Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 106 KHÔNG THỂ NHỊN ĐƯỢC NỮA
CHƯƠNG 106: KHÔNG THỂ NHỊN ĐƯỢC NỮA
Lặng lẽ bước đến chiếc giường vốn thuộc về mình, cô không dám phát ra bất kỳ âm thanh nào, sợ đánh thức Lê Minh Tùng dậy khiến hai người thêm lúng túng.
Vô cùng cẩn thận trèo lên giường, trời lạnh khiến cô kéo chăn lên theo thói quen rồi chui vào trong chăn, đèn tường mờ ảo trong phòng khiến cô không chú ý được gì cả, nhưng khi đầu vừa đặt xuống gối, cô như cảm thấy bị vừa chạm vào một thứ gì đó lồi lồi rất đau, hình như là một vật cứng hình chữ nhật, cô bò dậy theo bản năng, khi quay đầu nhìn sang mới phát hiện ra đó là chiếc điện thoại Iphone màu đỏ rất đẹp.
Nhìn giống như một quả bom vậy khiến cô không muốn đưa tay ra lấy, quay đầu lại nhìn, người đàn ông nằm trên thảm kia vẫn nằm quay lưng về phía cô, dường như vẫn đang ngủ.
Phòng này của anh, ngoại trừ anh ra không còn ai khác nữa rồi.
Nhưng cô thực sự chẳng muốn nói chuyện với anh chút nào, tiện tay cầm chiếc điện thoại lên, cô chỉ muốn đi ngủ thôi, nhưng vừa mới cầm nó lên, cô liền phát hiện ra một bí mật, thì ra, mặt sau của chiếc điện thoại còn dán một tờ giấy nhớ có hình mặt cười nho nhỏ xinh xinh: Trọng Thanh Thu, tặng em đó, nhớ gọi điện cho Bùi Minh Vũ để anh ta yên tâm nhé.
Chỉ có vài chữ đơn giản như vậy thôi.
Thực sự không còn gì đơn giản hơn nữa rồi.
Nhưng Trọng Thanh Thu lại lập tức cảm nhận được khóe mắt mình đã nhòa đi, tên đàn ông thối tha Lê Minh Tùng này rốt cuộc là loại đàn ông gì đây?
Anh rõ ràng không thích cô ở bên Bùi Minh Vũ, nhưng anh ép cô đến đây, lại không quên nhắc nhở cô phải gọi điện cho Bùi Minh Vũ.
Giữa đàn ông với nhau, cũng giúp đỡ nhau như vậy sao?
Chắc là vậy.
Nói thật, Bùi Minh Vũ cũng đúng là một nhân tài hiếm có.
Chui ra khỏi chăn, vì không muốn đánh thức người đàn ông đang nằm trên thảm kia, Thanh Thu lặng lẽ đi ra ngoài ban công, gió đêm ấm áp tạt vào người cô, thành phố Flan là thành phố không có ban đêm, vậy nên ban đêm rất khó nhìn thấy những ngôi sao trên trời, đêm thực sự quá sáng rồi, nhưng ở nhà của Minh Tùng dường như thần kỳ đến nỗi cô nhìn thấy những ngôi sao trên trời, những ngôi sao ấy tựa như đang nháy mắt với cô vậy.
Vì nhớ số điện thoại của Bùi Minh Vũ, vậy nên cho dù điện thoại không có số của anh ta, cô cũng không chút do dự gọi tới, chuông vừa vang lên, đối phương liền bắt máy: “Xin chào, ai vậy ạ?” Số điện thoại lạ gọi tới, vậy nên, Bùi Minh Vũ cũng không biết là cô.
Thanh Thu chỉ cảm thấy môi hơi khô, dường như toàn thân cô vẫn khô nóng như trước, khẽ cắn môi lấy can đảm, một lúc sau mới nói: “Minh Vũ, là em đây.”
“Thanh Thu, bây giờ em đang ở đâu? Anh ta không làm khó em chứ?” Giọng nói mang theo sự lo lắng của Bùi Minh Vũ truyền đến, vừa nghe là biết anh ta sớm đã lo lắng lắm rồi.
“Không đâu, em và tụi nhỏ ở biệt thự nhà họ Lê, là anh ta đưa điện thoại để em gọi điện cho anh mà, Minh Vũ, em xin lỗi.” Suy nghĩ một chút, chuyện của Bùi Tuệ cuối cùng cô cũng không nói ra, dù gì, Bùi Minh Vũ cũng chưa thấy gì, mà người thực sự “ăn” cô không phải là người đàn ông bị Lê Minh Tùng đánh ngã xuống đất mà lại chính là Lê Minh Tùng, vậy nên, cô không có lý do gì mà kiện hắn ta cả, chi bằng để chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không đi, bây giờ cô thực sự không muốn gây thêm bất kỳ rắc rối nào nữa.
Lặng lẽ chờ đợi sáu tháng nữa thôi, đến lúc đó, cô sẽ được tự do.
“Lê Minh Tùng anh ta thật hèn hạ, lại dám chạy vào nhà anh đưa em đi, Thanh Thu, nếu anh ta đối xử không tốt với em, em nhất định phải nói với anh, mấy ngày nay anh sẽ nghĩ cách thương lượng với anh ta, anh sẽ đưa em và tụi nhỏ về.” Bùi Minh Vũ có chút nôn nóng, đến bây giờ anh ta vẫn chưa tin sự thật là cô đã rời xa anh ta.
“Minh Vũ, không cần đâu, lần này là em tự nguyện, anh đừng trách ai cả, có trách thì trách bản thân em trước nay nợ anh ta quá nhiều, vậy nên hiện giờ, em phải trả lại anh ta, sau này, mọi chuyện đầu xuôi đuôi lọt rồi em sẽ không còn dính líu gì đến anh ta nữa.” Cô thở dài, khi thốt ra câu này ngay cả bản thân cô cũng không biết sau sáu tháng cô thực sự có thể thoát khỏi lòng bàn tay của Lê Minh Tùng hay không.
“Thanh Thu, anh biết hết mà, thực ra, người nên nói lời xin lỗi phải là nhà họ Bùi anh.”
Cô im lặng nghe anh nói, cứ tưởng rằng người anh đang nói là Bùi Tuệ, vậy nên, cô không lên tiếng trả lời.
“Thanh Thu, là anh làm liên lụy đến em.” Nhưng chẳng ngờ, Bùi Minh Vũ càng nói, giọng nói lại càng mang theo sự xấu hổ.
“Minh Vũ, sao lại là anh làm liên lụy đến em chứ? Không phải đâu.” Thanh Thu nhất thời chưa kịp phản ứng.
“Chuyện năm đó, nếu năm đó không phải em vì nhà họ Bùi mà ký tờ giấy thỏa thuận đó, bây giờ em cũng không bị Lê Minh Tùng uy hiếp.”
Thì ra, Bùi Minh Vũ đã biết từ lâu, chắc là Lương Thùy Trang nói cho anh biết rồi, mẹ đúng là nhanh miệng thật, nhưng mà, sao phải để Bùi Minh Vũ tự trách mình như vậy chứ, thực ra chuyện năm đó đều là do ba anh ta gây ra, đến cuối cùng người phải thu dọn lại đống hỗn độn lại là anh ta, chỉ trong vài tháng ngắn ngủi đã trả sạch đống nợ lớn, đối với Bùi Minh Vũ năm đó, bây giờ cô chỉ có thể dùng một cụm từ để hình dung “đúng là khiến người ta nhìn bằng con mắt khác”.
“Minh Vũ, đừng nói những chuyện đó nữa, những chuyện đó đều đã qua nhiều năm rồi, anh yên tâm, anh ta đã đồng ý với em rồi, chỉ cần em ở lại bên anh ta sáu tháng thôi, anh ta sẽ để em rời đi, anh nhìn xem, bây giờ anh ta còn chuẩn bị điện thoại cho em nữa mà.” Điện thoại của cô hiện vẫn ở nhà họ Bùi, cô chưa kịp cầm đi. “Đồ đạc của em anh giúp em thu dọn lại nhé, nói không chừng nửa năm sau em vẫn muốn ở nhà anh thì sao.” Tiếng cô cười hì hì truyền qua điện thoại đến tai Bùi Minh Vũ, khiến anh yên tâm hơn.
“Thanh Thu, nửa năm này nhất định phải chú ý giữ gìn sức khoẻ cho bản thân đấy, anh không ở bên em được, em phải chăm sóc tốt cho bản thân và tụi nhỏ đấy.”
“Biết rồi mà.” Cô cười, Bùi Minh Vũ đối xử với cô thực sự rất tốt.
“Ngủ đi, ngủ ngon, biết em vẫn ổn, anh cũng có thể yên tâm ngủ ngon rồi.”
“Ngủ ngon.” Nhỏ giọng nói câu “ngủ ngon”, Thanh Thu cúp điện thoại, nghe thấy tiếng “tút tút” trong điện thoại, bên tai cô dường như vẫn văng vẳng tiếng của Bùi Minh Vũ, rõ mồn một bên tai.
Mới ngày hôm qua thôi, họ vẫn ở chúng một nhà, nhưng hiện tại, cô và bọn nhỏ đã ở trong biệt thự của Lê Minh Tùng.
Đi ngủ thôi, nửa năm, dù nói ngắn cũng không phải, nhưng cũng không thể coi là quá dài, sẽ trôi qua rất nhanh thôi.
Cô xoay người, đang muốn đi vào phòng, lại phát hiện ra của ban công đang mở, Lê Minh Tùng mặc bộ đồ ngủ lộ nửa ngực quang minh chính đại nhìn cô, thiết nghĩ, những gì cô nói ban nãy anh đã nghe cả rồi. “Lê Minh Tùng, ai cho anh nghe lén điện thoại.”
Anh cười, trên gương mặt anh tuấn như hiện lên dòng chữ “em đổ oan cho anh rồi”. “Trọng Thanh Thu, anh không hề nghe trộm, anh đường đường chính chính mở cửa ban công muốn ra ngoài hút thuốc, nào ngờ em gọi điện thoại vẫn chưa xong.” Nói xong, anh cầm điếu thuốc và bật lửa lên, tiện tay châm điếu thuốc, sau đó hít sâu một hơi, thấy cô không phản ứng gì, anh tiếp tục cười: “Điện thoại cũng dễ dùng đấy chứ.”
Có thể không dễ dùng sao, điện thoại Iphone mấy chục triệu đấy, trước nay cô cũng chưa từng dùng thương hiệu này, thật không ngờ anh đặc biệt chuẩn bị cho cô, thậm chí còn để cô gọi điện cho Bùi Minh Vũ, cô khẽ nói hai tiếng: “Cảm ơn.” Sau đó, cô bước nhanh lướt qua người đàn ông này đi vào phòng.
Sau lưng cô dường như có ánh mắt mãnh liệt của người nào đó nhìn chằm chằm vào cặp đùi đang lộ ra ngoài của cô, khiến cô hoảng hốt nhảy lên giường, chui tọt vào trong chăn
Có lẽ quá căng thẳng rồi, có lẽ những chuyện làm trên xe trước đó đã khiến cô mệt đứt hơi, Lê Minh Tùng vẫn chưa về phòng, Thanh Thu rất nhanh chìm vào giấc mộng.
Chìm vào giấc ngủ rồi mới thấy đêm không dài, chỉ còn lại thứ duy nhất là sắc đẹp.
Bên cạnh giường, người đàn ông nào đó đã trở vào phòng, lẳng lặng đứng ở trước giường ngắm nhìn người con gái với mái tóc dài đen như mực trên giường, khi cô ngủ thực sự hơi giống, thậm chí rất giống.
Càng ngắm nhìn, anh lại càng không muốn rời mắt, cứ như vậy mà nhìn Thanh Thu chằm chằm, cũng từ từ chồng một khuôn mặt khác lên, Phương Thu, hi vọng một ngày chúng ta có thể ở bên nhau.
Chỉ là ngày đó, còn có thể có sao?
Phong Thiếu Dương, anh thực sự không nhịn nổi với người mà anh gọi là em trai này nữa rồi.
Mặc đồ ngủ rồi nằm xuống, anh không muốn hù dọa cô gái nhỏ trên giường này, từ nay trở đi sẽ coi cô là Phương Thu, cứ vậy đi, ít nhất sẽ khiến trái tim thoải mái vui vẻ hơn một chút.
Đồng hồ sinh học đánh thức Thanh Thu dậy, đương nhiên, còn có hương thơm tràn ngập trong phòng, đó là mùi bánh mì nướng, thật là thơm quá đi.
Dụi dụi mắt, khi từ từ nhìn rõ mọi thứ quanh mình, cô mới sực nhớ mình đã trở về biệt thự nhà họ Lê mà lâu ngày không ở, chăn Lê Minh Tùng ngủ trên mặt đất vẫn còn, cũng chưa xếp lại, cô nhảy xuống theo bản năng, sau đó sắp xếp gọn gàng đống chăn trên mặt đất, đây là thói quen hai người họ ở bên nhau trước kia, làm như vậy sẽ không ai phát hiện ra thực chất hai người họ hoàn toàn không ngủ cùng một giường.
Nhưng, khi cô thu dọn giường xong mới chợt nhớ ra cô vẫn mặc bộ đồ ngủ Lê Minh Tùng tới đây, người đàn ông này, vết thương vừa lành đã làm ra một chuyện kinh thiên động địa như thế, lúc này cô mới nhớ lại tất cả những chuyện xảy ra tối qua, nếu không phải anh đến kịp, vậy cơ thể cô thực sự sẽ bị đám người làm nhà họ Bùi nhìn thấy sạch rồi, ngoại trừ bộ đồ ngủ dơ bẩn ấy ra, cô chẳng mang theo thứ gì cả, tụi nhỏ đương nhiên cũng vậy, đều mặc đồ ngủ thuộc hạ của anh mang lên xe.
Nhưng, cũng không thể mặc đồ ngủ mà đi ra khỏi phòng như vậy được chứ?
Bộ đồ ngủ cô mặc tới còn tạm được, nhưng bộ đồ ngủ màu đen Lê Minh Tùng chuẩn bị giúp cô mà hiện giờ cô đang thực sự không thể đi ra ngoài được.
Đúng lúc cô đang xoắn xuýt, đột nhiên nhớ tới tủ đựng quần áo cô thấy khi đi lấy đồ ngủ tối qua, những bộ quần áo đó còn mới tinh, mặc kệ, mặc kệ anh chuẩn bị cho ai. Chỉ cần mặc vừa, chỉ cần để cô có thể ra khỏi phòng đi gặp tụi nhỏ là được rồi.
Tùy ý chọn một bộ mặc thử, vừa vặn cỡ bé, mặc lên rất vừa người, giống như những bộ này được đặt may vì cô vậy.
Bộ quần áo này khá ổn, màu đỏ cam, kiểu dáng cũng hơi kín đáo, tuyệt đối không giống như bộ đồ ngủ lộ cả một mảng ngực lớn kia, hình như Lê Minh Tùng rất thích màu đỏ cam thì phải, chiếc điện thoại Iphone anh tặng cô tối qua cũng là màu đỏ cam, thoạt nhìn có vẻ bình thường, nhưng càng nhìn càng thấy nó mang màu sắc tươi xinh, rất bắt mắt, yên tâm đi ra khỏi phòng, dưới lầu truyền đến tiếng cười của tụi nhỏ: “Ba, con cũng muốn cưỡi, nếu không, con không thèm gọi ba là ba đâu.”
“Nhưng ba chỉ có một mình thôi.”
Lặng lẽ bước đến chiếc giường vốn thuộc về mình, cô không dám phát ra bất kỳ âm thanh nào, sợ đánh thức Lê Minh Tùng dậy khiến hai người thêm lúng túng.
Vô cùng cẩn thận trèo lên giường, trời lạnh khiến cô kéo chăn lên theo thói quen rồi chui vào trong chăn, đèn tường mờ ảo trong phòng khiến cô không chú ý được gì cả, nhưng khi đầu vừa đặt xuống gối, cô như cảm thấy bị vừa chạm vào một thứ gì đó lồi lồi rất đau, hình như là một vật cứng hình chữ nhật, cô bò dậy theo bản năng, khi quay đầu nhìn sang mới phát hiện ra đó là chiếc điện thoại Iphone màu đỏ rất đẹp.
Nhìn giống như một quả bom vậy khiến cô không muốn đưa tay ra lấy, quay đầu lại nhìn, người đàn ông nằm trên thảm kia vẫn nằm quay lưng về phía cô, dường như vẫn đang ngủ.
Phòng này của anh, ngoại trừ anh ra không còn ai khác nữa rồi.
Nhưng cô thực sự chẳng muốn nói chuyện với anh chút nào, tiện tay cầm chiếc điện thoại lên, cô chỉ muốn đi ngủ thôi, nhưng vừa mới cầm nó lên, cô liền phát hiện ra một bí mật, thì ra, mặt sau của chiếc điện thoại còn dán một tờ giấy nhớ có hình mặt cười nho nhỏ xinh xinh: Trọng Thanh Thu, tặng em đó, nhớ gọi điện cho Bùi Minh Vũ để anh ta yên tâm nhé.
Chỉ có vài chữ đơn giản như vậy thôi.
Thực sự không còn gì đơn giản hơn nữa rồi.
Nhưng Trọng Thanh Thu lại lập tức cảm nhận được khóe mắt mình đã nhòa đi, tên đàn ông thối tha Lê Minh Tùng này rốt cuộc là loại đàn ông gì đây?
Anh rõ ràng không thích cô ở bên Bùi Minh Vũ, nhưng anh ép cô đến đây, lại không quên nhắc nhở cô phải gọi điện cho Bùi Minh Vũ.
Giữa đàn ông với nhau, cũng giúp đỡ nhau như vậy sao?
Chắc là vậy.
Nói thật, Bùi Minh Vũ cũng đúng là một nhân tài hiếm có.
Chui ra khỏi chăn, vì không muốn đánh thức người đàn ông đang nằm trên thảm kia, Thanh Thu lặng lẽ đi ra ngoài ban công, gió đêm ấm áp tạt vào người cô, thành phố Flan là thành phố không có ban đêm, vậy nên ban đêm rất khó nhìn thấy những ngôi sao trên trời, đêm thực sự quá sáng rồi, nhưng ở nhà của Minh Tùng dường như thần kỳ đến nỗi cô nhìn thấy những ngôi sao trên trời, những ngôi sao ấy tựa như đang nháy mắt với cô vậy.
Vì nhớ số điện thoại của Bùi Minh Vũ, vậy nên cho dù điện thoại không có số của anh ta, cô cũng không chút do dự gọi tới, chuông vừa vang lên, đối phương liền bắt máy: “Xin chào, ai vậy ạ?” Số điện thoại lạ gọi tới, vậy nên, Bùi Minh Vũ cũng không biết là cô.
Thanh Thu chỉ cảm thấy môi hơi khô, dường như toàn thân cô vẫn khô nóng như trước, khẽ cắn môi lấy can đảm, một lúc sau mới nói: “Minh Vũ, là em đây.”
“Thanh Thu, bây giờ em đang ở đâu? Anh ta không làm khó em chứ?” Giọng nói mang theo sự lo lắng của Bùi Minh Vũ truyền đến, vừa nghe là biết anh ta sớm đã lo lắng lắm rồi.
“Không đâu, em và tụi nhỏ ở biệt thự nhà họ Lê, là anh ta đưa điện thoại để em gọi điện cho anh mà, Minh Vũ, em xin lỗi.” Suy nghĩ một chút, chuyện của Bùi Tuệ cuối cùng cô cũng không nói ra, dù gì, Bùi Minh Vũ cũng chưa thấy gì, mà người thực sự “ăn” cô không phải là người đàn ông bị Lê Minh Tùng đánh ngã xuống đất mà lại chính là Lê Minh Tùng, vậy nên, cô không có lý do gì mà kiện hắn ta cả, chi bằng để chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không đi, bây giờ cô thực sự không muốn gây thêm bất kỳ rắc rối nào nữa.
Lặng lẽ chờ đợi sáu tháng nữa thôi, đến lúc đó, cô sẽ được tự do.
“Lê Minh Tùng anh ta thật hèn hạ, lại dám chạy vào nhà anh đưa em đi, Thanh Thu, nếu anh ta đối xử không tốt với em, em nhất định phải nói với anh, mấy ngày nay anh sẽ nghĩ cách thương lượng với anh ta, anh sẽ đưa em và tụi nhỏ về.” Bùi Minh Vũ có chút nôn nóng, đến bây giờ anh ta vẫn chưa tin sự thật là cô đã rời xa anh ta.
“Minh Vũ, không cần đâu, lần này là em tự nguyện, anh đừng trách ai cả, có trách thì trách bản thân em trước nay nợ anh ta quá nhiều, vậy nên hiện giờ, em phải trả lại anh ta, sau này, mọi chuyện đầu xuôi đuôi lọt rồi em sẽ không còn dính líu gì đến anh ta nữa.” Cô thở dài, khi thốt ra câu này ngay cả bản thân cô cũng không biết sau sáu tháng cô thực sự có thể thoát khỏi lòng bàn tay của Lê Minh Tùng hay không.
“Thanh Thu, anh biết hết mà, thực ra, người nên nói lời xin lỗi phải là nhà họ Bùi anh.”
Cô im lặng nghe anh nói, cứ tưởng rằng người anh đang nói là Bùi Tuệ, vậy nên, cô không lên tiếng trả lời.
“Thanh Thu, là anh làm liên lụy đến em.” Nhưng chẳng ngờ, Bùi Minh Vũ càng nói, giọng nói lại càng mang theo sự xấu hổ.
“Minh Vũ, sao lại là anh làm liên lụy đến em chứ? Không phải đâu.” Thanh Thu nhất thời chưa kịp phản ứng.
“Chuyện năm đó, nếu năm đó không phải em vì nhà họ Bùi mà ký tờ giấy thỏa thuận đó, bây giờ em cũng không bị Lê Minh Tùng uy hiếp.”
Thì ra, Bùi Minh Vũ đã biết từ lâu, chắc là Lương Thùy Trang nói cho anh biết rồi, mẹ đúng là nhanh miệng thật, nhưng mà, sao phải để Bùi Minh Vũ tự trách mình như vậy chứ, thực ra chuyện năm đó đều là do ba anh ta gây ra, đến cuối cùng người phải thu dọn lại đống hỗn độn lại là anh ta, chỉ trong vài tháng ngắn ngủi đã trả sạch đống nợ lớn, đối với Bùi Minh Vũ năm đó, bây giờ cô chỉ có thể dùng một cụm từ để hình dung “đúng là khiến người ta nhìn bằng con mắt khác”.
“Minh Vũ, đừng nói những chuyện đó nữa, những chuyện đó đều đã qua nhiều năm rồi, anh yên tâm, anh ta đã đồng ý với em rồi, chỉ cần em ở lại bên anh ta sáu tháng thôi, anh ta sẽ để em rời đi, anh nhìn xem, bây giờ anh ta còn chuẩn bị điện thoại cho em nữa mà.” Điện thoại của cô hiện vẫn ở nhà họ Bùi, cô chưa kịp cầm đi. “Đồ đạc của em anh giúp em thu dọn lại nhé, nói không chừng nửa năm sau em vẫn muốn ở nhà anh thì sao.” Tiếng cô cười hì hì truyền qua điện thoại đến tai Bùi Minh Vũ, khiến anh yên tâm hơn.
“Thanh Thu, nửa năm này nhất định phải chú ý giữ gìn sức khoẻ cho bản thân đấy, anh không ở bên em được, em phải chăm sóc tốt cho bản thân và tụi nhỏ đấy.”
“Biết rồi mà.” Cô cười, Bùi Minh Vũ đối xử với cô thực sự rất tốt.
“Ngủ đi, ngủ ngon, biết em vẫn ổn, anh cũng có thể yên tâm ngủ ngon rồi.”
“Ngủ ngon.” Nhỏ giọng nói câu “ngủ ngon”, Thanh Thu cúp điện thoại, nghe thấy tiếng “tút tút” trong điện thoại, bên tai cô dường như vẫn văng vẳng tiếng của Bùi Minh Vũ, rõ mồn một bên tai.
Mới ngày hôm qua thôi, họ vẫn ở chúng một nhà, nhưng hiện tại, cô và bọn nhỏ đã ở trong biệt thự của Lê Minh Tùng.
Đi ngủ thôi, nửa năm, dù nói ngắn cũng không phải, nhưng cũng không thể coi là quá dài, sẽ trôi qua rất nhanh thôi.
Cô xoay người, đang muốn đi vào phòng, lại phát hiện ra của ban công đang mở, Lê Minh Tùng mặc bộ đồ ngủ lộ nửa ngực quang minh chính đại nhìn cô, thiết nghĩ, những gì cô nói ban nãy anh đã nghe cả rồi. “Lê Minh Tùng, ai cho anh nghe lén điện thoại.”
Anh cười, trên gương mặt anh tuấn như hiện lên dòng chữ “em đổ oan cho anh rồi”. “Trọng Thanh Thu, anh không hề nghe trộm, anh đường đường chính chính mở cửa ban công muốn ra ngoài hút thuốc, nào ngờ em gọi điện thoại vẫn chưa xong.” Nói xong, anh cầm điếu thuốc và bật lửa lên, tiện tay châm điếu thuốc, sau đó hít sâu một hơi, thấy cô không phản ứng gì, anh tiếp tục cười: “Điện thoại cũng dễ dùng đấy chứ.”
Có thể không dễ dùng sao, điện thoại Iphone mấy chục triệu đấy, trước nay cô cũng chưa từng dùng thương hiệu này, thật không ngờ anh đặc biệt chuẩn bị cho cô, thậm chí còn để cô gọi điện cho Bùi Minh Vũ, cô khẽ nói hai tiếng: “Cảm ơn.” Sau đó, cô bước nhanh lướt qua người đàn ông này đi vào phòng.
Sau lưng cô dường như có ánh mắt mãnh liệt của người nào đó nhìn chằm chằm vào cặp đùi đang lộ ra ngoài của cô, khiến cô hoảng hốt nhảy lên giường, chui tọt vào trong chăn
Có lẽ quá căng thẳng rồi, có lẽ những chuyện làm trên xe trước đó đã khiến cô mệt đứt hơi, Lê Minh Tùng vẫn chưa về phòng, Thanh Thu rất nhanh chìm vào giấc mộng.
Chìm vào giấc ngủ rồi mới thấy đêm không dài, chỉ còn lại thứ duy nhất là sắc đẹp.
Bên cạnh giường, người đàn ông nào đó đã trở vào phòng, lẳng lặng đứng ở trước giường ngắm nhìn người con gái với mái tóc dài đen như mực trên giường, khi cô ngủ thực sự hơi giống, thậm chí rất giống.
Càng ngắm nhìn, anh lại càng không muốn rời mắt, cứ như vậy mà nhìn Thanh Thu chằm chằm, cũng từ từ chồng một khuôn mặt khác lên, Phương Thu, hi vọng một ngày chúng ta có thể ở bên nhau.
Chỉ là ngày đó, còn có thể có sao?
Phong Thiếu Dương, anh thực sự không nhịn nổi với người mà anh gọi là em trai này nữa rồi.
Mặc đồ ngủ rồi nằm xuống, anh không muốn hù dọa cô gái nhỏ trên giường này, từ nay trở đi sẽ coi cô là Phương Thu, cứ vậy đi, ít nhất sẽ khiến trái tim thoải mái vui vẻ hơn một chút.
Đồng hồ sinh học đánh thức Thanh Thu dậy, đương nhiên, còn có hương thơm tràn ngập trong phòng, đó là mùi bánh mì nướng, thật là thơm quá đi.
Dụi dụi mắt, khi từ từ nhìn rõ mọi thứ quanh mình, cô mới sực nhớ mình đã trở về biệt thự nhà họ Lê mà lâu ngày không ở, chăn Lê Minh Tùng ngủ trên mặt đất vẫn còn, cũng chưa xếp lại, cô nhảy xuống theo bản năng, sau đó sắp xếp gọn gàng đống chăn trên mặt đất, đây là thói quen hai người họ ở bên nhau trước kia, làm như vậy sẽ không ai phát hiện ra thực chất hai người họ hoàn toàn không ngủ cùng một giường.
Nhưng, khi cô thu dọn giường xong mới chợt nhớ ra cô vẫn mặc bộ đồ ngủ Lê Minh Tùng tới đây, người đàn ông này, vết thương vừa lành đã làm ra một chuyện kinh thiên động địa như thế, lúc này cô mới nhớ lại tất cả những chuyện xảy ra tối qua, nếu không phải anh đến kịp, vậy cơ thể cô thực sự sẽ bị đám người làm nhà họ Bùi nhìn thấy sạch rồi, ngoại trừ bộ đồ ngủ dơ bẩn ấy ra, cô chẳng mang theo thứ gì cả, tụi nhỏ đương nhiên cũng vậy, đều mặc đồ ngủ thuộc hạ của anh mang lên xe.
Nhưng, cũng không thể mặc đồ ngủ mà đi ra khỏi phòng như vậy được chứ?
Bộ đồ ngủ cô mặc tới còn tạm được, nhưng bộ đồ ngủ màu đen Lê Minh Tùng chuẩn bị giúp cô mà hiện giờ cô đang thực sự không thể đi ra ngoài được.
Đúng lúc cô đang xoắn xuýt, đột nhiên nhớ tới tủ đựng quần áo cô thấy khi đi lấy đồ ngủ tối qua, những bộ quần áo đó còn mới tinh, mặc kệ, mặc kệ anh chuẩn bị cho ai. Chỉ cần mặc vừa, chỉ cần để cô có thể ra khỏi phòng đi gặp tụi nhỏ là được rồi.
Tùy ý chọn một bộ mặc thử, vừa vặn cỡ bé, mặc lên rất vừa người, giống như những bộ này được đặt may vì cô vậy.
Bộ quần áo này khá ổn, màu đỏ cam, kiểu dáng cũng hơi kín đáo, tuyệt đối không giống như bộ đồ ngủ lộ cả một mảng ngực lớn kia, hình như Lê Minh Tùng rất thích màu đỏ cam thì phải, chiếc điện thoại Iphone anh tặng cô tối qua cũng là màu đỏ cam, thoạt nhìn có vẻ bình thường, nhưng càng nhìn càng thấy nó mang màu sắc tươi xinh, rất bắt mắt, yên tâm đi ra khỏi phòng, dưới lầu truyền đến tiếng cười của tụi nhỏ: “Ba, con cũng muốn cưỡi, nếu không, con không thèm gọi ba là ba đâu.”
“Nhưng ba chỉ có một mình thôi.”