• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11
  • CHƯƠNG 155 TẤM LÒNG NGƯỜI MẸ

CHƯƠNG 155: TẤM LÒNG NGƯỜI MẸ

Thanh Thu mỉm cười. Cô cũng là mẹ, cô rất hiểu tấm lòng của một người mẹ. Thanh Thu làm sao có thể đâm đứa con ruột thịt của mình được cơ chứ?

Phương Thu không hề nhẫn tâm đến vậy. Thật ra, người cô muốn đâm là chính mình. Cô không muốn sống nữa, nhưng thật không ngờ nhát dao này lại thay đổi tất cả.

Đây chính là mối vướng mắc đã định sẵn trong cuộc đời, cũng là kiếp nạn đã định sẵn trong cuộc đời của Phương Thu. Nếu làm như vậy có thể thức tỉnh một người, có lẽ, cô đã làm đúng.

Thanh Thu chẳng nói gì cả, chỉ mỉm cười, nụ cười đã thay cho tất cả lời muốn nói, nhưng khi ngoảnh đầu nhìn Lê Minh Tùng, nụ cười trên mặt cô lập tức vụt tắt. Giữa hai người không hề có tình yêu, ít nhất thì anh không yêu cô.

Bạn sao? Cô đã từng nói rằng chỉ làm bạn, cô có thể khuyên anh bớt hút thuốc bớt uống rượu, nhưng cô không muốn làm thế thân của Phương Thu trong mắt anh nữa.

Hai người nắm tay rời đi, để lại cho người phụ nữ trong phòng bệnh kia một bóng dáng đẹp đẽ nhất, hài hòa biết bao, nhưng chỉ có mình cô mới biết được những nỗi cay đắng trong đó.

Trong hành lang, dì Trương mang cháo đã nấu xong đến. Thanh Thu cầm lấy, xoay người đi vào phòng bệnh, lúc đặt cháo lên bàn, cô chỉ nhẹ nhàng nói: “Cháo mới nấu xong, chắc là người lớn có thể ăn được đấy.”

“Đưa cho tôi.” Phong Thiếu Dương cầm lấy bát cháo, mặt mũi vui vẻ ngồi trước giường, múc một muỗng cháo định bón cho Phương Thu, bên cạnh là con trai của bọn họ đang nở nụ cười vui vẻ. Cảnh tượng ấy mới ấm áp làm sao.

Thanh Thu nhìn đến ngơ ngẩn, bên ngoài cửa đã vang lên tiếng nói của Lê Minh Tùng: “Thanh Thu, đi được chưa?”

Anh của lúc này còn sốt ruột muốn rời đi hơn cả cô.

Thật là đúng với hai câu: có kẻ thắng có kẻ thua và người có lúc này lúc kia.

Rõ ràng biết rằng Phương Thu đã không thể nhìn thấy được nữa nhưng anh vẫn giơ cánh tay ra ý bảo cô khoác lấy, nhưng khi bước vào thang máy, cô lập tức buông tay anh ra: “Được rồi, diễn kịch xong rồi, Lê Minh Tùng, anh định cảm ơn tôi thế nào đây?” Cô nghiêng người dựa vào thang máy, mỉm cười nhìn anh. Thật hiếm khi nhìn thấy Lê Minh Tùng lôi thôi như vậy, nhưng anh như thế này lại quyến rũ lạ thường. Dưới ánh đèn tờ mờ trong thang máy, cô lại chỉ nghĩ đến một từ duy nhất, trời ơi, cô không phải là đứa mê trai đấy chứ.

Hình như cô đã qua cái thời mê trai rồi mà.

Mẹ của hai đứa trẻ, năm tháng khiến người già đi, phụ nữ ba mươi tuổi mà trẻ vậy là may mắn lắm rồi, nhưng mỗi người phụ nữ có được mấy thời nhan sắc đỉnh cao cơ chứ?

“Để anh nuôi em ăn cho em mặc cho em ở, dọn vào ở trong chung cư đi.”

Cô lắc đầu: “Không muốn.”

“Vậy biệt thự thì sao?”

“Cũng không muốn.”

“Vì sao?”

“Chúng ta là bạn bè, chẳng phải sao? Bạn bè không cần phải sống chung với nhau, tuy nhiên, tôi đã đồng ý với anh sẽ cho phép anh đến gặp Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh bất cứ lúc nào.”

“Vậy em vẫn ở trong khu ngoại ô sao?” Anh biết nơi đó rất hẻo lánh.

“Ừ, tạm thời vẫn sống ở đó, tôi đã quen sống ở đó rồi, tôi là người hoài niệm, không nỡ rời đi.” Cô cười, số lầu trên thang máy giảm xuống biểu thị sắp đến tầng trệt rồi.

“Nhưng nửa năm nay em chẳng thực hiện việc gì cả, em đã sai hẹn rồi, vì vậy hai bản thỏa thuận kia anh còn phải...”

“Đưa đây...” Cô giơ tay ra: “Xé đi cho tôi, bằng không cho dù anh có kiện tôi, Trọng Thanh Thu tôi cũng sẽ hầu anh đến cùng.” Cô cười nói thẳng. Bây giờ cô thắng chắc anh ta rồi. Anh yêu Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh như thế, anh sẽ không để cho hai đứa trẻ bị tổn thương, vì vậy, tính chất bắc cầu, anh cũng sẽ không khiến mẹ của Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh bị tổn thương.

Mặc dù không yêu cô nhưng hai đứa trẻ vẫn là sợi dây gắn kết hai người với nhau, làm thế nào cũng không thể vứt bỏ được.

Lê Minh Tùng xòe tay ra: “Bây giờ đồ không ở trên người anh, chúng đang ở biệt thự, không thì em theo anh về lấy đi.”

Thanh Thu lắc đầu. Cô nhớ bọn trẻ rồi, ba ngày nay không được nhìn thấy bọn trẻ, mặc dù cô tin rằng Bùi Minh Vũ nhất định sẽ thay cô chăm sóc chúng thật tốt, nhưng cô vẫn nhớ chúng. “Không, tôi còn có việc, liên lạc lại sau vậy, đợi tôi rảnh rỗi sẽ đến lấy.” Đi ra khỏi thang máy, Thanh Thu chạy như bay rời đi.

Nhìn bóng dáng cô, đôi mắt mệt mỏi của Lê Minh Tùng đột nhiên phát ra ánh sáng lấp lánh lạ thường. Ba ngày rồi, Phương Thu cuối cùng cũng tỉnh lại, vào giây phút nhìn thấy đôi mắt Phương Thu mở ra, anh lại có cảm giác như trút được gánh nặng.

Không biết đó là cảm giác giải thoát hay là cảm giác nhẹ nhõm, tóm lại, giây phút đó, ngay cả ánh nắng bên ngoài phòng cũng đặc biệt trở nên ấm áp hơn.

Thanh Thu vừa đi ra khỏi cửa chính bệnh viện thì một chiếc xe quen thuộc đã từ trước mặt chạy qua, người trong xe nhìn thấy cô thì chậm rãi hạ cửa sổ xe xuống, ngay lập tức, khuôn mặt của Tiểu Ngô xuất hiện trong tầm mắt cô: “Cô Trọng, đây là xe của cô.”

Chiếc Beetle xinh đẹp mới tinh như chưa từng được sử dụng. Đúng là chiếc xe cô đã lái khi rời khỏi biệt thự lúc trước, thật không ngờ Lê Minh Tùng đã tìm nó về. “Tôi đã vứt nó đi rồi.” Cô cười, tiếp tục bước về phía trước, hoàn toàn chẳng muốn quan tâm đến Tiểu Ngô nữa.

“Cô Trọng, giấy tờ xe được đăng kí dưới tên cô đấy.”

“Tôi đã vứt đi thì không nghĩ đến chuyện sẽ lấy lại. Cảm ơn nhé, là tôi muốn vứt chiếc xe này nên đã vứt đi từ lâu rồi, vậy thì bây giờ nó chẳng liên quan gì đến tôi nữa.” Cô đã nhanh chóng đi đến cửa chính bệnh viện, vừa hay có một chiếc taxi chạy tới, cô giơ tay bắt xe, định ngồi taxi chạy thẳng về nhà họ Bùi. Cô nhớ Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh quá đi mất. Người ta nói khi nhớ một người thì một ngày không gặp ngỡ như ba thu, đó chính là cảm giác của tình yêu, nhưng bây giờ cô nhớ Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh cũng chính là cảm giác này.

Chiếc taxi kia vừa dừng lại thì đột nhiên, một chiếc BMW màu đen cũng từ trong bệnh viện chạy thẳng về phía Thanh Thu, hơn nữa tốc độ nhanh như thể muốn đâm vào xe taxi, khiến tài xế chiếc taxi không không thể không đánh lái, sau đó rẽ vào dòng xe trên đường, hoàn toàn không có cách nào dừng xe được nữa. Thanh Thu tức giận nhìn Lê Minh Tùng: “Vì sao không cho tôi bắt xe?”

Lê Minh Tùng bĩu môi: “Xe của em đang ở phía sau, em đi lái xe về. Lê Minh Tùng anh tặng đồ chưa bao giờ nhận lại cả. Nếu em thật sự không muốn thì bây giờ em có thể chạy nó đến quăng ở bãi rác, anh không để ý đâu.”

Thật hào phóng biết bao, tặng cô một chiếc xe để cô vứt đi. Thấy anh ở đó, một chiếc taxi khác cũng không chịu dừng lại, mà cô lại muốn trông thấy Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh đến thế. Cô nghiến răng, xoay người hét với Tiểu Ngô: “Xuống xe.”

Tiểu Ngôi lập tức lảo đảo xuống xe. Vẫn là ngài Lê cao tay, nói có vài câu mà người phụ nữ này đã nhận chiếc Beetle này rồi, chỉ cần cô lái xe thì có chết cũng không vứt chiếc xe này nữa rồi. Thật ra, trên chiếc xe này có niềm vui bất ngờ.

Cửa ghế lái đang mở, Tiểu Ngô vui như trút được gánh nặng mà xuống xe. Thanh Thu “lết” lên xe, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi tầm mắt của Lê Minh Tùng. Ba ngày nay ở bệnh viện, cô đã nhìn anh đến phát ngán rồi, nhìn đến mức không muốn nhìn anh thêm một lần nào nữa.

Cô vẫn còn lờ mờ nhớ lái xe như thế nào. Khi cô đang vặn ga, đột nhiên nhớ ra một chuyện, thế là lại hét với ra ngoài cửa sổ xe: “Lê Minh Tùng, tôi không có bằng lái xe, nếu bị bắt thì anh phải đi bảo lãnh cho tôi đấy, đây đều là vì anh bắt tôi lái xe cả.” Cô nghĩ ngợi một lát rồi ấn điện thoại ghi âm, nếu đến lúc ấy anh không chịu bảo lãnh cho cô thì cô sẽ rất thảm thương. Cô bị người khác ép buộc nên mới lái chiếc Beetle này, cô không hề nghĩ mình sẽ lái xe bắt mắt thế này xuống đường. Cô là gái ngoan mà.

Trên chiếc xe đối diện, giọng người đàn ông trầm thấp của người đàn ông vang lên: “Được.”

Một chữ rất thoải mái nhưng cô lại cảm giác như được uống một viên thuốc an thần, phút chốc cảm thấy vui vẻ hẳn lên. Cô rất muốn lái xe, cũng nhớ rất rõ làm sao để lái xe. Mặc dù lúc đầu chỉ là những thứ được học trong sách vở, nhưng cô không hề sợ. Cô đạp chân ga, cửa sổ xe lại hạ xuống, mui xe có treo một bó hoa hồng xanh. Anh thích tặng Phương Thu hoa đồng tiền, nhưng từ trước đến nay đều tặng cô hoa hồng xanh. Một tờ giấy kẹp giữa những đóa hoa: “Tối nay anh ở biệt thự đợi em, anh sẽ trả cho em hai bản thỏa thuận ấy, đưa bọn trẻ cùng đến, anh tin vào kỹ thuật của em.”

Cầm đóa hoa hồng trên tay, ngửi mùi hương hoa thoang thoảng, màu sắc rực rỡ như thế khiến cô rất thích. Nói thật, không biết bắt đầu từ khi nào mà cô lại thích loài hoa này thật rồi. Anh sẽ trả cho cô hai bản thỏa thuận kia thật sao?

Có lẽ vậy, tuy nhiên, lúc này anh thật sự đã cho cô một niềm vui bất cờ.

Chậm rãi lái xe ra khỏi cửa chính bệnh viện, cô không dám chạy nhanh. Chỉ dựa vào kỹ thuật lái xe trong trí nhớ để lái xe, cô thật sự chỉ là tay mơ, ngay chính cô cũng không thể tin tưởng vào mình, lúc này khôngđược chạy trốn. Cô không những phải chịu trách nhiệm với bản thân mình mà còn phải chịu trách nhiệm với người đi đường khác nữa.

Chạy xe qua hai con phố, cô vô tình liếc nhìn kính chiếu hậu mới phát hiện ra xe của Lê Minh Tùng vẫn luôn đi theo sau đuôi xe cô, anh vẫn luôn bảo vệ cho cô. Cô lắc đầu, ba ngày rồi, anh không mệt nhưng cô thì có. Cô không để ý đến anh nữa, chạy xe thẳng đến nhà họ Bùi.

Sắp đến nơi rồi chiếc xe đằng sau lưng mới rời đi. Cô ấn còi, người bảo vệ cổng thấy cô thì lập tức mở cửa chính. Nhà họ Bùi vẫn yên tĩnh như ngày thường. Sau khi đỗ xe và bước vào phòng khách, Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh đang ngồi trên đùi Bùi Tuấn Linh và Lương Thùy Trang xem ti vi. “Thùy Thùy, Quỳnh Quỳnh...” Cô khẽ gọi, giây phút nhìn thấy con gái, trái tim cô vui mừng hân hoan.

“Mẹ...” Hai đứa trẻ cùng nhau nhảy xuống khỏi đùi người lớn, sau đó chạy thẳng đến chỗ Thanh Thu.

Đến gần rồi, đôi tay nhỏ bé nắm chặt lấy cô, vội vã ngăn lại, sau đó lùi lại đằng sau một bước. “Đừng chạm vào mẹ, đợi mẹ tắm tắp xong rồi đến ôm các con, mẹ bẩn chết đi được.”

“Không bẩn, không bẩn. Con muốn được ôm.” Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh chẳng thèm quan tâm. Trong mắt chúng, mẹ chính là người mẹ sạch sẽ nhất, xinh đẹp nhất.

“Ngoan nào, thật sự rất bẩn. Mau đến chỗ bà ngoại đi.” Thanh Thu cười ngẩng đầu lên, sau đó nói với Bùi Tuấn Linh và Lương Thùy Trang: “Mẹ, chú Bùi, chúc mừng năm mới.” Năm nay quả thật rất khó khăn, tuy nhiên cô cũng chẳng có gì hối tiếc. Phương Thu tỉnh lại rồi, thế gian này lại có thêm một sinh mệnh mới, cái gì cũng sẽ tốt lên cả thôi.

“Thanh Thu, mau đi tắm rửa đi, chút nữa xuống ăn cơm.”

“Được, vậy con lên tầng đây.” Cô cảm thấy mình mẩy khó chịu, nếu không tắm rửa thì cô thấy mình bẩn chết mất.

Mở vòi hoa sen, dòng nước ấm áp chảy xuống, cô ở trong gương hơi hốc hác, tóc tai rối bời rỏ nước. Ba ngày nay ở bệnh viện quả thực không phải để cho người sống mà. Cô rửa ráy sạch sẽ mỗi centimet trên da, cảm thấy vui vẻ vì sự dễ chịu ngay lúc này. Cuối cùng cũng đã tắm xong. Cô tắt vòi sen bước ra khỏi nhà tắm, nhưng vừa mở cửa ra, cô đã bị dọa giật nảy mình. Thật sự cô không ngờ Bùi Minh Vũ đã về rồi, hơn nữa anh còn đang ngồi trên giường trong phòng khách của cô.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom