• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11
  • CHƯƠNG 121 THẾ GIỚI KHÔNG CÁCH NÀO ĐI VÀO ĐƯỢC

CHƯƠNG 121: THẾ GIỚI KHÔNG CÁCH NÀO ĐI VÀO ĐƯỢC

Đó là thế giới mà Thanh Thu không thể đi vào, khi đó cô không hề quen biết Lê Minh Tùng.

Ngón tay chạm vào môi người đàn ông trong hình, giống như có thể cảm nhận được nhiệt độ nụ hôn sáng sớm anh hôn cô, nhưng cô gái mà người đàn ông trong hình trên quyển sách này vẫn luôn muốn hôn, muốn yêu lại chỉ là Phương Thu.

Rất muốn đọc thử quyển sách này, cho dù câu chuyện trong sách viết có phải là liên quan đến Lê Minh Tùng và Phương Thu hay không, nhưng cô thật sự rất muốn xem thử.

Đi tới trước cửa sổ, cửa sổ khép hờ chắn ánh sáng mãnh liệt bên ngoài, cũng phù hợp với ánh sáng cô đọc sách, mở trang đầu tiên ra, khi đọc từng chữ, cô cảm nhận được câu chữ dịu dàng thương tiếc trong sách.

Khúc nhạc trong những hàng chữ đều mang mùi vị đau thương và đượm buồn.

Thực ra chỉ đọc một trang cô đã đoán được kết cục, đây nhất định là một tình yêu không có kết quả.

Cho nên anh chỉ có thể đưa lưng dựa vào Phương Thu, trong đáy lòng cảm nhận một tình yêu trong vô vọng.

Chỉ muốn yêu em.

Là anh, cũng là mỗi người trong cuộc đời.

Sắc trời dần tối, nhưng cô vẫn đắm chìm trong câu chuyện tình yêu không thể tự kiềm chế, thậm chí còn quên mất Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh đang chơi đồ chơi ở phòng bên cạnh.

Phòng sách bắt đầu ảm đạm, cô lại không hề cảm thấy, chỉ là mắt vẫn nhìn chằm chằm vào những con chữ trong sách, cũng buồn lòng thay cho tình yêu thăng trầm của nam nữ chính.

Cánh cửa phía sau mở ra, nhưng lại không phải là Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh, người đàn ông lặng lẽ đến phía sau cô, sau đó đưa tay bật công tắc đèn trong phòng, ánh sáng nhất thời khiến Thanh Thu nheo mắt lại, sau đó quay đầu theo bản năng, lại trùng hợp đối mặt với ánh mắt của Lê Minh Tùng: “Đọc sách như vậy mắt em sẽ bị hoa…” Anh nói, ánh mắt lại rơi vào quyển sách trên tay cô.

Chỉ muốn yêu em.

Tác giả không nổi tiếng lại viết ra một câu chuyện khiến cô cảm thấy tình yêu sâu đậm, buồn thương mà đẹp đẽ.

Anh chỉ nói một nửa, không nói tiếp nữa, tay anh đáp xuống tay cô đang lật sách: “Đưa anh đi, các con đói rồi, đang đợi em cùng ăn cơm đấy.” Nói rồi anh rất tự nhiên rút cuốn “Chỉ muốn yêu em” từ tay cô ra.

“Em…” Cô muốn nói là cô chưa đọc xong, cô vẫn muốn đọc tiếp thì anh đã cầm sách đi tới trước bàn đọc sách, sau đó lấy một chìa khóa mở ngăn kéo ra, thuận tay ném sách vào ngăn kéo: “Đừng xem những loại sách không bổ ích này, bên trên còn có rất nhiều sách, em đều có thể đọc.”

Anh trầm giọng nói xong, giọng điệu bình thản không có gì lạ, giống như thật sự không có gì, nhưng cô lại có thể cảm nhận được rõ ràng anh ngăn cô ở bên ngoài thế giới của anh và Phương Thu, có vẻ như anh không hề muốn để cô hiểu thêm về câu chuyện giữa anh và Phương Thu.

Không xem được kết cục câu chuyện, cũng giống như không cách nào biết được kết cục của Lê Minh Tùng và Phương Thu, hoặc là kết cục của anh và mình, mang theo sự lo lắng ra khỏi phòng sách, ngay cả bước chân cũng nặng nề hơn nhiều.

“Anh tan làm sớm thật.”

“Ừ, không yên tâm về em và các con cho nên mới về sớm hơn chút.” Quyển sách đó hoàn toàn bị anh phong ấn, giấu trong ngăn kéo góc phòng sách kia và lúc cô và anh cùng nhau ra khỏi phòng rồi, e là mãi mãi cũng sẽ không để cô mở ra thưởng thức lần nữa.

Khẽ cười “cảm ơn” một tiếng, lại là vị đắng, không biết thời gian mà anh cho cô là bao lâu?

Có phải là thời gian cả đời này không?

Nếu dài dằng dặc như thế, vậy thì vừa rồi anh nên để cô xem nốt kết cục của câu chuyện kia, đáng tiếc bây giờ anh muốn để cô xem hết cô cũng đã không còn tâm trạng muốn xem hết nữa rồi.

Nếu có thì chỉ là lòng tích tụ mà thôi.

Bọn trẻ đã từ phòng chơi đến phòng ăn từ lâu, đến phòng ăn phải đi qua phòng khách, lúc bước trên thảm trải sàn, cô nhìn thấy hai bó hoa Phù Lang cắm trên bàn trong phòng khách và phòng ăn.

Đó là hoa mà Phương Thu thích.

Không tỏ vẻ gì mà ngồi xuống, cô phát hiện chỉ có các con là vui sướng nhất, bởi vì chúng nó sẽ không suy nghĩ ra thế giới bên ngoài thâm sâu cỡ nào.

“Mẹ, ba mua vịt quay về, thơm lắm.”

“Do đầu bếp từ Bắc Kinh đích thân quay, vẫn còn nóng lắm, chính vì cái này nên anh mới đến phòng sách gọi em xuống ăn, nếu để nguội thì không ngon đâu.” Lê Minh Tùng như chưa từng xảy ra chuyện gì, chỉ vào vịt quay đã chặt sẵn trên bàn mà nói.

“Cảm ơn.” Không khách sáo gắp một miếng bỏ vào miệng, vị khá ngon, thịt giống như tan ra trong miệng, không hề dai chút nào: “Ngon quá, Thùy Thùy, Quỳnh Quỳnh, ăn đi.”

Bọn trẻ cùng ăn theo cô, mấy hôm không ăn cơm cùng Lê Minh Tùng, bọn trẻ có vẻ e dè không còn tự nhiên như trước, Lê Minh Tùng nhìn ra, anh chọn hai miếng thịt vịt rất ngon đặt vào đĩa nhỏ của Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh: “Chấm gia vị ăn càng ngon.”

“Cảm ơn ba.”

Ăn cơm xong, hai con quỷ nhỏ liền quấn quýt lấy anh kể chuyện xưa, Thanh Thu dựa vào ghế sofa bên cạnh xem tivi, trong phòng khách vui vẻ hòa thuận, ấm áp, khiến cô cảm thấy có lẽ cuộc đời này phải sống như vậy.

Nhưng tất cả thật sự có thể như vậy sao?

Phương Thu, cuối cùng vẫn là kết cục trong đáy lòng Lê Minh Tùng, khiến anh tuyệt không né tránh nói với cô, bảo cô cùng anh đi qua những ngày tháng có Phương Thu.

Thỉnh thoảng nghiêng đầu nhìn cử chỉ bị thương của anh chắc đã đỡ hơn nhiều, hôm qua lúc bôi thuốc, vết thương kia đã căng da non, đó là dấu hiệu lên da mới, sau đó sẽ nhanh khỏi thôi.

“Ba, nói tiếp đi, con muốn nghe công chúa Bạch Tuyết.”

“Không phải đã kể rồi sao?”

“Kể lần nữa đi, hay quá, ba, có thể chém bà phù thủy đã hại công chúa Bạch Tuyết kia một nhát không? Con thật sự không muốn công chúa Bạch Tuyết ăn quả táo có độc.” Quỳnh Quỳnh cầu khẩn lắc lư cánh tay Lê Minh Tùng.

Thanh Thu cười nhẹ, đưa tay ấn điều khiển tắt tivi từ xa, sau đó đi tới ngồi đối diện bọn trẻ: “Quỳnh Quỳnh, con nghĩ thử xem, nếu công chúa Bạch Tuyết không ăn quả táo độc, vậy thì cô ấy còn cần hoàng tử đến cứu cô ấy sao?”

“Đúng rồi, nếu cô ấy không ăn quả táo độc cũng sẽ không nằm trong quan tài thủy tinh và cũng chẳng gặp được hoàng tử rồi.”

“Cho nên thật ra bà phù thủy cũng là người làm mai mối cho công chúa Bạch Tuyết và hoàng tử, con hiểu không? Có đôi lúc con người sẽ gặp phúc trong họa, đạt được hạnh phúc cả đời.”

Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh cùng nhau thưởng thức lời cô nói, dần dần hiểu ra đôi chút: “Vâng, ba, vậy ba vẫn cứ kể như lần trước đi, bọn con muốn nghe thêm lần nữa, lời mẹ nói rất có lý.”

Nghe kể chuyện cũng như đối nhân xử thế, thật ra con người khi còn sống không ai có thể bảo đảm sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng cho dù là may mắn hay là bất hạnh đều có nhân quả của nó, cũng giống như cô và Lê Minh Tùng, thật ra gặp phải anh là may mắn của cô, nhưng gặp anh cũng có thể nói là bất hạnh của cô.

Lê Minh Tùng lại kiên nhẫn kể câu chuyện công chúa Bạch Tuyết cho bọn trẻ một lần nữa, mỗi khi nhìn thấy anh kể chuyện cho con, biểu cảm kia thật sự không giống anh, anh thật sự rất có kiên nhẫn với bọn trẻ.

Trong phòng khách thật yên tĩnh, yên tĩnh đến mức chỉ còn lại giọng nói của Lê Minh Tùng, ngay cả cô cũng nghe kể chuyện cùng với bọn trẻ, câu chuyện mà từ nhỏ đã nghe, cũng không biết đã kể với Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh bao nhiêu lần, nhưng cô đã thành mẹ vẫn thích nghe câu chuyện này, thích ôn lại từng tình tiết nhỏ, cùng buồn thương, cùng vui mừng với công chúa Bạch Tuyết.

“Ây da, mẹ, mẹ chảy máu mũi.” Đang nghiêng người dựa vào ghế sofa miễn cưỡng nghe thấy giọng nam trầm thấp của Lê Minh Tùng, Thùy Thùy bỗng nhiên nhìn về phía cô hô lên.

“Thím Trương, mau lấy một chậu nước lạnh qua đây.” Lê Minh Tùng quay lại nhìn Thanh Thu, liền vội vã gọi thím Trương trong phòng khách.

“Vâng thưa cậu.” Thím Trương đi lấy nước lạnh, Thanh Thu vừa nằm xuống ghế sofa vừa rút giấy trên bàn trà lau máu mũi, Lê Minh Tùng đã đứng dậy, đưa tay giành lấy giấy trong tay cô: “Đưa anh, để anh.”

Nhắm mắt lại, đầu hơi choáng, có thể là do máu chảy nhiều, Thanh Thu cũng không nghĩ nhiều như vậy, thím Trương bưng nước tới, cô liền dứt khoát giao mình cho Lê Minh Tùng, tùy ý để anh xử lý, một lát sau liền lau sạch máu trên mũi cô, nhét giấy mềm vào mũi cô: “Đừng động đậy, lát nữa không chảy hẳn thì em hãy ngồi dậy.”

“Được rồi.” Cô có chút không tình nguyện, đầu càng lúc càng choáng: “Nhưng anh Tùng, em muốn ngủ.”

“Em nằm một lát trước đi, anh đưa Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh lên lầu, đợi dỗ hai đứa ngủ rồi anh sẽ đưa em lên lầu.” Anh xem cô là trẻ con, giọng anh thì thầm bên tai, có lẽ cô thật sự không nên nghĩ nhiều, anh nói phải cho anh thời gian, vậy thì cho thôi.

Chỉ muốn yêu em, nhưng vừa nghĩ như vậy cô lại càng muốn đọc kết cục trong quyển sách kia.

Thấy cô không nói gì chỉ nhắm mắt lại, anh cầm điều khiển từ xa bên cạnh cô ấn một kênh tổng hợp, là biểu diễn ca nhạc: “Thanh Thu, em nghe nhạc chút đi, anh sẽ xuống nhanh thôi.”

“Ba, chúng con không cần ba đưa lên lầu đâu, cũng không cần ba dỗ chúng con ngủ, con và Thùy Thùy tự chăm bản thân được, trước đây lúc mẹ bị bệnh chúng con cũng rất ngoan, đều không cần mẹ dỗ chúng con, con còn tự mình giặt quần áo đấy.”

“Ha ha.” Thanh Thu cười, có điều may mà cô kịp thời che miệng lại mới để tiếng cười nhỏ chút, bởi vì Lê Minh Tùng chắn giữa cô với Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh, cho nên hai đứa trẻ đều không phát hiện ra cô cười.

Lần đó Quỳnh Quỳnh giặt quần áo dùng đến ba bồn nước lớn, làm ngập cả nhà vệ sinh, nếu như không phải Sinh phát hiện kịp thời, chỉ e cả tầng lầu cũng bị nước ngâm, có điều việc này tuyệt đối không thể nhắc lại, cô cũng không thể vùi dập tính tích cực của con, trẻ con nhiệt tình thích lao động là chuyện tốt, phải cổ vũ.

Lê Minh Tùng như nghe thấy tiếng cười của cô, có điều cũng không chỉ ra, vẫn nói với Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh: “Ba đưa hai đứa lên lầu đắp chăn cho hai đứa rồi xuống ngay, được không?”

“Được thôi.” Hai đứa nhóc đồng ý, nhưng không phải thương cô bình thường đâu.

Chảy máu mũi mà thôi, cô đúng thật là chẳng ra làm sao, tật này đã có từ mấy năm nay, chỉ là cô thường không để bọn trẻ biết mà thôi, nhớ ra lần cô đuổi theo Lê Minh Tùng đến Lê Thị còn bởi vì máu mũi mà lên giường, cô thậm chí còn ngây ngốc nói chuyện thất thân với Hoàng Cảnh Hưng, bây giờ nghĩ lại cảm thấy điên khùng vô cùng, quả thực là mất mặt quá thể.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom