Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 256
Tim Tô Lưu Cảnh đập thình thịch, đầu óc ong ong rối loạn, cứ thế bị kéo vào bệnh viện.
Nhìn Hình Hạo Xuyên bị đưa vào phòng cấp cứu, chẩn đoán, trị liệu, dọc theo đường đi tay của cô đổ đầy mồ hôi, trở nên lạnh toát, cho đến khi thấy anh được đưa vào phòng bệnh, mới từ từ tỉnh táo lại.
“Rốt cuộc anh muốn như thế nào?”, Tô Lưu Cảnh mệt mỏi nói. Đến tận bây giờ, lòng bàn tay của cô vẫn bị người nào đó giữ chặt, căng cứng lại cơ hồ sắp mất đi tri giác.
Hình Hạo Xuyên lúc báy giờ mới khàn giọng đáp lại: “Anh không muốn như thế nào cả, chỉ muốn em trở lại bên cạnh anh mà thôi!”. Ánh mắt của anh khi nói nên lời này toát lên vẻ kiên nghị chưa từng có.
“Ha ha, Hình Hạo Xuyên anh đùa gì thế. Ngay cả đứng ở bên cạnh anh tôi còn không muốn, huống hồ đến quay trở lại? Giữa chúng ta vốn cũng không có bất kỳ quan hệ gì!”. Tô Lưu Cảnh vừa nói vừa dùng sức muốn rút tay về.
Sau đó cô đột nhiên cười lạnh rồi tiếp tục lên tiếng: “Tôi không đồng ý thì sao chứ? Anh lại muốn phái người đến trói tôi trở về sao? Hay là lại dùng khổ nhục kế? Nói cho anh biết, Hình Hạo Xuyên, tôi chỉ ước gì anh mau chóng chết đi!”
Tô Lưu Cảnh lanh giọng phát tiết, gào thét, vậy mà trong mắt lại mờ mịt phủ sương, khóe miệng tuy cười lại làm cho lòng người đau như đao xoắn.
Hình Hạo Xuyên đau lòng kéo cô vào trước ngực mình, dùng cánh tay không bị thương gắt gao giữ người đang gào thét lại.
Tô Lưu Cảnh nỗ lực muốn giãy giụa, nhưng toàn thân đã sức cùng lực kiệ, không còn chút hơi sức nào, mọi kiên cường trong nháy mắt đều bị hút sạch.
Cặp mắt vô hồn nhìn chằm chằm, nhìn vào khoảng không, chỉ có đôi môi không ngừng thốt lên những câu vô thức, chẳng khác nào đang phát tiết hết nỗi lòng đã giấu kín từ lâu.
“Hình Hạo Xuyên, anh còn phải hành hạ tôi đến mức nào?”
“Anh hại tôi còn chưa đủ thảm sao?”
“Tóm lại là anh muốn như thế nào. . . . . . Anh mau nói đi! Nói đi. . . . . . Cha của anh khi còn sống đã hủy diệt cha mẹ tôi, mà anh lại hủy diệt cuộc đời của tôi, vẫn còn chưa hài lòng sao? ! Còn chưa đủ hài lòng sao . . . . .”
“Anh nói đi, mau nói đi chứ!”
Từng câu từng chữ thốt ra bởi vì kích động mà từ lạnh lẽo, đến cuối cùng lại nhuốm đầy bi thương tuyệt vọng.
Giống hệt như chú cá ở trong đường hầm tối tăm đuổi theo nguồn sáng le lói từ phía xa xa, đến cuối cùng lại phát hiện mục tiêu kia chỉ là ảo giác, chỗ nó đến vẫn tối đen như mực, không tìm được bất kỳ lối ra nào.
Hình Hạo Xuyên im lặng lắng nghe, càng ôm cô thật chặt. Bởi vì anh biết rõ, chỉ cần mình lơi lỏng một chút thì người trước mặt sẽ giống như con chim thoát khỏi lồng, lập tức bay đi.
“Lưu Cảnh, thật xin lỗi, thật xin lỗi!”. Hình Hạo Xuyên không ngừng lặp đi lặp lại, bởi vì ngoài ba chữ này anh không còn bất kỳ lời có thể nói được nữa rồi, cả cuộc đời anh đều thiếu nợ cô.
Tô Lưu Cảnh mở lớn mắt, hơi thở dồn dập gấp gáp, nỗ lực điều chỉnh bản thân nhưng lại không thốt ra một chữ, mắt càng cố gắng trợn to, không cho những giọt nước mắt yếu ớt kia rơi xuống, vậy mà cuối cùng vẫn thất bại thảm hại.
Tô Lưu Cảnh tự giễu khép mắt lại, mặc cho anh cường thế ôm mình vào trong ngực, mãi không buông.
Thật xin lỗi, thật xin lỗi, nghe buồn cười đến mức nào, cái cô thiếu không phải là ba chữ nông cạn này, Hình Hạo Xuyên, những tổn thương mà anh mang lại sâu đến mức nào , quay đầu lại chỉ cần nói thật xin lỗi là xong sao? Anh có biết mình buồn cười đến cỡ nào hay không!
“Được rồi, lời cũng đã nghe. Xin hỏi, anh có thể buông tôi ra chưa? Tổng giám đốc Hình? Con tôi vẫn còn đang chờ ở nhà, xin hỏi có thể thả tôi về được chưa? Tôi không hy vọng, thằng bé lại bị bắt cóc lần thứ hai!”. Lệ đã rơi cạn, lần nữa cô lại trở về làm một Tô Lưu Cảnh kiên cường mạnh mẽ, vừa mở mắt ra, mặt cũng trở nên lạnh như băng.
Cô chỉ cho phép mình yếu ớt một phần ngàn giây, mà một phần ngàn giây về sau, cô chỉ có thể là một Tô Lưu Cảnh kiên cường !
Nói xong cũng không để ý tới vết thương trên người anh, liều mạng tránh khỏi kìm chế của Hình Hạo Xuyên, có lẽ do bị mất máu quá nhiều nên sức khỏe cũng yếu đi, liền để cô thoát ra được.
Tô Lưu Cảnh không để bản thân mất bình tĩnh thêm nữa, lạnh nhạt nói: “Tổng giám đốc Hình, không hẹn gặp lại!”. Nói xong, cũng không thèm nhìn anh, lập tức xoay người muốn rời khỏi. Nếu anh muốn dùng khổ nhục kế thì cứ tiếp tục đi, dù sao ở đây cũng là bệnh viện, hừ!
“Lưu Cảnh, chuyện năm đó, anh không hề hay biết!”. Từ phía sau, Hình Hạo Xuyên nhìn vòng tay trống rỗng, nhất thời khựng lại, ngay sau đó lập tức lên tiếng.
Nghe vậy, toàn thân Tô Lưu Cảnh chấn động không ngừng, kinh ngạc quay đầu lại nhìn người nào đó, trong ánh mắt tràn đầy nghi ngờ.
Anh . . . . . . Không biết? Làm sao có thể! Làm sao anh có thể không biết được? !
“Anh thề, anh thật sự không biết, nếu như biết rõ, năm đó anh sẽ không cư xử với em . . . . . .”. Nói đến đây, Hình Hạo Xuyên đột nhiên rũ mắt, muốn nói lại thôi.
Cho đến mấy ngày trước nhận được kết quả điều tra, anh mới biết được, thì ra chân tướng năm đó là như vậy! Chẳng trách mẹ anh lại thống hận mắng cô là “con gái nhà Tô”, chẳng trách bà ấy lại bài xích Lưu Cảnh đến vậy, chẳng trách lão quản gia giữ kín như bưng, . . . Năm đó Tô Lưu Cảnh cứ thế ra đi, bốn năm sau lại oán hận anh như vậy, thì ra là. . . . . .
Số phận đã định sẵn rồi sao?
Tô Lưu Cảnh nhìn vào mắt anh, dường như không thể tiếp nhận, nhưng cô biết một con người kiêu ngạo từ trong xương tủy như anh không hề nói dối. Tô Lưu Cảnh nỗ lực khắc chế phiền loạn trong lòng, cho đến thật lâu sau mới nói: “Anh biết, cho nên sao? Kế tiếp anh muốn như thế nào? Bồi thường cho tôi? Hay vẫn là vì danh dự của cha anh mà đẩy tôi xuống địa ngục như đã từng làm với cha mẹ tôi? Tổng giám đốc Hình, bây giờ anh tính làm cái gì?!”.
Anh cứ tưởng chỉ cần nói một tiếng mình không biết là được rồi sao? Chỉ cần nói như thế là có thể thoát hết mọi tội lỗi đã gây ra? Ha ha, không, sao, có thể chứ! Bất luận anh có biết được hay không, thì anh vẫn chính là người đã gây biết bao tổn thương cho cô, ngay cả dòng máu trong người anh hay thậm chí cái họ mọ mà anh đang mang đều không thể thay đổi. Anh cho rằng bởi vì bản thân không biết gì, cho nên có quyền được cô tha thứ sao? Thật quá buốn cười!
Tô Lưu Cảnh cười lạnh hai tiếng, ngay sau đó vặn nắm cửa, mở cửa phòng bệnh ra.
“Không phải anh muốn phủi sạch tội lỗi của mình, mà chỉ muốn sám hối với em! Lưu Cảnh, chỉ cần em cho anh một cơ hội, anh có thể vì em làm bất kỳ điều gì!”. Hình Hạo Xuyên từ lúc sinh ra chưa từng khuất phục, cũng chưa từng cầu xin người nào, nhưng mà với cô thì khác. Anh không ngại gỡ bỏ tôn nghiêm, lần đầu tiên lên tiếng khẩn cầu.
Tô Lưu Cảnh cũng không quay đầu lại, chỉ cất giọng châm biếm nói: “Nếu như tôi muốn anh hủy diệt toàn bộ gia tộc thì sao?”.
Nhất thời hai mắt Hình Hạo Xuyên mở to, cả thân hình như đóng đinh tại chỗ.
Không nghe được tiếng đáp lại, Tô Lưu Cảnh giễu cợt hừ một tiếng, ngay sau đó đi ra khỏi phòng, kiên quyết đóng cửa lại.
Bên trong phòng bệnh rộng rãi mà yên tĩnh, đập vào tai là tiếng đóng cửa rầm rầm, ngay sau đó lập tức chìm vào im lặng không có một chút âm thanh nào, chỉ còn lại người nào đó đang nằm trên giường bệnh, tim nhảy nhót liên hồi, thật lâu không cách nào trấn tĩnh lại, còn bàn tay lại đang chậm rãi, chậm rãi, từ từ nắm chặt.
Nhìn Hình Hạo Xuyên bị đưa vào phòng cấp cứu, chẩn đoán, trị liệu, dọc theo đường đi tay của cô đổ đầy mồ hôi, trở nên lạnh toát, cho đến khi thấy anh được đưa vào phòng bệnh, mới từ từ tỉnh táo lại.
“Rốt cuộc anh muốn như thế nào?”, Tô Lưu Cảnh mệt mỏi nói. Đến tận bây giờ, lòng bàn tay của cô vẫn bị người nào đó giữ chặt, căng cứng lại cơ hồ sắp mất đi tri giác.
Hình Hạo Xuyên lúc báy giờ mới khàn giọng đáp lại: “Anh không muốn như thế nào cả, chỉ muốn em trở lại bên cạnh anh mà thôi!”. Ánh mắt của anh khi nói nên lời này toát lên vẻ kiên nghị chưa từng có.
“Ha ha, Hình Hạo Xuyên anh đùa gì thế. Ngay cả đứng ở bên cạnh anh tôi còn không muốn, huống hồ đến quay trở lại? Giữa chúng ta vốn cũng không có bất kỳ quan hệ gì!”. Tô Lưu Cảnh vừa nói vừa dùng sức muốn rút tay về.
Sau đó cô đột nhiên cười lạnh rồi tiếp tục lên tiếng: “Tôi không đồng ý thì sao chứ? Anh lại muốn phái người đến trói tôi trở về sao? Hay là lại dùng khổ nhục kế? Nói cho anh biết, Hình Hạo Xuyên, tôi chỉ ước gì anh mau chóng chết đi!”
Tô Lưu Cảnh lanh giọng phát tiết, gào thét, vậy mà trong mắt lại mờ mịt phủ sương, khóe miệng tuy cười lại làm cho lòng người đau như đao xoắn.
Hình Hạo Xuyên đau lòng kéo cô vào trước ngực mình, dùng cánh tay không bị thương gắt gao giữ người đang gào thét lại.
Tô Lưu Cảnh nỗ lực muốn giãy giụa, nhưng toàn thân đã sức cùng lực kiệ, không còn chút hơi sức nào, mọi kiên cường trong nháy mắt đều bị hút sạch.
Cặp mắt vô hồn nhìn chằm chằm, nhìn vào khoảng không, chỉ có đôi môi không ngừng thốt lên những câu vô thức, chẳng khác nào đang phát tiết hết nỗi lòng đã giấu kín từ lâu.
“Hình Hạo Xuyên, anh còn phải hành hạ tôi đến mức nào?”
“Anh hại tôi còn chưa đủ thảm sao?”
“Tóm lại là anh muốn như thế nào. . . . . . Anh mau nói đi! Nói đi. . . . . . Cha của anh khi còn sống đã hủy diệt cha mẹ tôi, mà anh lại hủy diệt cuộc đời của tôi, vẫn còn chưa hài lòng sao? ! Còn chưa đủ hài lòng sao . . . . .”
“Anh nói đi, mau nói đi chứ!”
Từng câu từng chữ thốt ra bởi vì kích động mà từ lạnh lẽo, đến cuối cùng lại nhuốm đầy bi thương tuyệt vọng.
Giống hệt như chú cá ở trong đường hầm tối tăm đuổi theo nguồn sáng le lói từ phía xa xa, đến cuối cùng lại phát hiện mục tiêu kia chỉ là ảo giác, chỗ nó đến vẫn tối đen như mực, không tìm được bất kỳ lối ra nào.
Hình Hạo Xuyên im lặng lắng nghe, càng ôm cô thật chặt. Bởi vì anh biết rõ, chỉ cần mình lơi lỏng một chút thì người trước mặt sẽ giống như con chim thoát khỏi lồng, lập tức bay đi.
“Lưu Cảnh, thật xin lỗi, thật xin lỗi!”. Hình Hạo Xuyên không ngừng lặp đi lặp lại, bởi vì ngoài ba chữ này anh không còn bất kỳ lời có thể nói được nữa rồi, cả cuộc đời anh đều thiếu nợ cô.
Tô Lưu Cảnh mở lớn mắt, hơi thở dồn dập gấp gáp, nỗ lực điều chỉnh bản thân nhưng lại không thốt ra một chữ, mắt càng cố gắng trợn to, không cho những giọt nước mắt yếu ớt kia rơi xuống, vậy mà cuối cùng vẫn thất bại thảm hại.
Tô Lưu Cảnh tự giễu khép mắt lại, mặc cho anh cường thế ôm mình vào trong ngực, mãi không buông.
Thật xin lỗi, thật xin lỗi, nghe buồn cười đến mức nào, cái cô thiếu không phải là ba chữ nông cạn này, Hình Hạo Xuyên, những tổn thương mà anh mang lại sâu đến mức nào , quay đầu lại chỉ cần nói thật xin lỗi là xong sao? Anh có biết mình buồn cười đến cỡ nào hay không!
“Được rồi, lời cũng đã nghe. Xin hỏi, anh có thể buông tôi ra chưa? Tổng giám đốc Hình? Con tôi vẫn còn đang chờ ở nhà, xin hỏi có thể thả tôi về được chưa? Tôi không hy vọng, thằng bé lại bị bắt cóc lần thứ hai!”. Lệ đã rơi cạn, lần nữa cô lại trở về làm một Tô Lưu Cảnh kiên cường mạnh mẽ, vừa mở mắt ra, mặt cũng trở nên lạnh như băng.
Cô chỉ cho phép mình yếu ớt một phần ngàn giây, mà một phần ngàn giây về sau, cô chỉ có thể là một Tô Lưu Cảnh kiên cường !
Nói xong cũng không để ý tới vết thương trên người anh, liều mạng tránh khỏi kìm chế của Hình Hạo Xuyên, có lẽ do bị mất máu quá nhiều nên sức khỏe cũng yếu đi, liền để cô thoát ra được.
Tô Lưu Cảnh không để bản thân mất bình tĩnh thêm nữa, lạnh nhạt nói: “Tổng giám đốc Hình, không hẹn gặp lại!”. Nói xong, cũng không thèm nhìn anh, lập tức xoay người muốn rời khỏi. Nếu anh muốn dùng khổ nhục kế thì cứ tiếp tục đi, dù sao ở đây cũng là bệnh viện, hừ!
“Lưu Cảnh, chuyện năm đó, anh không hề hay biết!”. Từ phía sau, Hình Hạo Xuyên nhìn vòng tay trống rỗng, nhất thời khựng lại, ngay sau đó lập tức lên tiếng.
Nghe vậy, toàn thân Tô Lưu Cảnh chấn động không ngừng, kinh ngạc quay đầu lại nhìn người nào đó, trong ánh mắt tràn đầy nghi ngờ.
Anh . . . . . . Không biết? Làm sao có thể! Làm sao anh có thể không biết được? !
“Anh thề, anh thật sự không biết, nếu như biết rõ, năm đó anh sẽ không cư xử với em . . . . . .”. Nói đến đây, Hình Hạo Xuyên đột nhiên rũ mắt, muốn nói lại thôi.
Cho đến mấy ngày trước nhận được kết quả điều tra, anh mới biết được, thì ra chân tướng năm đó là như vậy! Chẳng trách mẹ anh lại thống hận mắng cô là “con gái nhà Tô”, chẳng trách bà ấy lại bài xích Lưu Cảnh đến vậy, chẳng trách lão quản gia giữ kín như bưng, . . . Năm đó Tô Lưu Cảnh cứ thế ra đi, bốn năm sau lại oán hận anh như vậy, thì ra là. . . . . .
Số phận đã định sẵn rồi sao?
Tô Lưu Cảnh nhìn vào mắt anh, dường như không thể tiếp nhận, nhưng cô biết một con người kiêu ngạo từ trong xương tủy như anh không hề nói dối. Tô Lưu Cảnh nỗ lực khắc chế phiền loạn trong lòng, cho đến thật lâu sau mới nói: “Anh biết, cho nên sao? Kế tiếp anh muốn như thế nào? Bồi thường cho tôi? Hay vẫn là vì danh dự của cha anh mà đẩy tôi xuống địa ngục như đã từng làm với cha mẹ tôi? Tổng giám đốc Hình, bây giờ anh tính làm cái gì?!”.
Anh cứ tưởng chỉ cần nói một tiếng mình không biết là được rồi sao? Chỉ cần nói như thế là có thể thoát hết mọi tội lỗi đã gây ra? Ha ha, không, sao, có thể chứ! Bất luận anh có biết được hay không, thì anh vẫn chính là người đã gây biết bao tổn thương cho cô, ngay cả dòng máu trong người anh hay thậm chí cái họ mọ mà anh đang mang đều không thể thay đổi. Anh cho rằng bởi vì bản thân không biết gì, cho nên có quyền được cô tha thứ sao? Thật quá buốn cười!
Tô Lưu Cảnh cười lạnh hai tiếng, ngay sau đó vặn nắm cửa, mở cửa phòng bệnh ra.
“Không phải anh muốn phủi sạch tội lỗi của mình, mà chỉ muốn sám hối với em! Lưu Cảnh, chỉ cần em cho anh một cơ hội, anh có thể vì em làm bất kỳ điều gì!”. Hình Hạo Xuyên từ lúc sinh ra chưa từng khuất phục, cũng chưa từng cầu xin người nào, nhưng mà với cô thì khác. Anh không ngại gỡ bỏ tôn nghiêm, lần đầu tiên lên tiếng khẩn cầu.
Tô Lưu Cảnh cũng không quay đầu lại, chỉ cất giọng châm biếm nói: “Nếu như tôi muốn anh hủy diệt toàn bộ gia tộc thì sao?”.
Nhất thời hai mắt Hình Hạo Xuyên mở to, cả thân hình như đóng đinh tại chỗ.
Không nghe được tiếng đáp lại, Tô Lưu Cảnh giễu cợt hừ một tiếng, ngay sau đó đi ra khỏi phòng, kiên quyết đóng cửa lại.
Bên trong phòng bệnh rộng rãi mà yên tĩnh, đập vào tai là tiếng đóng cửa rầm rầm, ngay sau đó lập tức chìm vào im lặng không có một chút âm thanh nào, chỉ còn lại người nào đó đang nằm trên giường bệnh, tim nhảy nhót liên hồi, thật lâu không cách nào trấn tĩnh lại, còn bàn tay lại đang chậm rãi, chậm rãi, từ từ nắm chặt.