• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11
  • CHƯƠNG 117 EM QUEN RỒI

CHƯƠNG 117: EM QUEN RỒI

Đi từng bước về phía anh, nhìn bóng lưng anh, theo trực giác anh sẽ nói với cô, cô vẫn không biết tin tức gì, vậy còn chuyện về Phương Thu thì sao?

Anh ấy có nói không?

Anh ấy đang đi phía trước đã mở cửa phòng ra, trời, anh ấy đang thay đồ.

Đúng là đang thay quần áo.

Chỉ là động tác đó hình như đã chậm lại một chút.

Sau khi áo, quần dài cởi ra, Thanh Thu há hốc mồm, anh ấy đúng là bị thương rồi, hơn nữa cũng không nghiêm trọng lắm, nhưng cũng không nhẹ.

Không quan tâm ánh mắt của cô, anh cởi hết những thứ mà có thể cởi ra, sau đó đi vào phòng tắm: “Lại đây, giúp anh tắm.”

“Hả...” Cô kêu lên kinh ngạc, không phản ứng kịp anh nói cái gì.

“Giúp anh tắm, anh cần phải tắm.” Anh thấp giọng gọi một tiếng, sau đó lặng quay người qua nhìn cô: “Nếu không em nghĩ cánh tay này của anh có thể tự kỳ cọ được sao?”

“Em...”

“Lại đây, em là vợ của anh mà.”

Thẳng thắn như vậy sao, cứ như cô đúng là vợ của anh rồi vậy, nhưng cô không coi là thế: “Anh gọi Ngô đến giúp anh đi.”

“Cậu ta về nhà rồi, đợi cậu ta tới đấy ít nhất cũng phải một tiếng sau.”

“Vậy em đi gọi tài xế.”

“Trọng Thanh Thu, em sợ cái gì? Chỉ là tắm thôi, đâu phải em chưa thấy cơ thể của anh.”

“Được... được rồi.” Cô lắp bắp, chân mềm ra đi lại đó, đầu cúi xuống, thì ra anh ấy bị thương thật.

Nhưng lúc trước anh xuất hiện trước mặt cô, cô không hề nhìn ra, điều này khiến cô không thể nghi ngờ.

Xả một bồn nước, nhưng anh lại không thể ngồi vào trong để tắm, chỉ có thể ngồi trên thành, để cô thấm ướt khăn sau đó cẩn thận lau chỗ có thể lau trên người anh.

Một chút một chút coi như đã kỳ xong cho anh, Thanh Thu nhìn thẳng, người đàn ông này chắc chắn đã mấy ngày không tắm rồi, cho nên lúc này mới vội như vậy, vừa vào phòng việc đầu tiên là bảo cô giúp anh tắm.

Mồ hôi và mùi đàn ông hòa vào nhau, cứ tưởng mùi này sẽ khiến cho người ta buồn nôn, nhưng mùi tỏa ra từ người anh lại tự nhiên như vậy, lại giống như mùi của bác nông dân cày ruộng cả ngày: “Sao không về sớm.” Cô nhẹ nhàng hỏi, cũng mới hiểu ra có lẽ là cô đã hiểu lầm anh, có lẽ anh ở bên Phương Thu chỉ vì chuyện khác.

Nhưng Phương Mẫn...

Cô bắt đầu vì Phương Mẫn đưa cô vào suối nước nóng đó mà nghi ngờ, hơi hối hận chút, giá mà hôm đó cô đủ lớn mật để nhìn anh đang làm gì thì tốt rồi?

“Anh không muốn gây sự chú ý đến người khác, Thanh Thu...” Anh chợt nắm lấy một cánh tay của cô, sau đó đặt lên vai anh: “Có một người luôn âm thầm mua cổ phiếu của Lê Thị, thế là mượn chuyện tai nạn xe lần này, anh nói mình bị thương cũng là để giá cổ phiếu của Lê Thị giảm, nhưng người luôn âm thầm mua cổ phiếu của Lê Thị lần này lại không mượn cơ hội này xuất hiện, thậm chí cũng không mua, anh nghĩ, anh đã sai một lần.”

Chẳng trách anh cứ để cổ phiếu của Lê Thị giảm xuống mà không quan tâm, thì ra là vậy:

“Thế kẻ gây tai nạn xe và muốn giết bọn nhỏ và em là ai?”

Chỉ có thể biết rồi sau lưng cô mới có thể đề phòng nhiều hơn, chí ít thì khi gặp phải kẻ đó mới biết ứng phó thế nào chứ không đến lúc gặp người mới nói.

Lê Minh Tùng khó chịu buông tay cô ra, sau đó lắc đầu: “Em không biết đâu Thanh Thu, anh rất mệt, anh chỉ muốn tắm xong sau đó thay thuốc rồi ngủ một giấc.”

Mấp máy môi, cô không nói thêm gì nữa, nhìn vết thương trên cánh tay và chân anh, gần đây dường như anh đã quen với việc bị thương, chỉ cần mặc quần áo hơi rộng một chút căn bản khiến người ta không sao nhìn ra được anh đang bị thương.

Khẽ nhắm mắt lại, anh mặc ý để cô lau cơ thế cho mình, khi tay cầm khăn ướt di chuyển xuống thân dưới của anh, cô chần chừ, mắt không dám nhìn, khẽ đụng đến hông anh:

“Minh Tùng, chỗ này anh tự làm đi.”

Lặng lẽ mở mắt, khóe môi anh cong lên một vòng cung đẹp mắt, sau đó lộ ra nụ cười:

“Trọng Thanh Thu, con cũng sắp sáu tuổi rồi, em còn xấu hổ?”

Mặt cô đỏ ửng, cô không chỉ biết xấu hổ, thậm chí sẽ không đụng:

“Ngoại trừ chỗ này ra thì đều xong hết rồi, em ra ngoài trước.”

“Được rồi, em đi thay đồ ngủ đi, em cũng tắm lại đi, nếu không trên người toàn mồ hôi.”

Anh nói xong, vịn tường phòng tắm đứng lên, sau đó chậm rãi đi đến cửa phòng tắm.

Nghe tiếng bước chân phía sau anh, cô chạy như bay ra ngoài, cầm bộ đồ ngủ sạch sẽ, đợi bước chân ở sau dừng lại, lúc này mới xông vào trong phòng tắm, nhưng khi nhìn chính mình trong gương, cô choáng váng.

Quả nhiên, bộ đồ ngủ trên người cô đã sớm ướt sũng, cũng thêm dính sát lên người, khiến đường cong thân hình cô lộ rõ, Lê Minh Tùng đã sớm nhìn thấy rồi, chẳng trách anh lại bảo cô lấy bộ khác tắm.

Cọ rửa một hồi, trên da giống như bôi lên một lớp phấn hồng, mặc cô có tắm thế nào cũng không hết đi được, khi cô mặc đồ ngủ ngắn đi ra, anh đang cởi vải bó trên cánh tay.

Bị thương một chân một cánh tay, chỉ quấn vải xô không có thạch cao, vết thương lần này nhẹ hơn rất nhiều so với lần đánh nhau với Phong Thiếu Dương, nhưng khi cởi vải xô ra, khi cô nhìn thấy vết thương trên cánh tay vẫn còn vết máu, cô hít ngụm khí lạnh, nó giống như vết thương bị vật sắc nhọn hay mảnh thủy tinh đâm vào, khiến người ta nhìn thấy mà đau lòng.

“Nhìn cái gì, còn không qua đây cởi vải trên chân cho anh, phải đổi thuốc.”

“Vâng.”

Thanh Thu hoàn hồn, chạy tới giúp anh cởi vải xô, vết thương trên chân cũng không khác gì nhiều so với trên cánh tay, nhất định không muốn để người khác biết đi, cho nên ngay cả bệnh viện anh cũng không đi.

Vứt miếng vải dính máu xuống thảm, anh chỉ vào một cái tủ bên cạnh:

“Trong đó có hòm thuốc, cầm qua đây, thay thuốc cho anh.”

“Vâng.”

Trả lời xong, khi lấy hòm thuốc, bỗng nhiên cô nhớ đến nhiều năm trước cô không cẩn thận bị xe của anh đâm bị thương ở chân, sau đó, cũng là anh đưa cô về nhà, sau đó bôi thuốc cho cô, nhớ lại, dường như mới chỉ hôm qua.

Khi đó anh giúp cô giải quyết rất nhiều chuyện nan giải, ví dụ như Cận Như Tuyết, nhà họ Bùi, cả vết thương của cô, cũng là vì sự cảm động đêm đó, cô mới ký tờ khế ước, nhưng cũng bán đi chính mình.

“Nghĩ gì thế?”

Anh ngồi bên mép giường trầm giọng gọi cô lúc này đang mải suy nghĩ.

“A, không có gì, Lê Minh Tùng, anh yếu đuối như thế từ lúc nào vậy, anh nhìn xem, gần đây bị thương hai lần rồi.”

Anh bĩu môi:

“Em thấy hiện tại anh giống như giấy dán vậy, thổi một cái, hay khẽ đụng một cái, anh đã có thể ngã xuống rồi.”

“Vậy sao?”

Ánh mắt của anh nhìn cô chằm chằm, từng bước đi đến chỗ cô, đứng trước hòm thuốc, khi cô đang khom người mở hòm thuốc, bàn tay lành lặn của anh tùy ý kéo ra, khiến cô nháy mắt đứng không vững ngồi lên chân lành lặn của anh:

“Trọng Thanh Thu, em thử xem có phải anh khẽ đụng đã ngã rồi không?”

Giọng điệu tự tin như vậy, lúc này mới giống một người đàn ông, nghĩ tới Phương Mẫn hay Phương Thu, không phải cô coi thường chính mình, mà là cô cảm thấy hai chị em họ đều đang giấu một bí mật không thể nói với ai, nghiêng người dựa vào lồng ngực anh, ngón tay ấn trên da thịt anh:

“Lê Minh Tùng, nếu anh không vội thay thuốc, em ngồi vậy cũng không sao.”

Cô cười, đôi mắt lấp lánh lóe sáng ngay cả chính cô cũng không biết nét đẹp này, màn đêm như vậy, cùng với ánh đèn mờ ảo trong phòng, còn còn trên người cô tuyệt đối không tính như đồ ngủ, khiến tất cả đều bắt đầu trở nên mơ hồ.

“Trọng Thanh Thu, em là yêu tinh, em đang quyến rũ anh sao, có phải không? Đừng tưởng anh bị thương thì không thể làm gì.”

Đôi mắt đen rũ xuống nhìn hàng lông mi dài của cô, gần đây anh cũng không biết thế nào, cho dù khi ở cạnh Phương Thu, anh cũng thường xuyên nhớ đến cô, Trọng Thanh Thu, dường như không biết cô bắt đầu bước vào trong lòng anh từ lúc nào.

Lời anh nói lập tức dọa sợ cô, ngẫm nghĩ vừa rồi sức lực cô ngồi trên đùi anh, cô dường như bị cơ thể anh làm bỏng, cô vung tay anh ra đứng lên:

“Lê Minh Tùng, em không hề quyến rũ anh, là anh kéo em ngồi lên đùi anh, nhưng, em không ngại anh quyến rũ em, anh qua đây đi?”

Ngoắc ngoắc ngón tay, cô nở nụ cười xấu xa, vải xô trên đùi anh tuột xuống, nếu anh dám qua, một chân cô đạp lên vết thương anh, năm nay người lau vết thương cho người khác đâu phải ít, cô không lau, chỉ dùng chân hôn một cái mà thôi.

“Bôi thuốc, đừng tưởng anh không biết em đang nghĩ gì, Trọng Thanh Thu, vẫn là câu nói đó, tốt nhất em đừng yêu anh.”

Tay mở hòm thuốc run lên, cô nói nhỏ:

“Là vì Phương Thu sao?”

“Cái gì?”

Cô chỉ nghe thấy tiếng cô lẩm bẩm, nhưng lại không nghe được cô đang nói gì.

“Không có gì, loại thuốc này sao?”

Cô lấy thuốc lắc lắc trước mặt anh.

“Ừ, em cầm mang đi giã nát, sau đó thoa lên vết thương, rồi quấn vải xô lại là được.”

Thuốc trong hòm đều là anh bảo Ngô chuẩn bị, vậy nên, anh biết dùng thế nào, chỉ là muốn để Trọng Thanh Thu hầu hạ anh một lần, điều anh không thích nhất chính là tay của người đàn ông sờ tới sờ lui trên người anh, vậy nên mấy hôm nay đều tự mình bôi thuốc, thậm chí ngay cả tắm rửa cũng bỏ đi, may mà ra vào đều có điều hòa, nếu không, người luôn sạch sẽ như anh thực sự phát điên rồi, nhưng vì vết thương sắp khỏi, anh mới chịu đựng lâu như vậy.

Trọng Thanh Thu đặt thuốc vào một mảnh giấy, sau đó thuần thục giã nhỏ thuốc, nhìn động tác của cô, anh nói:

“Sao vậy, gần đây thường giã thuốc sao?”

Không ngẩng đầu, cô muốn giã thuốc nhỏ như bột, như vậy đắp lên hiệu quả mới tốt:

“Vâng, Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh từ nhỏ mỗi lần bị ốm đều không uống thuốc viên, dù đắng cũng muốn uống như này, vậy nên, em quen rồi.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom