lại đối xử với tôi thế này? Tôi tự hỏi từ trước tới giờ chưa làm gì có lỗi với cô.
“Trọng Thanh Thu, cô thực sự muốn biết?”
Thanh Thu gật đầu, cô có nghĩ thế nào cũng nghĩ không ra, bản thân mình đã đắc tội với người phụ nữ máu lạnh này khi nào.
Mẫn Mẫn từ từ đứng lên, người đàn ông bên cạnh đưa tới một chiếc khăn ướt, Mẫn Mẫn nhẹ nhàng lau đi chỗ vừa bị Thanh Thu nhổ nước bọt vào trên mặt, cô ta với tư thế của kẻ kiến thắng hoàn toàn, vì thế cô ta chẳng cảm thấy khó chịu: “Trọng Thanh Thu, tôi thấy cô cũng khá hợp tác đấy, tôi nghĩ trăm phương ngàn kế cho cô và Minh Tùnggặp mặt, thực ra, cũng là cố ý để Phương Thu nhìn thấy, tôi muốn Phương Thu không hi vọng gì vào A Tùng, thực ra trên thế giới này, người phụ nữ thực sự khiến cho trái tim của Minh Tùngrung động chỉ có Phương Thu, nhất định là như vậy, tôi đã khẳng định như thế.....” Mẫn Mẫn nhắc lại hai lần điều đó nhưng ngữ khí trong câu nói cho thấy cô ta không hề nghĩ như vậy.
Thanh Thu tiếp tục lắng nghe, Mẫn Mẫn lại nói: “Tôi lợi dụng cô để tách Phương Thu và Minh Tùngra, còn cô thì quá dễ để xử lý, ha ha, tôi chỉ cần làm một chứng cứ chứng minh Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh không phải là con của Minh Tùngthì mọi chuyện đều được giải quyết, anh ấy nhìn thấy, anh ấy không nói gì, thậm chí đến bọn trẻ biến mất sau khi lấy máu trong bệnh viện anh ấy cũng chẳng hỏi, Trọng Thanh Thu, cô không ngờ đúng không, cô mang nặng đẻ đau chín tháng mười ngày sinh ra hai đứa con gái vậy mà lại bị cha chúng ruồng bỏ, ha ha, đây đúng là món quà lớn nhất mà Minh Tùngtặng cho tôi, tôi yêu anh ấy.”
Hóa ra, Mẫn Mẫn làm vậy vì yêu, vì để có được người cô ta yêu nhất.
Hóa ra, bản thân chỉ là một con cờ có thể lợi dụng của Mẫn Mẫn mà thôi.
Hóa ra, ngay từ đầu mục đích của Mẫn Mẫn chính là lợi dụng cô để ngăn cách Phương Thu và A Tùng, sau đó thì loại bỏ cô, thế nhưng cô không tin, cô vẫn không tin, “Lạc Mẫn Kiều, cô nói láo, Minh Tùngsẽ không tin đâu, xét nghiệm là có thể chứng minh Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh là con anh ấy.....”
Cũng không biết là ai?
Là cùng một kẻ đã gây ra tai nạn xe cho cô sao?
Đây là suy nghĩ đầu tiên trong đầu cô, thực sự không biết kẻ đó có mối thù gì sâu đậm với cô mà lại hại cô hết lần này tới lần khác như thế!
Không biết bị đưa đi đâu, thế nhưng cô biết đó chẳng phải là nơi tốt đẹp gì.
Liệu có phải Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh cũng bị đối xử thế này?
Nghĩ tới bọn trẻ, cô đột nhiên rất muốn gặp kẻ đã âm mưu tất cả những điều này, như vậy thì cũng có thể cô sẽ gặp đực Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh, biết đâu chưa chắc bọn trẻ đã ở trong tay Lê Minh Tùng.
Tất cả đều có khả năng có thể xảy ra.
Tất cả đều khó mà đoán biết được.
Thanh Thu nhắm mắt lại cảm nhận phương hướng và chiếc xe đang lái đi, thế nhưng nó được lái với tốc độ rất nhanh, cô sắp say cả đi rồi, hình như chiếc xe không ngừng lượn vòng, rẽ hết lối này tới lối khác, khiến cô không biết nó đang được lái đi đâu.
Chiếc xe chạy với tốc độ mỗi lúc một nhanh hơn, trong xe vô cùng yên tĩnh, không có bất kì âm thanh của âm nhạc hay đài phát thanh, chỉ có tiếng kêu u u của chiếc xe khiến nỗi sợ của cô càng lúc càng lớn hơn.
Lại tầm khoảng một tiếng nữa trôi qua, cuối cùng thì chiếc xe cũng chạy chậm hơn, Thanh Thu cảm giác thấy hình như đây không còn ở trong khu vực thành phố nữa, mà là một đoạn đường núi, chỉ có đường núi mới có những đoạn gập ghềnh khiến chiếc xe lảo đảo thế.
Chiếc xe không ngừng lắc lư cộng thêm với bóng tối trong chiếc bao tải khiến đầu cô bắt đầu đau nhức, cổ họng cô ứ lên như muốn nôn, nhưng chiếc khăn bị nhét trong miệng vẫn chưa nhổ ra được.
Trên trán ướt đẫm mồ hôi, cô cảm thấy nếu chiếc xe không dừng lại, không cho cô hít thở một chút không khí trong lành chắc cô nghẹt thở mà chết, thực sự không sống nổi.
Giờ này chắc trời đã tối rồi.
Không biết liệu có ai phát hiện ra cô mất tích không.
Cô thực sự ngốc quá.
Chỉ là, ai mà nghĩ được chủ phòng trọ của mình sẽ ra tay với mình chứ.
Có phòng cũng không phòng được.
Trong lúc Thanh Thu đang loạn lên với những suy nghĩ linh tinh thì chiếc xe kít phanh sau đó cuối cùng nó cũng được dừng lại.
Toàn bộ sự chú ý của Thanh Thu dồn hết về phía người đàn ông lái xe.
Cô nghe thấy tiếng hắn ta mở cửa, sau đó xuống xe, luồng không khí tươi mới lập tức được thổi vào phía trong xe, luồng khí đó lọt qua lớp vải bao tải và truyền tới mũi cô, khiến cô vội vàng hít thở, lúc này cô mới cảm thấy khá hơn một chút.
Phía bên ngoài truyền tới giọng nói khá bé, sau đó, có người mở cửa xe phía sau ra, và cô bị kéo ra khỏi xe.
“Bụp”, cơ thể cô đau nhói, cô bị vứt xuống nền đất.
“Mở ra.” Một giọng nữ lanh lảnh vang lên, cô ta nói với ngữ điệu ra lệnh, giọng nói đó khiến cô giật mình, có thế nào cô cũng không ngờ kẻ đó chính là Mẫn Mẫn.
Khi đó, chính cô ta đã đưa Lê Minh Tùng tới đảo núi lửa cho hai bọn họ gặp nhau, lại bao nhiêu lần cô ta tạo cơ hội cho cô và Lê Minh Tùng, Thanh Thu nghĩ không thông, tại sao trước đây cô ta đối với cô tốt như vậy mà bây giờ lại đối xử với cô thế này là vì điều gì?
Miệng chiếc bao tải đang được mở ra, vào giờ phút miệng bao tải được kéo xuống, ánh sáng quá chói khiến mắt cô chưa thích nghi được ngay, thậm chí cô còn không mở mắt ra được, chỉ có thể từ từ quen với ánh sáng đột ngột đó, một lúc sau cô mới mở mắt ra bình thương được.
Đối diện với Mẫn Mẫn đang ngồi trên một chiếc ghế, lúc này Mẫn Mẫn đang cười đắc ý nhìn bộ dạng co rúm của cô.
Đúng thế, nhìn cô trông rất nhếch nhác bệ rạc, tuy có thể nhìn thấy xung quanh thế nhưng chân tay cô đang bị trói lại, miệng cũng bị nhét khăn, khiến cô không thể nói cũng không thể động đậy.
Thế nhưng cô vẫn nhìn thẳng vào Mẫn Mẫn với ánh mắt không chút sợ hãi, nếu ánh mắt có thể dùng để giết người thì thực sự cô rất muốn làm điều đó với Mẫn Mẫn, đây là lần đầu tiên mà cô có ý định và muốn tiêu diệt một con người như thế.
Mẫn Mẫn khẽ cười và đứng lên, tiếng giày cao gót bước trên nền gỗ vang lên, chỉ một bước nhỏ cô ta đã tiến tới trước mặt Thanh Thu, hơi cúi người xuống, một bàn tay thanh mảnh của cô ta đặt dưới cằm Thanh Thu, cô ta vừa dùng lực đã khiến Thanh Thu không thể ngẩng đầu lên được, bốn mắt nhìn nhau, Thanh Thu hận không thể phun ra lửa để thiêu cháy người phụ nữ này, quả nhiên là biết mặt mà không biết lòng, hóa ra Mẫn Mẫn là kẻ xấu xa, chính cô ta đã bắt cóc cô.
“Ha ha, Trọng Thanh Thu, cô đã hoàn thành sứ mệnh của mình rồi, vì thế, thành phố này không còn cần tới cô nữa, cô có hiểu không?”
Thanh Thu điên cuồng lắc đầu, cho dù là chết cô cũng phải hiểu mọi chuyện, cô muốn nói, nhất định cô phải nói.
Nhìn nét mặt cô Mẫn Mẫn bật cười: “Thôi được, tôi sẽ cho cô hiểu mọi chuyện trước khi chết, cho cô chết mà nhắm được mắt.” Nói xong, cô ta đưa tay lên kéo chiếc khăn trong miệng Thanh Thu ra.
Thanh Thu thở hồng hộc, sau đó trong lúc Mẫn Mẫn không để ý, cô nhổ nước bọt về phía cô ta: “Lạc Mẫn Kiều, cô đáng chết.”
“Ha ha....” cô ta lớn tiếng cười, nụ cười đó giống như nụ cười của ác quỷ: “Trọng Thanh Thu, cô vẫn thật to gan, ha ha, nói thật nhé, tôi cũng thích cái tính đó của cô lắm, rất rắn, nếu tôi đã thích cô như vậy chẳng bằng tôi cho cô một con đường sống, sao hả?”
“Hức, ai thèm cái lòng tốt của cô, cô nói đi, Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh đâu?” cô nhìn vào Thanh Thu không chút sợ hãi, thực sự không biết ai đã cho cô ta cái uy phong đó, nếu không phải là người hoạt động lâu trong giới xã hội thì sao có thể có nhiều người bảo vệ cô ta như thế?
Hoặc là cô ta dùng tiền để xử lý cô?
“Trọng Thanh Thu, cô thực sự muốn biết bọn chúng ở đâu không?”
Thanh Thu nhắm mắt lại, đây chính là điểm yếu của cô, cô cắn chặt môi và nói: “Có.”
“Được, cô vui thì tôi cũng vui, tôi nói cho cô biết, cũng là để kể từ nay về sau cô đừng hi vọng nữa mà sống vui vẻ đi, cô nói xem ngày ngày thong dong sống vui vẻ như vậy chẳng phải rất tốt à!”
Đôi mắt Thanh Thu ánh lên vẻ sợ hãi, cuối cùng cô cũng hiểu mục đích Mẫn Mẫn cho cô một con đường sống, hóa ra là muốn cô....
Cô thực sự không dám nghĩ nữa.
“Người đâu, cầm bộ đàm đến đây.” Người phụ nữ giơ tay ra hiệu, ngay sau đó có một người đàn ông cơ thể cường tráng đẫm mồ hôi cầm máy bộ đàm đặt vào tay cô ta.
“Đưa máy đến trước mặt con bé lớn hơn đi, ít con bé đó còn ngoan, ít ra cũng không khóc.
Là Quỳnh Quỳnh sao, nhất định là Quỳnh Quỳnh, con tim Thanh Thu đột nhiên như muốn nhảy ra ngoài.
Máy bộ đàm được đặt bên tai của Thanh Thu, đầu bên kia quả nhiền truyền tới giọng nói của Quỳnh Quỳnh: “Mẹ ơi, là mẹ đúng không?”
Giọng nói như đang khóc đó khiến cô vô cùng đau lòng, thế nhưng bây giờ ngay đến cả bản thân mình cô cũng khó giữ: “Quỳnh Quỳnh, là mẹ đây, con vẫn khỏe chứ?”
“Con vẫn khỏe, Thùy Thùy cũng khỏe, mẹ, con không sợ, mẹ và bố nhất định sẽ tới.....”
Đột nhiên máy bộ đàm bị Mẫn Mẫn cầm đi: “Trọng Thanh Thu, không ngờ cái đứa con tạp chủng mà cô sinh ra đó cũng hiểu chuyện gớm, tới giờ mà vẫn còn sợ cô lo cho nó, đúng là ngoan thật đấy, có điều, con bé nó nghĩ đơn giản quá, Trọng Thanh Thu cô cả đời này cũng không đi đón bọn chúng được nữa đâu, còn cái kẻ mà nó nhắc tới đấy nữa, cô nói xem anh ta có khả năng đi đón bọn chúng không?”
“Cô.....” Thanh Thu không biết, về phần Lê Minh Tùng tới giờ cô vẫn không nhìn thấu được, cô không biết anh đang làm gì, nghĩ gì, và những cô rphieesu lúc chiều liệu có phải anh gom được tiền và mua về không?
Cô không biết, không biết gì hết.
“Trọng Thanh Thu, cô có tin không, thực ra Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh là do Lê Minh Tùng tự tay giao cho tôi, anh ta không hề thích hai đứa trẻ đó, và cũng không coi chúng là con gái của anh ta, ai biết được cô đã ngủ với ai và sinh ra chúng, mồm thì một mực nói là con anh ta, Trọng Thanh Thu, cô chỉ là muốn chiếm lấy Minh Tùngđúng không?” cô ta thả tay ra, chiếc máy bộ đàm rơi xuống đất, phát ra thứ âm thanh chói tai, khiến Thanh Thu biến sắc, Mẫn Mẫn cố ý làm thế, cố ý để cho những lời nói của cô ta truyền tới tai bọn trẻ, lúc này Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh nhất định đang vô cùng sợ hãi, hi vọng của bọn chúng bị dập tắt rồi, không ai sẽ cứu bọn chúng, cô không thể, Lê Minh Tùng lại càng không thể.
“Thùy Thùy, Quỳnh Quỳnh đừng sợ.....” cô cố nói thật to, Mẫn Mẫn nhếch mép cười và ấn vào nút tắt trên chiếc máy bộ đàm.
“Cô hét đi, bọn chúng không nghe được đâu, bây giờ bọn chúng chỉ biết khóc, ha ha, chúng khóc gào lên, Trọng Thanh Thu, tôi sẽ cho cô đi trước, đợi vài ba năm nữa khi mà chúng lớn hơn chắc cũng cho cô đi cùng cô luôn, ha ha, tôi thực sự mong chờ ngày đó đấy, tới lúc đó ba mẹ con cô cùng hầu hạ một người đàn ông, cảnh tượng đó chắc là sẽ độc lắm đây....”
“Lạc Mẫn Kiều, tại sao cô lại đối xử với tôi thế này? Tôi tự hỏi từ trước tới giờ chưa làm gì có lỗi với cô.
“Trọng Thanh Thu, cô thực sự muốn biết?”
Thanh Thu gật đầu, cô có nghĩ thế nào cũng nghĩ không ra, bản thân mình đã đắc tội với người phụ nữ máu lạnh này khi nào.
Mẫn Mẫn từ từ đứng lên, người đàn ông bên cạnh đưa tới một chiếc khăn ướt, Mẫn Mẫn nhẹ nhàng lau đi chỗ vừa bị Thanh Thu nhổ nước bọt vào trên mặt, cô ta với tư thế của kẻ kiến thắng hoàn toàn, vì thế cô ta chẳng cảm thấy khó chịu: “Trọng Thanh Thu, tôi thấy cô cũng khá hợp tác đấy, tôi nghĩ trăm phương ngàn kế cho cô và Minh Tùnggặp mặt, thực ra, cũng là cố ý để Phương Thu nhìn thấy, tôi muốn Phương Thu không hi vọng gì vào A Tùng, thực ra trên thế giới này, người phụ nữ thực sự khiến cho trái tim của Minh Tùngrung động chỉ có Phương Thu, nhất định là như vậy, tôi đã khẳng định như thế.....” Mẫn Mẫn nhắc lại hai lần điều đó nhưng ngữ khí trong câu nói cho thấy cô ta không hề nghĩ như vậy.
Thanh Thu tiếp tục lắng nghe, Mẫn Mẫn lại nói: “Tôi lợi dụng cô để tách Phương Thu và Minh Tùngra, còn cô thì quá dễ để xử lý, ha ha, tôi chỉ cần làm một chứng cứ chứng minh Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh không phải là con của Minh Tùngthì mọi chuyện đều được giải quyết, anh ấy nhìn thấy, anh ấy không nói gì, thậm chí đến bọn trẻ biến mất sau khi lấy máu trong bệnh viện anh ấy cũng chẳng hỏi, Trọng Thanh Thu, cô không ngờ đúng không, cô mang nặng đẻ đau chín tháng mười ngày sinh ra hai đứa con gái vậy mà lại bị cha chúng ruồng bỏ, ha ha, đây đúng là món quà lớn nhất mà Minh Tùngtặng cho tôi, tôi yêu anh ấy.”
Hóa ra, Mẫn Mẫn làm vậy vì yêu, vì để có được người cô ta yêu nhất.
Hóa ra, bản thân chỉ là một con cờ có thể lợi dụng của Mẫn Mẫn mà thôi.
Hóa ra, ngay từ đầu mục đích của Mẫn Mẫn chính là lợi dụng cô để ngăn cách Phương Thu và A Tùng, sau đó thì loại bỏ cô, thế nhưng cô không tin, cô vẫn không tin, “Lạc Mẫn Kiều, cô nói láo, Minh Tùngsẽ không tin đâu, xét nghiệm là có thể chứng minh Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh là con anh ấy.....”