• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11
  • CHƯƠNG 120 CHỈ MUỐN YÊU EM

CHƯƠNG 120: CHỈ MUỐN YÊU EM

“Mẹ, mau dậy đi, con muốn đi chơi xích đu.”

“Con muốn đi chạy bộ, con đói rồi.”

Cửa lập tức bị đẩy ra, đúng lúc hai người lớn đang hôn, Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh bất ngờ chạy vào lại đồng thời ngậm miệng, kinh ngạc nhìn hai người lớn trên giường, choáng tại chỗ.

Giọng nói non nớt vang lên khiến Thanh Thu lập tức đẩy Lê Minh Tùng ra, hít một hơi thật sâu, lại dùng tốc độ nhanh nhất kéo chăn đắp lên người mới che hết bộ đồ ngủ căn bản không che được da thịt mình: “Thùy Thùy, Quỳnh Quỳnh, các con…”

“Lại đây, để ba nhìn một chút, bị ốm có gầy đi không?” Thanh Thu vừa định bảo Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh ra khỏi phòng mình, nhưng Lê Minh Tùng bên cạnh lại mỉm cười bảo Quỳnh Quỳnh và Thùy Thùy tới, trời ơi, cô thật sự muốn chui xuống gầm giường, nhất định hình ảnh vừa rồi cô và Lê Minh Tùng hôn nhau đã bị hai cục cưng này nhìn rõ mồn một rồi.

“Ba, có phải ba vừa hôn mẹ không?” Nháy mắt một cái, Quỳnh Quỳnh to gan hỏi dưới ánh mắt cổ vũ của Lê Minh Tùng.

“Không…” Cô thấp giọng định chối bay.

“Đúng vậy…” Nhưng Lê Minh Tùng lại tuyệt không xấu hổ mà thừa nhận.

Tiêu rồi, Lê Minh Tùng, anh ta thật đáng chết, cô vùi mặt vào gối đầu, chết cũng không nhìn người đàn ông và bọn nhỏ trong phòng, một tay luồn vào dưới chăn, sau đó dùng lực nhéo cánh tay Lê Minh Tùng.

“Á…” Lê Minh Tùng thét chói tai, lại rõ ràng là cố ý thét chói tai, cô không nhéo cánh tay bị thương của anh, cô muốn bảo anh tem tém lại chút, nhưng anh lại không tem tém mà còn lớn tiếng như vậy.

“Im đi.” Cô lẩm bẩm, vừa tàn nhẫn nhéo lên cánh tay anh một cái, người đàn ông này đôi lúc thật sự muốn ăn đòn.

Lê Minh Tùng lại không im miệng, sau đó lập tức rút cánh tay bị nhéo dưới chăn ra, hai vết tím nho nhỏ, hai lần Thanh Thu nhéo thật sự rõ ràng: “Thùy Thùy, Quỳnh Quỳnh, các con xem, mẹ các con bắt nạt ba.”

“Ba, đó là bởi vì ba đã làm sai, đối với chuyện làm sai, mẹ luôn muốn dạy dỗ, con và Quỳnh Quỳnh cũng thường bị mẹ dạy dỗ, so với cô giáo ở nhà trẻ dạy thì độc hơn nhiều.” Quỳnh Quỳnh tuyệt đối không thương anh, ngược lại cô bé liên tưởng phong phú cho rằng mẹ đang dạy dỗ ba, ai bảo mấy hôm liền ba không về nhà, thậm chí ngay cả cô bé và Thùy Thùy nằm viện anh cũng không quan tâm, cũng chẳng tới thăm cô bé, cô bé không biết thực ra Lê Minh Tùng có lén tới bệnh viện, chỉ là khi đó cô bé và Thùy Thùy đều đang ngủ.

“Không có, ba thật sự không làm sai chuyện gì.”

“Chuyện này… Ừm, con không tin, ba, mấy hôm liền ba không về nhà, bọn con nằm viện ba cũng không để ý, ba có lỗi, ba đã làm sai.” Chu cái miệng nhỏ nhắn, Thùy Thùy không cần khách sáo, mở miệng đã quở tránh Lê Minh Tùng, phải biết rằng trước đây mấy hôm cô bé và Quỳnh Quỳnh vẫn rất bực bội, mỗi ngày đều đòi Thanh Thu đi tìm ba, nhưng không ngờ sáng sớm nay lại phát hiện ba, tuy vui mừng nhưng vẫn không quên trách móc đối với Lê Minh Tùng của cô bé trước đó.

“Chuyện này là vì ba bị thương, sợ các con lo lắng nên không dám về nhà, các con xem, tay và chân ba đều bị thương, tuy không đặc biệt nghiêm trọng nhưng cũng không nhẹ.”

“Thật ư?” Khi Lê Minh Tùng giơ lên cánh tay và cái chân bị quấn băng, hai cô nhóc lại quên mất nỗi oán trách vừa rồi, nháy mắt một cái chỉ còn lại sự quan tâm, đây chính là trẻ con.

“Thật mà, tối qua mẹ con còn bôi thôi cho ba, có muốn mở ra cho các con nhìn không, cũng nhìn tận mắt xem ba không lừa các con.”

“Ba, ba như vậy thật sự không tốt, ba bị thương phải nói với bọn con chứ, lúc thím Trương nói đến, chúng con sợ lắm, sau đó còn tưởng rằng thím Trương nói bậy, không phải là thật, lại không ngờ ba thật sự bị thương.”

“Ba, còn đau không?” Thùy Thùy chạy tới trước giường, cái miệng nhỏ nhắn chu ra thổi vào cánh tay bị thương của anh.

“Tay không đau nữa rồi.”

“Vậy chân còn đau không?”

“Ừ, rất đau, Quỳnh Quỳnh, con cũng phải thổi cho ba.”

Quỳnh Quỳnh tin thật, không nghĩ ngợi gì đã nhảy lên giường, sau đó liền thổi thổi cái chân bị thương của anh: “Ba, như vậy thật sự không đau nữa sao?”

“Đúng vậy, không đau nữa, là Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh chữa khỏi cho ba, đợi khỏi hẳn rồi ba sẽ đưa các con đến đảo Hỏa Sơn lần nữa.”

“Ồ yeah, ba thật tốt, chụt… chụt…” Một đứa hôn lên gò má của anh, lập tức bỏ quên Thanh Thu.

“Thùy Thùy, Quỳnh Quỳnh, còn mẹ thì sao?”

“Cũng phải thơm một cái, chụt… chụt…” Cùng nhau xoay người, cùng nhau hôn lên mặt Thanh Thu thật kêu hai tiếng, lúc này hai đứa mới vui vẻ nhảy xuống giường: “Ba, mẹ, mặt trời lên cao như cái sào rồi còn chưa chịu dậy, xấu hổ quá đi.”

“Được rồi được rồi, hai con mau ra ngoài đi.” Có chúng nó ở đây, cô căn bản không dám chui ra khỏi chăn đi mặc quần áo, bộ đồ ngủ nửa xuyên thấu khiến cô căn bản không dám gặp người khác.

“Mẹ, mẹ thật xấu hổ, mau dậy đi, mau dậy đi.” Hai đứa vừa thổi gương mặt nhỏ nhắn vừa cùng nhau lui ra khỏi phòng, nhưng mặt của Thanh Thu đã đỏ đến tận cổ rồi.

“Lê Minh Tùng, sao không khóa cửa?” Cầm gối đập vào đầu Lê Minh Tùng, người đàn ông không tránh, mặc cô đập xuống.

“Trọng Thanh Thu, tối qua người vào sau là em, không phải anh.”

Cô nhảy xuống Hoàng Hà cũng không rửa sạch, nhớ tới tối qua hai người đã làm những chuyện tim đập mặt đỏ, cô nhất thời mới nhận ra không bị các con gái nhìn thấy những chuyện kia, mà chỉ nhìn thấy Lê Minh Tùng đang hôn cô cũng chẳng thấm vào đâu, dù sao cũng còn hơn là bị người ta phát hiện cô và anh đang làm cái chuyện kia… Như thế thì tốt hơn nhiều, bỏ đi, gái ngoan không đấu với đàn ông, cô người lớn rộng lượng: “Mau dậy đi.” Nói xong cô thúc cánh tay qua.

“Tuân lệnh, bà xã đại nhân.” Anh rất thuận miệng mà khẽ gọi, sáng sớm nay anh phát hiện anh rất thích cảm giác gia đình, có vợ, có con, thực ra đây mới là cuộc sống của một người đàn ông.

Khi hai người lớn mũ áo chỉnh tề đi tới phòng ăn, Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh đã ngồi sẵn ở đấy: “Hai người thật chậm.” Không khách sáo mà lẩm bẩm, giống như đang hỏi: ba, mẹ, có phải hai người lại chơi hôn môi không?

Thanh Thu không dám phát huy bất kỳ trí tưởng tượng nào, trực tiếp cầm muỗng lên ăn cháo sáng, thật là thơm, giữ yên lặng ăn một mạch cho hết, tối qua anh làm cô mệt chết.

Cuối cùng Lê Minh Tùng cũng đi, Lê Thị đã bị bỏ bê mấy hôm, nếu còn không đi, chức tổng giám đốc của anh liền biến thành hư danh rồi.

Trong biệt thự cũng chỉ còn lại cô và các con, buổi sáng truyền dịch, buổi chiều chính là lúc chơi cùng bọn trẻ, có chút buồn chán nhưng đây có lẽ chính là cuộc sống mà bây giờ cô bắt buộc phải có, vẫn là không chân thực như vậy, khiến cho cô luôn không tự chủ mà nhớ tới những lời đêm qua và cả sáng nay anh nói với cô.

Cô cảm thấy nhiệm vụ bây giờ của cô chính là làm một người vợ tốt, thấy bọn trẻ cũng không cần cô chơi cùng, nhân tiện nói: “Thùy Thùy, Quỳnh Quỳnh, các con chơi đi, mẹ đến phòng sách tìm quyển sách đọc, nếu hai đứa tìm mẹ thì đến phòng sách tìm nhé.”

“Dạ, mẹ đi đi.” Vẫn đang cúi đầu chơi, trẻ con mà thấy đồ chơi là tuyệt đối không từ bỏ, nhiều như vậy, từ sáng đến tối, cứ mười phút lại đổi một cái, không chơi lại lần nào, vẫn là ba tốt nhất, trước giờ hai đứa đều chưa được hưởng đãi ngộ tốt như vậy.

Thanh Thu đẩy cửa phòng sách ra, ở đây chỉ cho người ta không khí yên ả, đây là lần đầu tiên Thanh Thu đi vào phòng sách của Lê Minh Tùng, trong phòng sách rộng rãi, một bên là giá sách, nguyên một dãy lớn, phóng tầm mắt nhìn cũng chỉ thấy sách ở đây thật nhiều, giống như một tiệm sách nhỏ hay là một thư viện vậy, chỉ là từng hàng trên giá sách không có bất kỳ nhãn hiệu nào, những thứ này đều là sách riêng, lại không tiện cho người khác mượn đọc, cho nên căn bản không cần có nhãn hiệu gì, cô từ từ đi dọc theo hàng sách đầu tiên, Thanh Thu phát hiện Lê Minh Tùng đọc rất nhiều sách, thiên văn địa lý, tin tức xã hội, kho tàng văn học, vật lý hóa học, thương mại, ngoại ngữ, những quyển có thể có gần như đều ở đây.

Ánh mắt rơi vào giữa hàng sách này, những quyển đó đều là tiểu thuyết, mà khi cô xem qua một lượt thì cô liền thất vọng, tuy đều là tiểu thuyết nhưng toàn bộ đều là tiểu thuyết tả thực, không có quyển nào là tiểu thuyết ngôn tình mà con gái thích đọc, thật đáng tiếc, khi cô đang định lướt qua hàng sách này đọc một quyển sách Làm thế nào trở thành người vợ tốt, bỗng nhiên cô thấy được một quyển sách trong góc, quyển sách này nổi bật hơn những quyển khác là bởi vì nó không hoàn toàn được đẩy hẳn vào giá sách, mà lộ ra một khúc, giống như trước đây không lâu mới được chủ nhân lấy ra đọc, lại giống như nó được chủ nhân thường xuyên để trên bàn sách, bìa đã hơi cũ.

Cô khẽ rút ra, lúc lật ra, một tấm nhãn sách thình lình ngay trước mắt.

Nhưng nhãn sách này lại được làm thủ công, một tấm hình, trong hình là một cô gái mỉm cười nhìn về phía trước, ánh mắt đó giống như đang nhìn vào người đang đọc sách trước mặt, giống như là đang nhìn cô.

A, không phải, chắc là cô ta đang nhìn Lê Minh Tùng, bởi vì người thường xuyên lật xem quyển sách này là Lê Minh Tùng chứ không phải là Trọng Thanh Thu cô.

Không thể không nói, Phương Thu cười thật sự rất đẹp, cũng tự có một sự ý nhị động lòng người, ngay cả cô cũng không muốn rời mắt khỏi tấm hình đó.

Nhưng tấm hình này lại có chút đặc biệt, thoạt nhìn rõ ràng chính là từng bị cắt, ảnh chụp rất dày, bên trái hình như được dán một lớp gì đó, từ từ lật ảnh chụp lại, Thanh Thu chỉ cảm thấy tim mình đập mạnh, cô đi vào phòng sách của Lê Minh Tùng như vậy không phải là sai sao?

Nhưng cô lại phát hiện ra thứ không nên nhìn.

Mặt trái bức ảnh chụp Phương Thu lại là một tấm hình, là Lê Minh Tùng, nhìn tấm hình đó giống như hai người đang tựa lưng ngồi cùng nhau vậy, ngay cả vị trí lưng cũng không chênh lệch lắm, có thể thấy được thời điểm Lê Minh Tùng tạo ra tấm hình này đã tốn bao nhiêu tâm huyết.

Chỉ muốn yêu em.

Đây là tên sách, cũng là tên tấm hình.

Chỉ muốn yêu em, là Phương Thu.

Một quyển sách thật đẹp, một trai một gái thật đẹp đôi, rốt cuộc bọn họ đã từng yêu nhau say đắm cỡ nào?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom