Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 7
Cầm trên tay món quà nhỏ mà thư ký mới vừa mua được, trong chiếc hộp đóng gói tinh xảo là một sợi dây chuyền, mặt đá Swarovski màu hồng trong suốt lấp lánh, đây chính là kiểu dáng mà những cô gái trẻ thích nhất.
Hình Hạo Xuyên nghĩ, đây coi như là quà bồi thường cho cô mà thôi.
Những tin tức giải trí đã bị phong tỏa toàn diện, trên những trang báo cũng chỉ có những tin tức thoáng qua không đào sâu bới móc như trước, nói cho cùng chuyện đối đầu với Hình thị cũng sẽ không có kết quả tốt, sẽ không ai chủ động đưa mình vào trước họng súng cả, mà Nam Cung Như trong khoảng thời gian này cũng không dám có thêm hành động gì, để tránh cho Hình Hạo Xuyên phát hiện ra.
Tô Lưu Cảnh cũng dần dần hồi phục, cho dù như thế nào, cuộc sống vẫn luôn luôn tiếp diễn, cô phải thật kiên cường mới được.
Mười năm trước, khi cha cô bị bắt giam, cũng đã từng biij người ta chỉ chỉ chỏ chỏ nói ra nói vào như vậy, lúc ấy không có người nào nguyện ý thu dưỡng bọn họ, một mình cô dẫn theo em trai đang sốt cao lang thang dưới cơn mưa như trút nước, khó khăn đi về phía trước, khi đó cơ hồ sống không nổi.
Vi thế chuyện hiện tại, có thấm tháp vào đâu?
May mắn, ngày hôm qua cô đã đến thăm tiểu Diệc, y tá trưởng nói bệnh tình của thằng bé đang khôi phục từng bước, chỉ cần được chăm sóc tốt, sẽ không lưu lại bất kỳ di chứng nào.
Ở trong bệnh viện tiếp xúc với nhiều người, nên Tiểu Diệc cũng dần dần không còn bài xích người lạ nữa, thậm chí còn tìm được cả bạn để chơi cùng, tình huống của cậu bé kia so với Tiểu Diệc nhà cô cũng không khác nhau mấy, cũng có chướng ngại về trí lực. Nhưng hai đứa bé này ở chung một chỗ, thậm chí khiến người khác không tài nào giải thích được vì sao chúng lại có tiếng nói chung, so với trước kia vui vẻ hơn nhiều.
Đứng ở dưới kính cửa sổ rộng lớn, khuôn mặt của cô đắm chìm trong ánh trời chiều sáng lạn, cả người được bao phủ trong một tầng ấm áp, trên mặt mỉm cười thản nhiên, lông mi dài khẽ run, tựa như cánh bướm muốn bay lên, từng chi tiết cũng bị phóng đại vô hạn, cô như vậy, đẹp mắt đến mức khiến cho người khác không dời mắt được, lại càng không nhẫn tâm đánh vỡ khung cảnh yên bình như nước này.
Cho đến khi Tô Lưu Cảnh phát hiện ra sự có mặt của Hình Hạo Xuyên, sự an tĩnh kia mới bị đánh vỡ: “Tiên sinh.”
Hình Hạo Xuyên gật đầu nói: “Ừ.”
Vừa định nói gì đó, khóe mắt của anh chợt liếc đến cành hoa hồng cô đang cầm trong tay, bên cạnh đó là bình hoa bằng pha lê, trong đó đã cắm hai đóa hoa hồng trắng kiều diễm ướt át, trên mặt cánh hoa vẫn còn vương những giọt nước trong suốt, thật giống như nước mắt.
Sắc mặt của anh lập tức đại biến, âm trầm hẳn xuống: “Cô ở đây làm gì?”. Trong giọng nói thật giống như đang nổi lên một cơn bão tố.
Bị sắc mặt hình sự của anh làm cho giật mình, Tô Lưu Cảnh đứt quãng nói: “Tôi. . . . . . Tôi đang cắm hoa. . . . . .” Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì sao?
Hình Hạo Xuyên bước lên phía trước, đoạt lấy bông hoa hồng trong tay cô, mất khống chế giận dữ hét lên: “Ai cho cô động vào những bông hồng trắng này? ! Tại sao lại dám động vào chúng?”. Trong ánh mắt chứa đầy hung dữ.
Những hoa hồng trắng tổng cộng 12 cây, mỗi một cây này anh đều tốn vô số tài lực cùng nhân lực mới phát triển được như bây giờ, không nghĩ tới hôm nay lại bị cắt mất ba cành, những cây hoa là Nhược Nhược để lại cho anh, cũng là kỷ vật duy nhất của bọn họ, tại sao cô ta lại dám làm như vậy? !
Bị thái độ của Hình Hạo Xuyên dọa sợ, Tô Lưu Cảnh mờ mịt đứng ở nơi đó, chỉ thấy anh vung tay lên, bình hoa pha lê kia liền hung hăng rơi xuống, phát ra một tiếng cực kỳ chói tai, vỡ tan tành.
Tô Lưu Cảnh không kịp tránh né, một mảnh thủy tinh sắc bén đã bay tới, sượt qua gương mặt của cô.
Tô Lưu Cảnh mở hai mắt thật to, chỉ cảm thấy từng cơn gió lạnh buốt ập tới, sau đó có cái gì đó nóng nóng từ gương mặt trào ra, theo đó, một giọt, lại một giọt nhỏ tí tách lên trên mặt đất, văng lên cả cánh hoa, từ màu trắng tinh liền biến thành một màu đỏ, vẫn còn mang theo cả mùi hoa nhàn nhạt, . . . . . .
Tô Lưu Cảnh ngơ ngác đứng ở đó, cơ hồ quên cả nhúc nhích, trong mắt chỉ đọng lại biểu tình đầy giận dữ kia của anh mà thôi.
Nghe được động tĩnh, nữ giúp việc Tiểu Nhân vội đi vào, nhìn thấy vết máu trên mặt Tô Lưu Cảnh, còn cả khuôn mặt đầy giận dữ của Hình Hạo Xuyên, bị sợ đến phát run cả người, ấp úng nói: “Tiên sinh, những bông hoa này là do ngày hôm qua tôi quên đóng cửa nhà kính trồng hoa nên ban đêm bị gió thổi gãy , không phải Tô tiểu thư. . . . . .”
Ánh mắt của Hình Hạo Xuyên chợt tối lại, nhìn Tiểu Nhân đang run rẩy, âm trầm nói: “Là cô sao? Chú Bình, đuổi việc cô ta! Vĩnh viễn không cho phép thuê nữa!”
Tiểu Nhân vừa nghe xong, chân cũng mềm nhũn ra, quỳ xuống dưới chân Hình Hạo Xuyên khổ sở cầu khẩn: “Tiên sinh. . . . . . xin Ngài tha thứ cho tôi. . . . . . Tôi thật sự không cố ý . . . . . . Tiên sinh van ngài bỏ qua cho tôi lần thứ nhất đi, tôi thề sẽ không bao tái phạm nữa. . . . . .”
Người bị Hình gia sa thải, còn ai dám thuê nữa chứ? Cô ta đã tang nghe nói chị Bình trước sau khi bị đuổi, vẫn không tìm được việc làm, cuối cùng phải lưu lạc tới quán rượu tiếp khách, vì thế cô ta càng không thể vứt bỏ phần việc ở đây được.
Chú Bình nghe được lệnh lập tức dẫn người đến đem Tiểu Nhân lôi đi.
Tiểu Nhân sợ hãi kêu gào không dứt: “Tiên sinh! Tôi thật sự là không là cố ý đâu! Van cầu ngài đừng đuổi tôi đi. . . . . .”
Mắt thấy Tiểu Nhân sắp bị lôi ra ngoài, Tô Lưu Cảnh khẽ cắn răng, đứng ra nói: “Không phải cô ấy, là tôi không cẩn thận lúc chăm sóc đã làm gãy.”. Tiểu Nhân mấy ngày trước ở bệnh viện vẫn hết lòng chăm sóc cô, cô vẫn luôn cảm kích cô ấy, không đành lòng nhìn thấy cô ấy phải chịu hậu quả như vậy. Huống chi, chỉ là vài cành hoa mà thôi, anh cần gì phải tức giận như vậy.
Đôi mắt sắc bén của Hình Hạo Xuyên càng sâu hơn, khẽ nheo lại nhìn cô đầy nguy hiểm.
“Các người thả Tiểu Nhân ra, hoa là tôi cắt đứt, không dính dáng đến cô ấy.”. Tô Lưu Cảnh thản nhiên nói, nhưng lòng bàn tay lại khẩn nắm lại thật chặt. Vết máu đỏ tươi trên gương mặt trắng nõn càng thêm nổi bật.
Hình Hạo Xuyên siết chặt quả đấm, trầm giọng nói: “Cô nhất định che chở cho cô ta mà đối nghịch với tôi sao?”
Tô Lưu Cảnh bình tĩnh nhìn chằm chằm vào anh, không nói lời nào, cũng không hề lùi bước.
“Cô được lắm!”. Hình Hạo Xuyên gằn từng chữ nói, ánh mắt âm trầm đến đáng sợ: “Cút! Tất cả đều cút ra ngoài cho tôi!”
Chú Bình thấy thế vội dẫn người đi xuống, không dám quấy rầy đến anh nữa.
“Tô tiểu thư, cám ơn cô. Hôm nay nếu không cô, tôi liền xong rồi.”. Tiểu Nhân chảy nước mắt cảm kích nói: “Trên mặt của cô đang bị thương để tôi giúp cô xử lý.”
Tô Lưu Cảnh mệt mỏi gật gật đầu nói: “Không có việc gì.”. Nhưng trong lòng cứ một mực hồi tưởng lại cảnh tượng Hình Hạo Xuyên mới giận dữ vừa rồi.
Để Tiểu Nhân giúp mình thoa thuốc, Tô Lưu Cảnh nghi ngờ hỏi: “Cũng chỉ là vài bông hoa thôi, tại sao anh ấy lại tức giận đến như vậy?”
Tiểu Nhân vội ngăn lại nói: “Cô ngàn vạn lại đừng nói như vậy, tiên sinh vô cùng quý trọng 12 cây hoa hồng trắng này đấy.”
Tô Lưu Cảnh không hiểu nhíu mày hỏi: “Tại sao?”
Tiểu Nhân suy nghĩ một lát mới nói: “Tôi cũng không biết, năm ngoái tôi mới tới đây, dì Lưu nói này đây là cấm kỵ, không cho phép hỏi .”
Tô Lưu Cảnh nhìn mình trong gương, nhìn vào vết thương trên mặt, ngồi yên không nói lời nào: 12 cây hoa hồng trắng này, đến tột cùng cất giấu bí mật gì?
Chương 77: Khúc mắc ( một )
Thấm thoát đã đến giữa tháng mười, thời tiết đã trở lạnh, Tô Lưu Cảnh khoác áo vào, đi tới trong vườn hoa. Vết thương trên mặt vẫn còn hơi đau, trong đầu cứ quanh quẩn chuyện Hình Hạo Xuyên giận dữ ban sáng, cả người cứ như chìm trong bầu không khí hắc ám, làm cho lòng người sinh ra sợ hãi.
Đẩy ra cửa nhà kính trồng hoa ra, Tô Lưu Cảnh yên lặng đi vào vườn hoa hồng trắng được chăm sóc vô cùng cẩn thận tỉ mỉ này.
Ánh trăng nhàn nhạt như nước xuyên qua những tấm kính trong suốt, mang theo không khí mát mẻ vẩy lên cánh hoa hồng, giống như được khoác thêm một tầng lụa mỏng vậy.
Dưới ánh trăng, những bông hoa hồng mát mẻ hồn nhiên nhưng mơ hồ vẫn có vẻ lười biếng quyến rũ, giống như công chúa ưu nhã từ trong cung đình xa xôi đi đến vậy, vừa ngượng ngùng lại vừa toát lên vẻ cao quý , lại mềm mại như vậy, khiến lòng người không thể không yêu thích.
Đẹp đẽ cao quý tựa như một giấc mộng, không trách được Hình Hạo Xuyên lại trân quý đến vậy.
Chỉ tiếc là ba cành đã bị bẻ gãy rồi, mất đi vẻ mềm mại vốn có, cành hoa khô héo còn đọng lại một chất lỏng, tựa như một giọt lệ.
Tô Lưu Cảnh cúi người xuống, vuốt ve những cánh hoa đẹp như thiên sứ này, xúc cảm mềm mại như ngọc từ đầu ngón tay lan tràn ra, thấm vào toàn thân.
Hoa hồng, có thể nói cho tôi biết, trên người của mày rốt cuộc đã cất giấu bí mật gì ?
“Nhược Nhược!”, Chợt một giọng nói đột nhiên vang lên phá vỡ cảnh đêm yên tĩnh.
Bất thình lình bị cắt đứt, Tô Lưu Cảnh giật nảy mình, vội quay đầu lại nhìn, liền thấy bóng dáng cao lớn của Hình Hạo Xuyên đứng ở cửa nhà ấm trồng hoa.
Đôi con ngươi đen nhánh, lấp lánh ánh sáng giống như những vì sao sáng chói, trong nháy mắt vừa bừng lên vui vẻ nhưng ngay khi thấy rõ đó là cô, ánh sáng này lại như đồng loạt vỡ vụn, biến mất hầu như không còn, cuối cùng quy về một mảnh đơn sắc.
Lúc anh vừa mới đi tới, liền thấy một cô gái mặc váy trắng đứng bên bụi hoa đắm chìm dưới ánh trăng, chóp mũi nhẹ nhàng tựa lên trên mặt cánh hoa hấp thu hương thơm ngào ngạt, ánh trăng vẩy lên trên người của cô, xinh đẹp giống như hằng nga vậy. Trong nháy mắt anh liền cho rằng mình đã nhìn thấy được Nhược Nhược, hành vi quen thuộc như vậy, nụ cười thản nhiên quen thuộc như vậy, tình cảnh cũng quen thuộc giống như trước kia mỗi một lần đều như thế, vì thế anh liền mất khống chế nói lên cái tên đã chôn chặt dưới đáy lòng từ lâu.
Nhưng đợi đến lúc nhìn thấy rõ, mới phát hiện ra mình một lần nữa đã nhận lầm.
Tô Lưu Cảnh kinh ngạc nhìn anh, tay chân có chút luống cuống.
Cảm giác mất mát to lớn để cho anh nhíu mày thật chặt, lạnh lùng nói: “Cô ở nơi này làm gì?”
Đối mặt với trách cứ nghiêm nghị, trong lúc nhất thời Tô Lưu Cảnh không kịp phản ứng, rũ tay xuống nói: “Tôi. . . . . .”
“Không phải tôi đã hạ lệnh, từ hôm nay nhà ấm trồng hoa này, trừ nhân viên chăm sóc đặc biệt ra, ai cũng không thể tiến vào sao?”. Hình Hạo Xuyên đi vào, nắm lấy cằm của cô hỏi, trong giọng nói tràn đầy ẩn giận. Nơi này, là chỗ mà lúc trước Nhược Nhược thích nhất, tại sao cô ta lại muốn tới phá hư?. “Hay là cô còn muốn phá hết toàn bộ những này cây hoa ở đây?”
Cằm bị nắm đến phát đau, Tô Lưu Cảnh bị buộc ngẩng đầu lên đối mặt với con ngươi tràn đầy tức giận của anh, cắn răng nói: “Tôi không có!”. Tại sao anh cứ nhất định phải nghĩ cô hèn hạ như vậy? Hay là nói, những bông hoa này ở trong lòng hắn, so với cô còn quan trọng hơn gấp trăm gấp ngàn lần?
Hình Hạo Xuyên nghĩ, đây coi như là quà bồi thường cho cô mà thôi.
Những tin tức giải trí đã bị phong tỏa toàn diện, trên những trang báo cũng chỉ có những tin tức thoáng qua không đào sâu bới móc như trước, nói cho cùng chuyện đối đầu với Hình thị cũng sẽ không có kết quả tốt, sẽ không ai chủ động đưa mình vào trước họng súng cả, mà Nam Cung Như trong khoảng thời gian này cũng không dám có thêm hành động gì, để tránh cho Hình Hạo Xuyên phát hiện ra.
Tô Lưu Cảnh cũng dần dần hồi phục, cho dù như thế nào, cuộc sống vẫn luôn luôn tiếp diễn, cô phải thật kiên cường mới được.
Mười năm trước, khi cha cô bị bắt giam, cũng đã từng biij người ta chỉ chỉ chỏ chỏ nói ra nói vào như vậy, lúc ấy không có người nào nguyện ý thu dưỡng bọn họ, một mình cô dẫn theo em trai đang sốt cao lang thang dưới cơn mưa như trút nước, khó khăn đi về phía trước, khi đó cơ hồ sống không nổi.
Vi thế chuyện hiện tại, có thấm tháp vào đâu?
May mắn, ngày hôm qua cô đã đến thăm tiểu Diệc, y tá trưởng nói bệnh tình của thằng bé đang khôi phục từng bước, chỉ cần được chăm sóc tốt, sẽ không lưu lại bất kỳ di chứng nào.
Ở trong bệnh viện tiếp xúc với nhiều người, nên Tiểu Diệc cũng dần dần không còn bài xích người lạ nữa, thậm chí còn tìm được cả bạn để chơi cùng, tình huống của cậu bé kia so với Tiểu Diệc nhà cô cũng không khác nhau mấy, cũng có chướng ngại về trí lực. Nhưng hai đứa bé này ở chung một chỗ, thậm chí khiến người khác không tài nào giải thích được vì sao chúng lại có tiếng nói chung, so với trước kia vui vẻ hơn nhiều.
Đứng ở dưới kính cửa sổ rộng lớn, khuôn mặt của cô đắm chìm trong ánh trời chiều sáng lạn, cả người được bao phủ trong một tầng ấm áp, trên mặt mỉm cười thản nhiên, lông mi dài khẽ run, tựa như cánh bướm muốn bay lên, từng chi tiết cũng bị phóng đại vô hạn, cô như vậy, đẹp mắt đến mức khiến cho người khác không dời mắt được, lại càng không nhẫn tâm đánh vỡ khung cảnh yên bình như nước này.
Cho đến khi Tô Lưu Cảnh phát hiện ra sự có mặt của Hình Hạo Xuyên, sự an tĩnh kia mới bị đánh vỡ: “Tiên sinh.”
Hình Hạo Xuyên gật đầu nói: “Ừ.”
Vừa định nói gì đó, khóe mắt của anh chợt liếc đến cành hoa hồng cô đang cầm trong tay, bên cạnh đó là bình hoa bằng pha lê, trong đó đã cắm hai đóa hoa hồng trắng kiều diễm ướt át, trên mặt cánh hoa vẫn còn vương những giọt nước trong suốt, thật giống như nước mắt.
Sắc mặt của anh lập tức đại biến, âm trầm hẳn xuống: “Cô ở đây làm gì?”. Trong giọng nói thật giống như đang nổi lên một cơn bão tố.
Bị sắc mặt hình sự của anh làm cho giật mình, Tô Lưu Cảnh đứt quãng nói: “Tôi. . . . . . Tôi đang cắm hoa. . . . . .” Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì sao?
Hình Hạo Xuyên bước lên phía trước, đoạt lấy bông hoa hồng trong tay cô, mất khống chế giận dữ hét lên: “Ai cho cô động vào những bông hồng trắng này? ! Tại sao lại dám động vào chúng?”. Trong ánh mắt chứa đầy hung dữ.
Những hoa hồng trắng tổng cộng 12 cây, mỗi một cây này anh đều tốn vô số tài lực cùng nhân lực mới phát triển được như bây giờ, không nghĩ tới hôm nay lại bị cắt mất ba cành, những cây hoa là Nhược Nhược để lại cho anh, cũng là kỷ vật duy nhất của bọn họ, tại sao cô ta lại dám làm như vậy? !
Bị thái độ của Hình Hạo Xuyên dọa sợ, Tô Lưu Cảnh mờ mịt đứng ở nơi đó, chỉ thấy anh vung tay lên, bình hoa pha lê kia liền hung hăng rơi xuống, phát ra một tiếng cực kỳ chói tai, vỡ tan tành.
Tô Lưu Cảnh không kịp tránh né, một mảnh thủy tinh sắc bén đã bay tới, sượt qua gương mặt của cô.
Tô Lưu Cảnh mở hai mắt thật to, chỉ cảm thấy từng cơn gió lạnh buốt ập tới, sau đó có cái gì đó nóng nóng từ gương mặt trào ra, theo đó, một giọt, lại một giọt nhỏ tí tách lên trên mặt đất, văng lên cả cánh hoa, từ màu trắng tinh liền biến thành một màu đỏ, vẫn còn mang theo cả mùi hoa nhàn nhạt, . . . . . .
Tô Lưu Cảnh ngơ ngác đứng ở đó, cơ hồ quên cả nhúc nhích, trong mắt chỉ đọng lại biểu tình đầy giận dữ kia của anh mà thôi.
Nghe được động tĩnh, nữ giúp việc Tiểu Nhân vội đi vào, nhìn thấy vết máu trên mặt Tô Lưu Cảnh, còn cả khuôn mặt đầy giận dữ của Hình Hạo Xuyên, bị sợ đến phát run cả người, ấp úng nói: “Tiên sinh, những bông hoa này là do ngày hôm qua tôi quên đóng cửa nhà kính trồng hoa nên ban đêm bị gió thổi gãy , không phải Tô tiểu thư. . . . . .”
Ánh mắt của Hình Hạo Xuyên chợt tối lại, nhìn Tiểu Nhân đang run rẩy, âm trầm nói: “Là cô sao? Chú Bình, đuổi việc cô ta! Vĩnh viễn không cho phép thuê nữa!”
Tiểu Nhân vừa nghe xong, chân cũng mềm nhũn ra, quỳ xuống dưới chân Hình Hạo Xuyên khổ sở cầu khẩn: “Tiên sinh. . . . . . xin Ngài tha thứ cho tôi. . . . . . Tôi thật sự không cố ý . . . . . . Tiên sinh van ngài bỏ qua cho tôi lần thứ nhất đi, tôi thề sẽ không bao tái phạm nữa. . . . . .”
Người bị Hình gia sa thải, còn ai dám thuê nữa chứ? Cô ta đã tang nghe nói chị Bình trước sau khi bị đuổi, vẫn không tìm được việc làm, cuối cùng phải lưu lạc tới quán rượu tiếp khách, vì thế cô ta càng không thể vứt bỏ phần việc ở đây được.
Chú Bình nghe được lệnh lập tức dẫn người đến đem Tiểu Nhân lôi đi.
Tiểu Nhân sợ hãi kêu gào không dứt: “Tiên sinh! Tôi thật sự là không là cố ý đâu! Van cầu ngài đừng đuổi tôi đi. . . . . .”
Mắt thấy Tiểu Nhân sắp bị lôi ra ngoài, Tô Lưu Cảnh khẽ cắn răng, đứng ra nói: “Không phải cô ấy, là tôi không cẩn thận lúc chăm sóc đã làm gãy.”. Tiểu Nhân mấy ngày trước ở bệnh viện vẫn hết lòng chăm sóc cô, cô vẫn luôn cảm kích cô ấy, không đành lòng nhìn thấy cô ấy phải chịu hậu quả như vậy. Huống chi, chỉ là vài cành hoa mà thôi, anh cần gì phải tức giận như vậy.
Đôi mắt sắc bén của Hình Hạo Xuyên càng sâu hơn, khẽ nheo lại nhìn cô đầy nguy hiểm.
“Các người thả Tiểu Nhân ra, hoa là tôi cắt đứt, không dính dáng đến cô ấy.”. Tô Lưu Cảnh thản nhiên nói, nhưng lòng bàn tay lại khẩn nắm lại thật chặt. Vết máu đỏ tươi trên gương mặt trắng nõn càng thêm nổi bật.
Hình Hạo Xuyên siết chặt quả đấm, trầm giọng nói: “Cô nhất định che chở cho cô ta mà đối nghịch với tôi sao?”
Tô Lưu Cảnh bình tĩnh nhìn chằm chằm vào anh, không nói lời nào, cũng không hề lùi bước.
“Cô được lắm!”. Hình Hạo Xuyên gằn từng chữ nói, ánh mắt âm trầm đến đáng sợ: “Cút! Tất cả đều cút ra ngoài cho tôi!”
Chú Bình thấy thế vội dẫn người đi xuống, không dám quấy rầy đến anh nữa.
“Tô tiểu thư, cám ơn cô. Hôm nay nếu không cô, tôi liền xong rồi.”. Tiểu Nhân chảy nước mắt cảm kích nói: “Trên mặt của cô đang bị thương để tôi giúp cô xử lý.”
Tô Lưu Cảnh mệt mỏi gật gật đầu nói: “Không có việc gì.”. Nhưng trong lòng cứ một mực hồi tưởng lại cảnh tượng Hình Hạo Xuyên mới giận dữ vừa rồi.
Để Tiểu Nhân giúp mình thoa thuốc, Tô Lưu Cảnh nghi ngờ hỏi: “Cũng chỉ là vài bông hoa thôi, tại sao anh ấy lại tức giận đến như vậy?”
Tiểu Nhân vội ngăn lại nói: “Cô ngàn vạn lại đừng nói như vậy, tiên sinh vô cùng quý trọng 12 cây hoa hồng trắng này đấy.”
Tô Lưu Cảnh không hiểu nhíu mày hỏi: “Tại sao?”
Tiểu Nhân suy nghĩ một lát mới nói: “Tôi cũng không biết, năm ngoái tôi mới tới đây, dì Lưu nói này đây là cấm kỵ, không cho phép hỏi .”
Tô Lưu Cảnh nhìn mình trong gương, nhìn vào vết thương trên mặt, ngồi yên không nói lời nào: 12 cây hoa hồng trắng này, đến tột cùng cất giấu bí mật gì?
Chương 77: Khúc mắc ( một )
Thấm thoát đã đến giữa tháng mười, thời tiết đã trở lạnh, Tô Lưu Cảnh khoác áo vào, đi tới trong vườn hoa. Vết thương trên mặt vẫn còn hơi đau, trong đầu cứ quanh quẩn chuyện Hình Hạo Xuyên giận dữ ban sáng, cả người cứ như chìm trong bầu không khí hắc ám, làm cho lòng người sinh ra sợ hãi.
Đẩy ra cửa nhà kính trồng hoa ra, Tô Lưu Cảnh yên lặng đi vào vườn hoa hồng trắng được chăm sóc vô cùng cẩn thận tỉ mỉ này.
Ánh trăng nhàn nhạt như nước xuyên qua những tấm kính trong suốt, mang theo không khí mát mẻ vẩy lên cánh hoa hồng, giống như được khoác thêm một tầng lụa mỏng vậy.
Dưới ánh trăng, những bông hoa hồng mát mẻ hồn nhiên nhưng mơ hồ vẫn có vẻ lười biếng quyến rũ, giống như công chúa ưu nhã từ trong cung đình xa xôi đi đến vậy, vừa ngượng ngùng lại vừa toát lên vẻ cao quý , lại mềm mại như vậy, khiến lòng người không thể không yêu thích.
Đẹp đẽ cao quý tựa như một giấc mộng, không trách được Hình Hạo Xuyên lại trân quý đến vậy.
Chỉ tiếc là ba cành đã bị bẻ gãy rồi, mất đi vẻ mềm mại vốn có, cành hoa khô héo còn đọng lại một chất lỏng, tựa như một giọt lệ.
Tô Lưu Cảnh cúi người xuống, vuốt ve những cánh hoa đẹp như thiên sứ này, xúc cảm mềm mại như ngọc từ đầu ngón tay lan tràn ra, thấm vào toàn thân.
Hoa hồng, có thể nói cho tôi biết, trên người của mày rốt cuộc đã cất giấu bí mật gì ?
“Nhược Nhược!”, Chợt một giọng nói đột nhiên vang lên phá vỡ cảnh đêm yên tĩnh.
Bất thình lình bị cắt đứt, Tô Lưu Cảnh giật nảy mình, vội quay đầu lại nhìn, liền thấy bóng dáng cao lớn của Hình Hạo Xuyên đứng ở cửa nhà ấm trồng hoa.
Đôi con ngươi đen nhánh, lấp lánh ánh sáng giống như những vì sao sáng chói, trong nháy mắt vừa bừng lên vui vẻ nhưng ngay khi thấy rõ đó là cô, ánh sáng này lại như đồng loạt vỡ vụn, biến mất hầu như không còn, cuối cùng quy về một mảnh đơn sắc.
Lúc anh vừa mới đi tới, liền thấy một cô gái mặc váy trắng đứng bên bụi hoa đắm chìm dưới ánh trăng, chóp mũi nhẹ nhàng tựa lên trên mặt cánh hoa hấp thu hương thơm ngào ngạt, ánh trăng vẩy lên trên người của cô, xinh đẹp giống như hằng nga vậy. Trong nháy mắt anh liền cho rằng mình đã nhìn thấy được Nhược Nhược, hành vi quen thuộc như vậy, nụ cười thản nhiên quen thuộc như vậy, tình cảnh cũng quen thuộc giống như trước kia mỗi một lần đều như thế, vì thế anh liền mất khống chế nói lên cái tên đã chôn chặt dưới đáy lòng từ lâu.
Nhưng đợi đến lúc nhìn thấy rõ, mới phát hiện ra mình một lần nữa đã nhận lầm.
Tô Lưu Cảnh kinh ngạc nhìn anh, tay chân có chút luống cuống.
Cảm giác mất mát to lớn để cho anh nhíu mày thật chặt, lạnh lùng nói: “Cô ở nơi này làm gì?”
Đối mặt với trách cứ nghiêm nghị, trong lúc nhất thời Tô Lưu Cảnh không kịp phản ứng, rũ tay xuống nói: “Tôi. . . . . .”
“Không phải tôi đã hạ lệnh, từ hôm nay nhà ấm trồng hoa này, trừ nhân viên chăm sóc đặc biệt ra, ai cũng không thể tiến vào sao?”. Hình Hạo Xuyên đi vào, nắm lấy cằm của cô hỏi, trong giọng nói tràn đầy ẩn giận. Nơi này, là chỗ mà lúc trước Nhược Nhược thích nhất, tại sao cô ta lại muốn tới phá hư?. “Hay là cô còn muốn phá hết toàn bộ những này cây hoa ở đây?”
Cằm bị nắm đến phát đau, Tô Lưu Cảnh bị buộc ngẩng đầu lên đối mặt với con ngươi tràn đầy tức giận của anh, cắn răng nói: “Tôi không có!”. Tại sao anh cứ nhất định phải nghĩ cô hèn hạ như vậy? Hay là nói, những bông hoa này ở trong lòng hắn, so với cô còn quan trọng hơn gấp trăm gấp ngàn lần?