Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 235
Sự xuất hiện của Hình Hạo Xuyên không thể nghi ngờ sẽ tăng thêm một phần nghi vấn cho lễ đính hôn vốn đã khó bề phân biệt này. Nhân vật nam chính trong scandal đã có mặt tại hiện trường, chẳng lẽ lại giống với lần trước, chuẩn bị trình diễn một màn cướp hôn đặc sắc?
Tô Lưu Cảnh nhìn Hình Hạo Xuyên đột nhiên xông vào, đang dùng ánh mắt sắc bén quan sát bọn họ chằm chằm, bất chợt thấy thật căng thẳng.
Phong Trác Nhiên chậm rãi đứng lên, lẳng lặng bảo hộ Tô Lưu Cảnh ra đằng sau lưng mình, nụ cười trên môi vẫn không đổi: “Cám ơn Tổng giám đốc Hình đã đại giá quang lâm, tham gia lễ đính hôn của Phong mỗ, Phong mỗ hết sức vinh hạnh, xin mời ngài ngồi vào kia!”.
Hình Hạo Xuyên nhàn nhạt liếc người trước mặt, ngay sau đó tiến lên, trực tiếp đi tới chỗ Tô Lưu Cảnh.
Tô Lưu Cảnh cau mày nói: “Anh tới làm gì?”
Hình Hạo Xuyên không thèm để ý đến ánh mắt của những người chung quanh, lại càng không chú ý đến sự tồn tại của vị hôn phu ngay bên cạnh, trực tiếp tiến lên kéo tay Tô Lưu Cảnh nói: “Đi theo tôi!”.
Mặc dù những lời này được anh nói bằng tiếng Trung, nhưng hiển nhiên có không ít ký giả vẫn hiểu được, toàn trường lại trở nên sôi động không ngớt, lại có người còn gọi điện thoại truyền trực tiếp tin tức nóng hổi này về tòa soạn. Hai nam tranh một nữ, mà tất cả đều là người Trung Quốc, đây quả thực vô cùng đặc sắc!
Tô Lưu Cảnh bị ánh đèn flash không ngừng chớp lóe xung quanh đâm vào mắt đến phát đau, dùng sức giãy tay ra, nhỏ giọng nói: “Tôi sẽ không đi với anh! Mời buông tay! Hôm nay là ngày đính hôn của tôi và Trác Nhiên, Hình tiên sinh, xin anh đừng nên quá phận!”
Cô đã từng nghĩ tới sự xuất hiện của Hình Hạo Xuyên tại đây, nhưng khả năng này không lớn, nhưng bây giờ thật không ngờ, anh lại dám xuất đầu lộ diện, dù sao chuyện này cũng sẽ ảnh hưởng đến bộ mặt của Hình thị. Trong hôn lễ lần trước, bởi vì không mời giới truyền thông tham dự, cho nên tất cả đều chỉ là tin đồn mà thôi, nhưng lần này thì khác, đang là hiện trường phỏng vấn trực tiếp, Hình Hạo Xuyên bị điên rồi sao? Chắc chắn anh phải biết rõ được tính nghiêm trọng của vấn đề, một khi tin tức truyền ra, không chỉ có là Hình thị, mà thể diện của nhà họ Phong cũng mất sạch, đây không phải là đang trực tiếp tuyên chiến cùng với Phong Thái sao?
“Hình tiên sinh, cô ấy là vị hôn thê của tôi!”, Phong Trác Nhiên nhỏ giọng cảnh cáo, dưới tình huống có sự chứng kiến của nhiều người thế này, sắc mặt cũng không tốt chút nào.
“Cô ấy là của người tôi!”, Hình Hạo Xuyên nghiến răng, khẽ quát một tiếng, giọng nói mặc dù không lớn, nhưng do bị đè nén hồi lâu trong lúc tức giận nghe vào tai chẳng khác nào tiếng gào thét. Ngay sau đó không để ý đến Tô Lưu Cảnh vẫn còn đang giãy giụa, mạnh mẽ kéo tay của cô dẫn đi.
Tô Lưu Cảnh dùng sức hất tay của anh ra, nói: “Tôi không phải!”
“Em đừng nên ép tôi!”, Hình Hạo Xuyên nhìn vẻ mặt quyết tuyệt của cô, trầm mặt xuống, ác độc lên tiếng. Những ngày qua, anh vẫn luôn bị tin tức Tô Lưu Cảnh muốn đính hôn hành hạ, cũng sắp bị ép điên rồi.
“Hình Hạo Xuyên, tôi với anh, một chút quan hệ cũng không có!”, Tô Lưu Cảnh lên tiếng đáp trả như chém đinh chặt sắt. Buổi lễ đính hôn này đối với Phong Thái, hay đối với sự hợp tác giữa cô và Phong Trác Nhiên mà nói tương đối quan trọng, không thể để có sơ xuất gì không may xảy ra!
Nghe thấy thế, con ngươi của Hình Hạo Xuyên bỗng dưng co rụt lại: “Em!”
Tô Lưu Cảnh nghĩ thế, lập tức nhận lấy chiếc nhẫn trong tay Phong Trác Nhiên, sau đó đeo vào tay mình, lạnh lùng mà tràn đầy xa cách, nói: “Tổng giám đốc Hình, bây giờ tôi đã là vợ chưa cưới của Trác Nhiên, cám ơn anh đã tới tham dự lễ đính hôn của chúng tôi ngày hôm nay, đi thong thả không tiễn!”
Một Tô Lưu Cảnh sắc bén như thế thật khác lạ, cô tựa như lưỡi dao sắc bén từ bốn phương tám hướng công kích Hình Hạo Xuyên, khiến cho anh thương thương tích khắp người.
Nhìn cô quyết liệt xa cách như thế, Hình Hạo Xuyên bị chọc giận đến mức muốn hôn mê, cô, thế nhưng, lại dám làm như vậy! Tô Lưu Cảnh, em, rất giỏi!
Anh dường như đã bị cô chọc giận đến mức không còn lý trí, mạnh mẽ túm lấy tay Tô Lưu Cảnh, kéo cô đi ra ngoài.
Tô Lưu Cảnh hoảng hốt, gấp gáp nói: “Buông tôi ra, có nghe hay không? Buông ra! Anh đừng có mà quá đáng!”. Anh thật sự điên rồi sao? Anh có biết mình đang làm cái gì hay không!
Hình Hạo Xuyên chẳng những không nghe theo, ngược lại còn kiên quyết hơn, trước mặt nhiều người như vậy, mạnh mẽ kéo cô đi ra hội trường. Tất cả ký giả, ai nấy đều chen chúc dè chừng dõi theo, bầu không khí mới vừa rồi còn hoa lệ lãng mạn làm cho người khác tặc lưỡi hít hà nhanh chóng chìm vào trong lạnh giá.
Ngay vả trợ lý của Phong Trác Nhiên cũng không nhịn được mà lấy điện thoại di động ra hướng về phía bóng lưng Hình Hạo Xuyên đang lôi kéo Tô Lưu Cảnh rời đi mà chụp không ngừng.
“Như thế nào? Thú vị không?”, bất chợt, sau lưng vang lên tiếng của ai đó hỏi.
“Thú vị, thú vị!”, người trợ lý đáng thương còn chưa phản ứng kịp là ai, đã kích động gật đầu liên tục. Anh ta quyết định, về nhà sẽ tung những hình ảnh này lên mạng để tuyên truyền!
“Ha ha, tôi cũng cảm thấy thật thú vị!”, người đứng sau lưng nhàn nhạt cười nói, nghe không ra rốt cuộc là có ý tứ gì, ngay sau đó lập tức xoay người rời đi.
Trợ lý nọ chậm chạp quay người, cả người lúc này chẳng khác nào như vừa bị hắt một chậu nước lạnh, nhìn theo bóng lưng Phong Trác Nhiên, trái tim hung hăng run lên từng chặp, thiếu chút nữa sợ đến ngất lịm. . . . . .
*************OOXX*****************OOXX
Mà bên ngoài hội trường, Hình Hạo Xuyên vẫn hùng hổ kéo Tô Lưu Cảnh đi, rồi sau đó mở cửa xe dùng sức đẩy cô vào bên trong, không thèm để ý đến những lời bàn tán xôn xao cùng ánh đèn flash đang chớp lóe liên tục, nổ máy vọt đi mất.
Cho đến khi xe điên cuồng tăng tốc, Tô Lưu Cảnh mới bình ổn được thân thể, kêu ầm lên: “Hình Hạo Xuyên, rốt cuộc anh đang làm gì! Cái người điên này! Mau thả tôi xuống!”
Mặt Hình Hạo Xuyên càng thêm âm trầm, càng đạp mạnh chân ga, không thèm để ý đến những chiếc xe đang kinh sợ dạt sang hai bên, vẫn tiếp tục tăng tốc tựa như sắp sửa lái đến chỗ chết chóc, chỉ lạnh lùng nói: “Không phải em muốn tôi tới sao? Em diễn một tuồng kịch như thế chẳng phải để đạt được mục đích này? Tốt lắm, hiện tại tôi đã tới, đúng theo ý muốn của em rồi đấy thôi!”.
Tô Lưu Cảnh liền cười lạnh đáp trả: “Muốn anh tới? A, Tổng giám đốc Hình, đúng là anh đã quá đề cao mình rồi!”.
Thấy thế Hình Hạo Xuyên chợt đảo tay lái, quát um lên: “Nếu vậy thì tại sao em không yêu Phong Trác Nhiên mà lại còn muốn đính hôn với anh ta!”
Giờ phút này Tô Lưu Cảnh cũng đã mất hết lý trí, lập tức trả lời: “Ai nói tôi không yêu anh ấy, không yêu anh ấy chẳng lẽ lại yêu anh chắc? !”
Hình Hạo Xuyên dùng sức nắm chặt vô lăng, con ngươi đen nhánh bắn ra tia sắc lạnh, sau khi dồn dập phanh xe lại, liền nói: “Tô Lưu Cảnh, rõ ràng là em đã nhớ lại! Rốt cuộc còn muốn giả vờ đến lúc nào!”.
Tô Lưu Cảnh nhìn Hình Hạo Xuyên đột nhiên xông vào, đang dùng ánh mắt sắc bén quan sát bọn họ chằm chằm, bất chợt thấy thật căng thẳng.
Phong Trác Nhiên chậm rãi đứng lên, lẳng lặng bảo hộ Tô Lưu Cảnh ra đằng sau lưng mình, nụ cười trên môi vẫn không đổi: “Cám ơn Tổng giám đốc Hình đã đại giá quang lâm, tham gia lễ đính hôn của Phong mỗ, Phong mỗ hết sức vinh hạnh, xin mời ngài ngồi vào kia!”.
Hình Hạo Xuyên nhàn nhạt liếc người trước mặt, ngay sau đó tiến lên, trực tiếp đi tới chỗ Tô Lưu Cảnh.
Tô Lưu Cảnh cau mày nói: “Anh tới làm gì?”
Hình Hạo Xuyên không thèm để ý đến ánh mắt của những người chung quanh, lại càng không chú ý đến sự tồn tại của vị hôn phu ngay bên cạnh, trực tiếp tiến lên kéo tay Tô Lưu Cảnh nói: “Đi theo tôi!”.
Mặc dù những lời này được anh nói bằng tiếng Trung, nhưng hiển nhiên có không ít ký giả vẫn hiểu được, toàn trường lại trở nên sôi động không ngớt, lại có người còn gọi điện thoại truyền trực tiếp tin tức nóng hổi này về tòa soạn. Hai nam tranh một nữ, mà tất cả đều là người Trung Quốc, đây quả thực vô cùng đặc sắc!
Tô Lưu Cảnh bị ánh đèn flash không ngừng chớp lóe xung quanh đâm vào mắt đến phát đau, dùng sức giãy tay ra, nhỏ giọng nói: “Tôi sẽ không đi với anh! Mời buông tay! Hôm nay là ngày đính hôn của tôi và Trác Nhiên, Hình tiên sinh, xin anh đừng nên quá phận!”
Cô đã từng nghĩ tới sự xuất hiện của Hình Hạo Xuyên tại đây, nhưng khả năng này không lớn, nhưng bây giờ thật không ngờ, anh lại dám xuất đầu lộ diện, dù sao chuyện này cũng sẽ ảnh hưởng đến bộ mặt của Hình thị. Trong hôn lễ lần trước, bởi vì không mời giới truyền thông tham dự, cho nên tất cả đều chỉ là tin đồn mà thôi, nhưng lần này thì khác, đang là hiện trường phỏng vấn trực tiếp, Hình Hạo Xuyên bị điên rồi sao? Chắc chắn anh phải biết rõ được tính nghiêm trọng của vấn đề, một khi tin tức truyền ra, không chỉ có là Hình thị, mà thể diện của nhà họ Phong cũng mất sạch, đây không phải là đang trực tiếp tuyên chiến cùng với Phong Thái sao?
“Hình tiên sinh, cô ấy là vị hôn thê của tôi!”, Phong Trác Nhiên nhỏ giọng cảnh cáo, dưới tình huống có sự chứng kiến của nhiều người thế này, sắc mặt cũng không tốt chút nào.
“Cô ấy là của người tôi!”, Hình Hạo Xuyên nghiến răng, khẽ quát một tiếng, giọng nói mặc dù không lớn, nhưng do bị đè nén hồi lâu trong lúc tức giận nghe vào tai chẳng khác nào tiếng gào thét. Ngay sau đó không để ý đến Tô Lưu Cảnh vẫn còn đang giãy giụa, mạnh mẽ kéo tay của cô dẫn đi.
Tô Lưu Cảnh dùng sức hất tay của anh ra, nói: “Tôi không phải!”
“Em đừng nên ép tôi!”, Hình Hạo Xuyên nhìn vẻ mặt quyết tuyệt của cô, trầm mặt xuống, ác độc lên tiếng. Những ngày qua, anh vẫn luôn bị tin tức Tô Lưu Cảnh muốn đính hôn hành hạ, cũng sắp bị ép điên rồi.
“Hình Hạo Xuyên, tôi với anh, một chút quan hệ cũng không có!”, Tô Lưu Cảnh lên tiếng đáp trả như chém đinh chặt sắt. Buổi lễ đính hôn này đối với Phong Thái, hay đối với sự hợp tác giữa cô và Phong Trác Nhiên mà nói tương đối quan trọng, không thể để có sơ xuất gì không may xảy ra!
Nghe thấy thế, con ngươi của Hình Hạo Xuyên bỗng dưng co rụt lại: “Em!”
Tô Lưu Cảnh nghĩ thế, lập tức nhận lấy chiếc nhẫn trong tay Phong Trác Nhiên, sau đó đeo vào tay mình, lạnh lùng mà tràn đầy xa cách, nói: “Tổng giám đốc Hình, bây giờ tôi đã là vợ chưa cưới của Trác Nhiên, cám ơn anh đã tới tham dự lễ đính hôn của chúng tôi ngày hôm nay, đi thong thả không tiễn!”
Một Tô Lưu Cảnh sắc bén như thế thật khác lạ, cô tựa như lưỡi dao sắc bén từ bốn phương tám hướng công kích Hình Hạo Xuyên, khiến cho anh thương thương tích khắp người.
Nhìn cô quyết liệt xa cách như thế, Hình Hạo Xuyên bị chọc giận đến mức muốn hôn mê, cô, thế nhưng, lại dám làm như vậy! Tô Lưu Cảnh, em, rất giỏi!
Anh dường như đã bị cô chọc giận đến mức không còn lý trí, mạnh mẽ túm lấy tay Tô Lưu Cảnh, kéo cô đi ra ngoài.
Tô Lưu Cảnh hoảng hốt, gấp gáp nói: “Buông tôi ra, có nghe hay không? Buông ra! Anh đừng có mà quá đáng!”. Anh thật sự điên rồi sao? Anh có biết mình đang làm cái gì hay không!
Hình Hạo Xuyên chẳng những không nghe theo, ngược lại còn kiên quyết hơn, trước mặt nhiều người như vậy, mạnh mẽ kéo cô đi ra hội trường. Tất cả ký giả, ai nấy đều chen chúc dè chừng dõi theo, bầu không khí mới vừa rồi còn hoa lệ lãng mạn làm cho người khác tặc lưỡi hít hà nhanh chóng chìm vào trong lạnh giá.
Ngay vả trợ lý của Phong Trác Nhiên cũng không nhịn được mà lấy điện thoại di động ra hướng về phía bóng lưng Hình Hạo Xuyên đang lôi kéo Tô Lưu Cảnh rời đi mà chụp không ngừng.
“Như thế nào? Thú vị không?”, bất chợt, sau lưng vang lên tiếng của ai đó hỏi.
“Thú vị, thú vị!”, người trợ lý đáng thương còn chưa phản ứng kịp là ai, đã kích động gật đầu liên tục. Anh ta quyết định, về nhà sẽ tung những hình ảnh này lên mạng để tuyên truyền!
“Ha ha, tôi cũng cảm thấy thật thú vị!”, người đứng sau lưng nhàn nhạt cười nói, nghe không ra rốt cuộc là có ý tứ gì, ngay sau đó lập tức xoay người rời đi.
Trợ lý nọ chậm chạp quay người, cả người lúc này chẳng khác nào như vừa bị hắt một chậu nước lạnh, nhìn theo bóng lưng Phong Trác Nhiên, trái tim hung hăng run lên từng chặp, thiếu chút nữa sợ đến ngất lịm. . . . . .
*************OOXX*****************OOXX
Mà bên ngoài hội trường, Hình Hạo Xuyên vẫn hùng hổ kéo Tô Lưu Cảnh đi, rồi sau đó mở cửa xe dùng sức đẩy cô vào bên trong, không thèm để ý đến những lời bàn tán xôn xao cùng ánh đèn flash đang chớp lóe liên tục, nổ máy vọt đi mất.
Cho đến khi xe điên cuồng tăng tốc, Tô Lưu Cảnh mới bình ổn được thân thể, kêu ầm lên: “Hình Hạo Xuyên, rốt cuộc anh đang làm gì! Cái người điên này! Mau thả tôi xuống!”
Mặt Hình Hạo Xuyên càng thêm âm trầm, càng đạp mạnh chân ga, không thèm để ý đến những chiếc xe đang kinh sợ dạt sang hai bên, vẫn tiếp tục tăng tốc tựa như sắp sửa lái đến chỗ chết chóc, chỉ lạnh lùng nói: “Không phải em muốn tôi tới sao? Em diễn một tuồng kịch như thế chẳng phải để đạt được mục đích này? Tốt lắm, hiện tại tôi đã tới, đúng theo ý muốn của em rồi đấy thôi!”.
Tô Lưu Cảnh liền cười lạnh đáp trả: “Muốn anh tới? A, Tổng giám đốc Hình, đúng là anh đã quá đề cao mình rồi!”.
Thấy thế Hình Hạo Xuyên chợt đảo tay lái, quát um lên: “Nếu vậy thì tại sao em không yêu Phong Trác Nhiên mà lại còn muốn đính hôn với anh ta!”
Giờ phút này Tô Lưu Cảnh cũng đã mất hết lý trí, lập tức trả lời: “Ai nói tôi không yêu anh ấy, không yêu anh ấy chẳng lẽ lại yêu anh chắc? !”
Hình Hạo Xuyên dùng sức nắm chặt vô lăng, con ngươi đen nhánh bắn ra tia sắc lạnh, sau khi dồn dập phanh xe lại, liền nói: “Tô Lưu Cảnh, rõ ràng là em đã nhớ lại! Rốt cuộc còn muốn giả vờ đến lúc nào!”.