• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11
  • CHƯƠNG 172 PHÒNG SUỐI NƯỚC NÓNG

CHƯƠNG 172: PHÒNG SUỐI NƯỚC NÓNG

Nhưng bọn trẻ lại không hề giơ tay.

“Ai muốn bơi thì giơ tay.”

“Soạt.” Bọn nhỏ lập tức giơ tay, “Con muốn bơi, con muốn bơi, mẹ với cha cũng muốn bơi.”

Thật hết nói nổi, nhất định là bọn họ đã bàn bạc kỹ với nhau rồi.

Nhưng thấy các con nhiệt tình như thế, cô không nỡ từ chối.

“Lê Minh Tùng, anh thì sao?” Nếu như hai vé đấu hai vé thì cô có thể ăn một bữa lớn rồi, đói quá.

Là cô quá mơ tưởng rồi, người đàn ông này căn bản không hề cho cô cơ hội, trực tiếp nói: “Anh theo bọn trẻ, chúng nó đi đâu anh theo đó.”

Cô khóc không ra nước mắt, bộ mặt như đưa đám, “Được rồi, đi bơi thôi.”Thật ra, ăn cơm xong rồi đi bơi cũng được mà, đúng là không biết mấy ba con nhà này vội cái gì.

“Yeah!” Tiếng hoan hô vang lên, hai cái đầu nhỏ suýt chút nữa va vào cửa xe, bọn nhỏ vui mừng quá mà.

Cô nhìn bọn nhỏ không nói gì, nét đưa đám trên khuôn mặt dần tan đi, bọn trẻ vui là cô cũng thấy vui, chỉ là giờ ăn trưa bị kéo dài đã biến đi đâu mất rồi? Cô vẫn còn đói, nhưng lại ngại không nói ra.

Phòng tắm nước nóng này còn một nhà tắm nước nóng siêu to.

Cửa vừa mở, hơi nóng đã che phủ hết tầm mắt, khi bước vào bên trong cùng bọn trẻ và nhìn rõ mọi thứ, Thanh Thu mới biết được đúng là cô nghĩ nhiều rồi.

Một chiếc bàn được đặt trên đá cẩm thạch, đồ ăn trên bàn vừa mới được bưng lên tỏa khói nghi ngút còn hơn cả hơi cả hơi nóng trong nhà tắm hơi.

Lê Minh Tùng sớm đã sắp xếp mọi thứ, chả trách anh không đến nhà ăn ăn cơm.

“Yeah.” Hai đứa trẻ không khách sáo ngồi xuống, hai đứa ngồi một bên, mà chiếc bàn này chỉ có chan chiếc ghế, bây giờ chỉ còn lại bên còn lại, vậy là cô chỉ còn cách ngồi một bên cùng với Lê Minh Tùng.

“Cha, có thể bắt đầu ăn được chưa?”

“Nào, để cha kiểm tra xem hay tay của con đã rửa sạch chưa nào.”

Thùy Thùy đưa tay ra, đầu tiên là lòng bàn tay rồi đến mu bàn tay, “Cha, đã sạch chưa?”

“Cũng được rồi, đến lượt Quỳnh Quỳnh nào, hôm qua con đã không rửa rồi đấy .”

Quỳnh Quỳnh cười tinh nghịch, “Cha, hôm nay con rửa sạch lắm, cha nhìn đi, có phải không có bùn không nào?”

Anh liếc mắt, sau đó bàn tay lớn đập bàn thay nhỏ, “Ăn thôi.”

Thế là, bữa ăn ngay lập tức được bắt đầu bị quét sạch hóa ra không chỉ có một mình cô đói, Thùy Thùy, Quỳnh Quỳnh, còn có cả Lê Minh Tùng cũng đói.

Vừa ăn cơm xong không thể hoạt động mạnh, vậy nên cũng không thể bơi được.

“Ba, chúng ta đi vào phòng xông hơi đi, nghỉ ngơi một lát rồi đi bơi.” Việc dễ làm trước việc nặng để sau, có lẽ trình tự của ngày hôm qua cũng là như vậy, thế nên, Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh đã ghi nhớ trong lòng.

“Ừm, đi thay đồ bơi thôi.” Anh cười, mang dáng vẻ của một ông cha hiền từ, từ đầu đến cuối không có chuyện của cô, ngả người về phía sau, cô dựa vào ghế ngủ một giấc, cô mệt và buồn ngủ nữa.

Nhưng, cô vừa mới nhắm mắt lại thì đã bị gọi dậy, “Đi thay đồ tắm đi, ngâm nước nóng một chút, qua nửa tiếng rồi uống thuốc sau đó em muốn ngủ thế nào thì ngủ, không ai quản em.”

Cô vừa muốn phản đối thì đã bị một cái ngáp chặn miệng lại, ngáp xong, anh đã sải bước đi về phía phòng thay đồ nam, trước cửa phòng thay đồ nữ, Quỳnh Quỳnh đang thò chiếc đầu nhỏ ra vẫy tay về phía cô, “Mẹ, mau đến đây, hôm nay có đồ tắm mới.”

Cô chậm chạp bước đến, thật ra vừa nãy anh sắp xếp như vậy cũng rất tốt, đã đi nghỉ thì phải nghỉ cho đúng kiểu.

Trong phòng thay đồ, hai đứa nhóc đã cởi quần áo ra rồi mặc đồ tắm mới vào, là áo tắm ba mảnh, nhưng khi được mặc lên người bọn trẻ lại trông vô cùng đáng yêu, “Mẹ, mau thay đi.”

Vừa nói vừa với lấy đồ tắm của cô, hai cánh tay bé xíu không hề khách sáo: “Mẹ, hôm nay mẹ nhất định phải chơi cùng con đấy, cả ngày hôm qua đã không được chơi nhau rồi.”

Cô muốn phản đối nhưng đã không còn cơ hội nữa, cô bị ấn ngồi xuống sau đó quần áo trên người bị hai đứa nhóc lột sạch một cách thành thục.

Cô lười không muốn từ chối, trước đây khi ở nhà Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh cũng cùng cô đùa nghịch như vậy, vậy nên cũng không cảm thấy có gì đó không đúng, rất nhanh, đồ bơi của cô đã được mang đến, áo một mảnh, còn có áo ba mảnh, còn có màu giống hồng như màu của bọn trẻ, cũng xem như là đồ bơi đôi vậy.

A, không đúng, là đồ lặn mới phải.

Cô cúi đầu nhìn kỹ, mặc dù đã là ba mảnh, nhưng cũng thế này cũng được, so với kiểu của mấy chương trình chọn người đẹp trên ti vi thì cái này có hơi bảo thủ, thôi mặc thì mặc, bọn trẻ dám mặc, cô cũng dám, có gì đâu chứ.

"Đi thôi." Cô ngáp một tiếng, uống thuốc xong cô thường buồn ngủ, cũng không biết cơn ốm này bao giờ mới khỏi.

Cô cầm tay bọn nhỏ ung dung bước đi, nhưng vừa ra khỏi cửa, bước chân của cô nhỏ lại, người đàn ông đã thay quần bơi, lúc này đang nằm ở bể kế bên nhìn về phía cô và bọn trẻ, ánh mắt chằm chằm của anh khiến cô có chút sợ hãi. Ánh nhìn như trên người cô đang không mặc gì vậy, "Lê Minh Tùng, anh nhìn cái gì?" Cô có chút ngại ngùng, bản thân cũng không biết.

"Ha, anh đang nhìn bọn trẻ."

Anh nói rồi càng khiến cô thêm xấu hổ, không khác nào nói cô đang tưởng bở vậy. Anh hoàn toàn không nhìn cô, cô còn hỏi người ta nhìn cô cái gì.

Cô hơi cúi đầu, bắt đầu bước thật nhanh, mấy bước đã tới cạnh bể tắm, cô vịn tay men theo dòng nước, khi nước tràn qua eo, cô mới có chút thoải mái.

Một chiếc gối nước đưa về phía cô, "Hư dựa vào đây, như này sẽ thoải mái hơn."

Chiếc thang nhỏ bé ở bể tắm này đặt đây cũng thật hợp lý, khiến người ta hoàn toàn có thể dựa vào, đầu cô tựa vào gối nước, dòng nước ấm nóng đã tràn tới trước ngực cô, chỉ lộ ra bộ đồ bơi nhỏ trên ngực, bờ ngực trắng tựa như một đóa hoa anh đào hé nở, chỉ đáng tiếc là bản thân cô cũng không hay biết.

Bọn trẻ cũng ngoan ngoan ngâm mình trong nước, cô nghe thấy Lê Minh Tùng nói: "Muốn ngủ thì ngủ đi, đợi tỉnh lại thì đi bơi."

Chỗ này anh đã bao trọn gói ba ngày rồi, cũng không biết đã tốn bao nhiêu tiền, nhưng anh tự nguyện đó là việc của anh, cô vui vì bọn trẻ đều rất thích thú, vui vẻ, cô nhắm mắt giả vờ ngủ, cô tự nhắc bản thân không được ngủ, nhưng vừa ngáp một cái cô đã chìm vào giấc.

"Thanh Thu, uống thuốc trước đã, uống thuốc rồi muốn ngủ thế nào cũng được." May là anh đưa thuốc, đưa nước qua cho cô, không thì cô đã ngủ mất rồi.

Cô uống thuốc, chỉ mong sẽ nhanh khỏi, như vậy mới có thể dễ chịu được.

Uống thuốc xong, tay anh nhận lấy chiếc cốc suông, "Trọng Thanh Thu, các con ngủ cả rồi, bây giờ, em nói cho anh biết hôm đó, Hoàng Cảnh Hưng tìm em có chuyện gì?"

Cơn buồn ngủ của cô bị câu hỏi của anh làm tan biến, "Lê Minh Tùng, dựa vào cái gì mà em phải nói cho anh." Cô không bán cho anh, vậy nên không cần thiết phải báo cáo mọi chuyện. Đã sắp hết hai ngày rồi, anh hỏi chuyện này làm gì.

Anh cũng không giận, cầm chiếc cốc đặt bên trên bể tắm, "Thật ra, anh chỉ tò mò thôi, có thể để em lấy việc bị ốm ra để đổi lại có đáng không?"

"Đáng hay không đáng cũng là việc của em."

"Có điều, anh đã chăm sóc thuốc thang cho em hai ngày qua, đến nước cũng là anh chuẩn bị cho em, nếu như không đáng, em nói xem anh có thiệt thòi quá không."

"Là anh tự nguyện mà, thiệt thòi hay không là chuyện của anh."

"Trọng Thanh Thu, sao em lại nói được những lời này, xem ra, anh chiều hư em rồi."

"Không ai ép anh phải chiều em cả."

"Không đúng, có người khiến anh phải chiều chuộng em." Anh đột nhiên híp mắt mỉm cười, dừng lại trên trước mặt cô.

Hơi thở của anh phảng phất, lại cùng với luồng nước trong suối nước nóng khiến cô mềm lòng, vội vàng gạt tay, "Lê Minh Tùng, anh đi ra."

"Không đi."

"Đáng ghét, ai bắt anh phải chiều em."

"Không nói."

"Không nói thì cút đi, đừng làm phiền em."

"Vậy em nói chuyện Hoàng Cảnh Hưng tìm em có chuyện gì trước đi? Anh nghĩ phải rất quan trọng, nếu không, em sẽ không nghiêm túc như thế, Trọng Thanh Thu, tốt nhất em hãy nói với anh, nếu không, xảy ra chuyện gì anh cũng mặc kệ em."

"Thật là, anh phiền phức thật, thật sự không có chuyện gì."

"Nói mau." Trong dòng nước, anh đột nhiên ôm lấy cô, sau đó quay người cô, khiến cô nằm gọn trong ngực anh, thậm chí cằm còn chạm xuống nước.

Lòng cô hoảng loạn, trên miệng liền nói: "Lê Minh Tùng, anh buông em ra, anh cái con người bội bạc."

"Có nói không? Không nói anh sẽ tiếp tục."

"A..." Âm thanh bất giác vang lên, khiến cô giật thót mình, vội vàng nhìn về hướng của Quỳnh Quỳnh và Thùy Thùy. Hai đứa nhỏ vẫn đang ngủ, Lê Minh Tùng thật chu đáo, ngoài mang gối cho bọn nhỏ, anh còn mang cả đai thắt lưng, giống như thắt dây an toàn trong xe cho Quỳnh Quỳnh và Thùy Thùy. Như vậy, cho dù là ngủ thật, bọn nhỏ cũng sẽ không bị tuột xuống bồn nước mà xảy ra chuyện gì.

Bọn trẻ không nhìn về phía cô, điều này khiến cô thở phào nhẹ nhõm, thế nhưng cứ bị anh làm như vậy, cô thật sự sẽ điên mất.

Cô muốn vùng ra khỏi tay anh, nhưng toàn thân cô đều mỏi như không chút sức lực, so với sức lực của anh, cô hoàn toàn không phải là đối thủ, cơn ốm của cô vẫn chưa khỏi.

"Lê Minh Tùng, anh buông em ra, mau buông ra." Giọng nói mang có chút thỉnh cầu, cô sợ bản thân...

"Nói, Hoàng Cảnh Hưng rốt cuộc đã nói chuyện gì với em? Nói đi rồi anh sẽ buông em ra."

"Nói..." Bên tai là tiếng gào khe khẽ của Lê Minh Tùng.

"Trọng Thanh Thu, em đừng nghĩ là anh không dám..." Nói rồi, anh đột nhiên quay đầu, đôi môi anh liều lĩnh hôn cô.

Không.

Từ trong đáy lòng cô muốn nói, nhưng từng chữ đều ngập chìm trong nụ hôn của anh, làm sao có thể phát thành lời.

Anh đang hôn cô, vừa hôn vừa nói, lời của cô không nói ra được, nhưng lời nói của anh ra lại truyền đến rõ ràng trong tai cô, "Trọng Thanh Thu, em còn dám đẩy anh cho người con gái khác nữa không?"

Không phải anh có rất nhiều phụ nữ sao?

Cô không đẩy anh thì anh cũng tự khắc có như vậy.

"Sao không trả lời?" Anh chợt nới nhẹ đôi môi, để cô vội vàng hít thớ không khí, cô thở mà quên trả lời, thậm chí đến nghĩ cũng không kịp.

"Nói mau, em còn dám đẩy anh cho người con gái khác nữa không?"

Suy nghĩ của cô cuối cùng bị chặn lại, đôi mắt cô nhìn lại anh, "Lê Minh Tùng, em không đẩy anh thì vốn dĩ anh cũng dã có rất nhiều phụ nữ rồi, ví dụ như Lý Ngọc Huyền, như là Lạc Mãn Kiều, ví dụ, ..ví dụ..." Chỉ nói được hai cái tên, cô không còn nghĩ được cái tên nào nữa, trước đó, cô chỉ biết chứ không hề quan tâm.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom