Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 24: Tôi không phải người trong lòng cô [1]
Dưỡng Mẫn Giao cả kinh. Lúc trước, cô ta cho rằng Tư Long là một tên ăn chơi, trêu hoa ghẹo nguyệt không tốt đẹp gì. Chính vì vậy mà Tư Long đã năm lần bảy lượt tiêu tốn bao nhiêu tiền của đầu tư cho mỗi lần cầu hôn mà vẫn bị Dương Mẫn Giao từ chối.
Sau vụ tự tử lần đó, Tư lão gia đến tận nhà uy hiếp ba mẹ cô ta. Chính vì vậy mà cô ta mới quyết định đến gặp Tư Long làm hòa. Vậy mà, Tư Long không những không nhớ cô ta lại còn không coi cô ta ra gì. Dương Mẫn Giao từ nhỏ đã sống trong nhung lụa và là tâm điểm của mọi sự chú ý. Lần đầu tiên có người lại không đặt cô ra vào mắt. Đã vậy, lại chính là kẻ mấy tháng trước còn tự tử vì bị cô ta từ chối.
Bàn tay của Dương Mẫn Giao nắm chặt lại. Người hầu bên cạnh cô ta thấy vậy thì vội vàng tiến lên nhắc nhở.
\- Tiểu thư, không nên nắm tay quá chặt. Như vậy sẽ bị thương...
Mặc kệ lời nhắc của người hầu. Dương Mẫn Giao tiến tới bất chấp nắm lấy tay của Tư Long. Mi mắt hơi cụp xuống khiến ai nhìn vào cũng không kìm lòng được. Quả nhiên, người đẹp đến buồn cũng đẹp.
\- Tư Long, em biết sai rồi. Bây giờ chúng ta có thể đính hôn, sau đó tình cảm tốt rồi thì kết hôn.
Tô Lam đưa mắt nhìn xuống bàn tay nắm của Dương Mẫn Giao rồi đưa mắt nhìn Tư Long. Chắc cô đang chờ đợi câu trả lời của hắn. Lâm Đại nói Tư Long trước đây vì cô gái trước mặt mà nhảy cầu tự tử. Cô lo lắng rằng Tử Hàn của cô cũng sẽ...
Tư Long thấy vậy bỗng nhếch miệng. Sau đó, khóe môi anh cong lên một đường cong tuyệt mĩ. Cả Tô Lam và Dương Mẫn Giao đều bị sắc đẹp đó làm cho thất thần. Nhưng ngay lúc sau, Tư Long không nể tình đẩy ngã Dương Mẫn Giao xuống đất rồi ngay lập tức hắn ra hiệu bảo Lâm Đại đưa cho một chiếc khăn tay. Lâm Đại kinh ngạc rồi cũng nhanh chóng lấy một cái khăn tay ra đưa cho Tư Long. Hắn nhẹ nhàng dùng khăn tay lau từng khẽ tay cẩn thận rồi vứt chiếc khăn xuống đất.
\- Ta... ghét nhất những người như cô chạm vào người.
Tô Lam còn đang trợn tròn mắt đứng đó thì Tư Long vươn tay ra nắm lấy tay của cô kéo lên xe.
Nhìn bóng dáng xe của Tư Long khuất dần, lúc này người hầu của Dương Mẫn Giao sợ hãi đỡ cô ta dậy. Dương Mẫn Giao nghiếng răng, có vẻ cô ta đang rất tức giận. Từ trước đến nay cô ta chưa từng bị đối xử như vậy. Người khác dìu cô ta còn không kịp mà Tư Long lại dám vì một con nhỏ xấu xí đẩy ngã cô ta. Nhìn điệu bộ hắn lau tay vừa nãy càng khiến Dương Mẫn Giao phát điên. Tư Long chán ghét cô ta? Tại sao? Tại sao lại thay đổi như vậy?
Dương Mẫn Giao không bo giờ chấp nhận điều đó!
\- Cho người điều tra con nhỏ bên cạnh Tư Long cho tôi!
Ngồi trên xe của Tư Long, Tô Lam lo sợ không dám lên tiếng. Cô ngồi sát cửa xe cách Tư Long một khoảng. Lâm Đại tập chung lái xe, chính vì vậy mà bầu không khí trong xe có chút gì đó căng thẳng trong im lặng.
\- Nhà cô ở đâu?
Tư Long bỗng lên tiếng phá vỡ bầu không khí đó. Tô Lam thót tim rồi vội vàng hấp tấp trả lời. Tư Long lệnh cho Lâm Đại đến địa chỉ theo lời nói của cô.
Thoáng cái, ánh mắt của Tư Long chợt dừng lại ở gương mặt của Tô Lam. Theo điểm nhìn của hắn thì chỉ được góc nghiêng của cô. Nhưng, hình như hắn có cảm giác đã từng gặp cô ở đâu rồi. Hình ảnh này rất quen thuộc. Quen thuộc tới nỗi dường như Tư Long suýt nữa không kìm nén được mà vươn tay ra định chạm vào.
Cũng may, tiếng phanh xe khiến hắn chợt tỉnh lại. Tô Lam thấy đã tới trước cổng nhà của cô. Cô cúi chào Tư Long và Lâm Đại định xuống xe. Nhưng đột nhiên Tư Long lại vươn tay ra nắm lấy tay của cô.
\- Cô có điện thoại chứ?
\- Dạ? Có ạ!
Rồi hắn lấy điện thoại của mình ra đưa cho cô.
\- Nhập số của cô vào. Có gì tôi sẽ liên lạc với cô sau!
Tô Lam nhìn ánh mắt của Tư Long thấy hắn rất nghiêm túc. Chính vì vậy mà cô đành miễn cưỡng cho hắn số của mình. Thật ra cô muốn biết xem thật ra Tư Long có phải Tử Hàn hay không. Nếu hắn đã xin số rồi thì may ra có có thể có chút hy vọng tìm ra manh mối.
Xuống xe, Tô Lam nhanh chóng mở cổng đi vào. Đi được một đoạn, cô quay lại phát hiện xe của Tư Long đã đi xa rồi. Tối đó, mẹ cô làm rất nhiều món ăn ngon khiến Tô Lam thực sự xuc động. Đã bao lâu rồi cô không cảm nhận được những hương vị đặc trưng này.
\- Vị giác của con khỏi rồi?
\- Mẹ à, món canh của mẹ hình như bỏ nhiều tiêu quá nên hơi cay đấy!
Nghe cô nói vậy, mẹ cô chỉ mỉm cười. Ăn xong xuôi, Tô Lam dọn dẹp sạch sẽ rồi trở về phòng. Đúng lúc này, điện thoại của cô báo có tin nhắn. Tô Lam kinh ngạc mở ra xem. Có một số lạ...
" Tôi muốn biết cô là ai? Tôi rất hy vọng cô có thể nói những gì mình biết cho tôi. Đừng nghĩ có thể nói dối giống như hôm nay!"
Thì ra là Tư Long. Tô Lam thở dài định nhắn tin lại cho hắn nhưng cửa sổ phòng cô chợt đóng sầm lại. Gió bên ngoài thổi rất mạnh, hình như đêm nay có mưa to. Tô Lam để điện thoại xuống rồi ra cài then cửa sổ lại.
Khi cô vừa quay lại, bỗng đâu có một bóng đen xuất hiện trước mặt cô.
Là một Thần Chết!
Nhưng anh ta không đeo mặt nạ. Tô Lam còn đang bàng hoàng thì bóng đen đó vươn tay gỡ mũ áo xuống.
\- Ngài... ngài Liên?
Sau vụ tự tử lần đó, Tư lão gia đến tận nhà uy hiếp ba mẹ cô ta. Chính vì vậy mà cô ta mới quyết định đến gặp Tư Long làm hòa. Vậy mà, Tư Long không những không nhớ cô ta lại còn không coi cô ta ra gì. Dương Mẫn Giao từ nhỏ đã sống trong nhung lụa và là tâm điểm của mọi sự chú ý. Lần đầu tiên có người lại không đặt cô ra vào mắt. Đã vậy, lại chính là kẻ mấy tháng trước còn tự tử vì bị cô ta từ chối.
Bàn tay của Dương Mẫn Giao nắm chặt lại. Người hầu bên cạnh cô ta thấy vậy thì vội vàng tiến lên nhắc nhở.
\- Tiểu thư, không nên nắm tay quá chặt. Như vậy sẽ bị thương...
Mặc kệ lời nhắc của người hầu. Dương Mẫn Giao tiến tới bất chấp nắm lấy tay của Tư Long. Mi mắt hơi cụp xuống khiến ai nhìn vào cũng không kìm lòng được. Quả nhiên, người đẹp đến buồn cũng đẹp.
\- Tư Long, em biết sai rồi. Bây giờ chúng ta có thể đính hôn, sau đó tình cảm tốt rồi thì kết hôn.
Tô Lam đưa mắt nhìn xuống bàn tay nắm của Dương Mẫn Giao rồi đưa mắt nhìn Tư Long. Chắc cô đang chờ đợi câu trả lời của hắn. Lâm Đại nói Tư Long trước đây vì cô gái trước mặt mà nhảy cầu tự tử. Cô lo lắng rằng Tử Hàn của cô cũng sẽ...
Tư Long thấy vậy bỗng nhếch miệng. Sau đó, khóe môi anh cong lên một đường cong tuyệt mĩ. Cả Tô Lam và Dương Mẫn Giao đều bị sắc đẹp đó làm cho thất thần. Nhưng ngay lúc sau, Tư Long không nể tình đẩy ngã Dương Mẫn Giao xuống đất rồi ngay lập tức hắn ra hiệu bảo Lâm Đại đưa cho một chiếc khăn tay. Lâm Đại kinh ngạc rồi cũng nhanh chóng lấy một cái khăn tay ra đưa cho Tư Long. Hắn nhẹ nhàng dùng khăn tay lau từng khẽ tay cẩn thận rồi vứt chiếc khăn xuống đất.
\- Ta... ghét nhất những người như cô chạm vào người.
Tô Lam còn đang trợn tròn mắt đứng đó thì Tư Long vươn tay ra nắm lấy tay của cô kéo lên xe.
Nhìn bóng dáng xe của Tư Long khuất dần, lúc này người hầu của Dương Mẫn Giao sợ hãi đỡ cô ta dậy. Dương Mẫn Giao nghiếng răng, có vẻ cô ta đang rất tức giận. Từ trước đến nay cô ta chưa từng bị đối xử như vậy. Người khác dìu cô ta còn không kịp mà Tư Long lại dám vì một con nhỏ xấu xí đẩy ngã cô ta. Nhìn điệu bộ hắn lau tay vừa nãy càng khiến Dương Mẫn Giao phát điên. Tư Long chán ghét cô ta? Tại sao? Tại sao lại thay đổi như vậy?
Dương Mẫn Giao không bo giờ chấp nhận điều đó!
\- Cho người điều tra con nhỏ bên cạnh Tư Long cho tôi!
Ngồi trên xe của Tư Long, Tô Lam lo sợ không dám lên tiếng. Cô ngồi sát cửa xe cách Tư Long một khoảng. Lâm Đại tập chung lái xe, chính vì vậy mà bầu không khí trong xe có chút gì đó căng thẳng trong im lặng.
\- Nhà cô ở đâu?
Tư Long bỗng lên tiếng phá vỡ bầu không khí đó. Tô Lam thót tim rồi vội vàng hấp tấp trả lời. Tư Long lệnh cho Lâm Đại đến địa chỉ theo lời nói của cô.
Thoáng cái, ánh mắt của Tư Long chợt dừng lại ở gương mặt của Tô Lam. Theo điểm nhìn của hắn thì chỉ được góc nghiêng của cô. Nhưng, hình như hắn có cảm giác đã từng gặp cô ở đâu rồi. Hình ảnh này rất quen thuộc. Quen thuộc tới nỗi dường như Tư Long suýt nữa không kìm nén được mà vươn tay ra định chạm vào.
Cũng may, tiếng phanh xe khiến hắn chợt tỉnh lại. Tô Lam thấy đã tới trước cổng nhà của cô. Cô cúi chào Tư Long và Lâm Đại định xuống xe. Nhưng đột nhiên Tư Long lại vươn tay ra nắm lấy tay của cô.
\- Cô có điện thoại chứ?
\- Dạ? Có ạ!
Rồi hắn lấy điện thoại của mình ra đưa cho cô.
\- Nhập số của cô vào. Có gì tôi sẽ liên lạc với cô sau!
Tô Lam nhìn ánh mắt của Tư Long thấy hắn rất nghiêm túc. Chính vì vậy mà cô đành miễn cưỡng cho hắn số của mình. Thật ra cô muốn biết xem thật ra Tư Long có phải Tử Hàn hay không. Nếu hắn đã xin số rồi thì may ra có có thể có chút hy vọng tìm ra manh mối.
Xuống xe, Tô Lam nhanh chóng mở cổng đi vào. Đi được một đoạn, cô quay lại phát hiện xe của Tư Long đã đi xa rồi. Tối đó, mẹ cô làm rất nhiều món ăn ngon khiến Tô Lam thực sự xuc động. Đã bao lâu rồi cô không cảm nhận được những hương vị đặc trưng này.
\- Vị giác của con khỏi rồi?
\- Mẹ à, món canh của mẹ hình như bỏ nhiều tiêu quá nên hơi cay đấy!
Nghe cô nói vậy, mẹ cô chỉ mỉm cười. Ăn xong xuôi, Tô Lam dọn dẹp sạch sẽ rồi trở về phòng. Đúng lúc này, điện thoại của cô báo có tin nhắn. Tô Lam kinh ngạc mở ra xem. Có một số lạ...
" Tôi muốn biết cô là ai? Tôi rất hy vọng cô có thể nói những gì mình biết cho tôi. Đừng nghĩ có thể nói dối giống như hôm nay!"
Thì ra là Tư Long. Tô Lam thở dài định nhắn tin lại cho hắn nhưng cửa sổ phòng cô chợt đóng sầm lại. Gió bên ngoài thổi rất mạnh, hình như đêm nay có mưa to. Tô Lam để điện thoại xuống rồi ra cài then cửa sổ lại.
Khi cô vừa quay lại, bỗng đâu có một bóng đen xuất hiện trước mặt cô.
Là một Thần Chết!
Nhưng anh ta không đeo mặt nạ. Tô Lam còn đang bàng hoàng thì bóng đen đó vươn tay gỡ mũ áo xuống.
\- Ngài... ngài Liên?