Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 20
Nếu bạn từng liều mạng tìm kiếm một thứ đồ tốt, nhưng bất luận có làm thế nào, liều mạng tìm, dùng sức tìm, nỗ lực tìm, uể oải tìm, chán nản tìm, thậm chí trong thời điểm sắp vô vọng vẫn giãy giụa tìm, nhưng chỉ chớp mắt, lại phát hiện vật bạn muốn tìm, đang ở sau lưng.
Cảm giác đó sẽ như thế nào.
Cảm giác của Hình Hạo Xuyên hiện giờ chính là như thế, anh tìm Tô Lưu Cảnh ròng rã bốn năm, bốn năm, 1461 ngày đêm, mỗi một ngày anh đều sống trong hối hận vô biên rồi tự hành hạ bản thân mình. Mỗi một ngày, anh đều lấy lý do chưa tìm được Tô Lưu Cảnh để làm động lực sống sót, nhưng hơn một ngàn ngày đêm đó, thật sự quá lâu, lâu đến mức ngay cả anh cũng bắt đầu hoài nghi, thật sự có thể tìm được sao? Anh một lần lại một lần cho mình hi vọng, rồi lại một lần, một lần thất vọng không thôi, nếu như cuối cùng tin tức chỉ là cô đã chết trong vụ tai nạn xe hôm đó vậy thì anh nên tiếp nhận tin tức này như thế nào?
Không, anh không dám nghĩ, bởi vì tìm kiếm, chính là sự cứu rỗi duy nhất của anh lúc này.
Nhưng hiện tại người anh đang tìm kiếm đột nhiên xuất hiện! Tựa như một người sắp chết khát lại được trời cao ban cho một chén nước, tựa như một người cô độc, đột nhiên nhận được một món quà khổng lồ từ trên trời rơi xuống. Một tíc tắc này, sự vui mừng khiến cho anh thậm chí quên mất bây giờ mình nên làm gì?
Bốn năm, cô sẽ thay đổi sao? Tình cảm đối với anh hiện giờ ra sao, bốn năm rồi, sẽ thay đổi sao? Cô sẽ dùng thái độ nào để đối diện với anh? Thậm chí anh còn nghĩ, quần áo mình mặc trên người hôm nay có được thỏa đáng hay không, râu ria cả đêm không cạo, có phải sẽ trở nên nhếch nhác hay không?
Suy tính thiệt hơn như thế này, quả thật không giống với Hình Hạo Xuyên anh nữa rồi.
Bên cạnh chợt truyền đến tiếng trẻ con mềm mại đáng yêu: “Ah? Chú kì lạ, chú ở đây làm cái gì?”. Tiểu Mễ mở đôi mắt to nhìn anh chằm chằm, nghi hoặc nhìn người đàn ông trước mặt, vẻ mặt của chú ấy hiện giờ trông thật là ngốc nghếch . . . . . .
“À?”, đầu óc của Hình Hạo Xuyên trong nháy mắt liền đông cứng.
Tiểu Mễ nhìn anh tỏ vẻ hận rèn sắt không thành thép, sau đó kéo tay của anh dắt đến trước mặt mẹ mình, giới thiệu: “Mẹ, chính chú kì lạ này đưa con về đấy . . .”
Hình Hạo Xuyên vội vàng không kịp chuẩn bị, ngay cả tâm tư gì cũng không có, lập tức sẽ phải đối mặt với Tô Lưu Cảnh, một giây này thậm chí anh còn thấy bối rối, chẳng bù hàng ngày phải đối mặt với vô số hợp đồng lớn, đối mặt với những đối thủ như sài lang hổ báo cũng không hốt hoảng như lúc này, giờ khắc này anh thế nhưng lại thấy thực hoảng hốt.
Nhưng một khắc sau, anh liền bình thường trở lại. Đây là người anh quen, mái tóc vẫn dài như hải tảo ở đại dương, ánh mắt vẫn lấp lánh trong suốt đẹp như bảo thạch, hàng mi vẫn nhẹ nhàng như cánh bướm, làn da vẫn như trắng nõn mượt mà, cô vẫn đẹp như cách đây bốn năm.
Không, so với bốn năm trước dường như cô càng thêm mỹ lệ, xinh đẹp chẳng khác nào hoa bách hợp nở rộ. Cô bây giờ, toàn thân tản ra ánh sáng chói mắt, quả thật thu hút vô cùng.
Tô Lưu Cảnh nhìn người đàn ông anh tuấn trước mắt, chỉ đứng nhìn chằm chằm vào mình không nói lời nào, tuy có chút kinh ngạc, vì ánh mắt người này tựa hồ có hơi kỳ lạ, nhưng vẫn muốn cảm ơn anh ta vì đã đưa Tiểu Mễ về, liền nói: “Xin chào, tiên sinh, cám ơn anh đã đưa con tôi về đây, thật sự vô cùng cảm ơn anh”.
Vẫn chưa nói hết, đột nhiên một bàn tay dùng sức đưa qua, bắt lấy cô kéo vào trong ngực của anh ta, Tô Lưu Cảnh chưa kịp phản ứng, thân thể đã nặng nề tiến vào vòm ngực rộng lớn.
Hai tay Hình Hạo Xuyên dùng sức ôm chặt lấy người con gái trước mắt, dùng hết toàn lực, giống như muốn khảm cô vào trong huyết nhục của mình, giống như người sắp chết khát tham lam hút lấy hơi thở mát mẻ ngọt ngào.
Người con gái này, anh đã tìm ròng rã bốn năm, rốt cuộc, bây giờ đã bị anh giữ ở trong ngực!
Hành động này đối với Tô Lưu Cảnh mà nói, thực sự quá bất ngờ, cô sửng sốt một lát, rồi lập tức giẫy ra: “Vị tiên sinh này, anh làm gì đấy! Xin hãy tự trọng!”. Người đàn ông này sao có thể càn rỡ ôm lấy cô như vậy? Thật là quá đáng! Coi như có đưa Tiểu Mễ về đi chăng nữa thì cũng không thể làm như thế!
“Lưu Cảnh! Lưu Cảnh! Anh đã tìm thấy em rồi ! Anh đã tìm thấy em rồi!”. Hình Hạo Xuyên cất giọng khàn khàn không ngừng lên tiếng.
Tô Lưu Cảnh nghe tiếng gọi đầy thâm tình kia, cả người hơi cứng lại, sau đó càng thêm dùng sức giằng co. Giọng nói này, khiến cho cô không khỏi cảm thấy sợ hãi, theo bản năng muốn né tránh, tránh ngay lập tức!
Vậy mà cô càng giãy giụa thì anh ta lại ôm càng chặt hơn.
Tô Lưu Cảnh run sợ, lên tiếng: “Vị tiên sinh này, mời buông tôi ra!”, tuy nhiên trong lòng lại không khỏi nghi ngờ, vì sao anh ta lại biết tên của mình chứ?
“Chú hư đốn! Buông mẹ tôi ra ngay! Ông chú xấu xa này!”. Tiểu Mễ thấy mẹ mình bị người ta cướp đi, lập tức chạy đến dùng sức đánh vào chân của Hình Hạo Xuyên, nói. Người đàn ông xấu xa, tại sao lại ôm mẹ của cậu? Chỉ có cậu và ba mới có thể ôm mẹ mà thôi!
Nhưng chút hơi sức nhỏ bé đó, căn bản không có chút xi nhê gì.
Tô Lưu Cảnh gấp gáp, sợ Tiểu Mễ bị thương tổn, lập tức lên tiếng cảnh cáo: “Mời buông tôi ra! Nếu không tôi sẽ báo cảnh sát!”
Tiểu Mễ lại trực tiếp nhào tới cắn, cái miệng nhỏ mở to dùng sức cắn lên chân Hình Hạo Xuyên, anh lập tức lẩn tránh theo bản năng, nhưng không cẩn thận va vào cậu nhóc. Thằng bé ngã bệt xuống đất, lập tức oa oa khóc lớn, vừa khóc vừa kêu gào: “Ông chú xấu xa, khi dễ Tiểu Mễ, khi dễ mẹ, chú hư, tôi sẽ không thích chú nữa đâu!”.
Thấy Hình Hạo Xuyên hơi khựng lại, Tô Lưu Cảnh lập tức dùng sức đẩy ra, sau đó ôm lấy Tiểu Mễ, hô lớn: “Anh rốt cuộc là ai? Anh muốn làm gì!”. Người đàn ông này, khiến cho cô cảm thấy không thoải mái, vô cùng không thoải mái, không biết vì sao, chỉ thấy trong tim chợt dâng lên cảm giác bài xích mãnh liệt, trực giác nói cho cô biết, cách xa người này! Cách xa anh ta ra thật xa!
Hành động của Hình Hạo Xuyên vốn là cử chỉ vô tâm, anh chỉ muốn nâng cậu nhóc dậy, nhưng lại bị Tô Lưu Cảnh dùng sức đẩy ra, thấy vẻ mặt bài xích của cô, liền khàn khàn giải thích: “Anh biết, em vẫn còn hận anh, thật xin lỗi, Lưu Cảnh, anh tới đón em trở về. . . “. Anh chân thành nói xin lỗi, khắp thiên hạ này người có thể làm cho anh nói câu xin lỗi không có mấy người, nhưng mà ở trước mặt cô, lần này anh thức sự cam tâm tình nguyện.
“Câm miệng!”, Tô Lưu Cảnh thốt lên, sau đó kìm nén nói: “Tôi rất biết ơn vì anh đã đưa con trai tôi trở lại, nhưng xin lỗi, tiên sinh, tôi thật sự không biết anh!”.
Hình Hạo Xuyên bị lời này của cô chấn kinh, nhưng nhìn vào đôi mắt trong suốt kia, tràn ngập xa lạ cùng bài xích, khiến anh bỗng dưng nói không thành lời.
Cô đây là. . . . . . Có ý tứ gì?
“Lưu Cảnh. . . . . .”, Hình Hạo Xuyên muốn nói, dù cho em có oán hận anh như thế nào cũng không sao, nhưng chuyện không quen biết này thực không buồn cười chút nào.
Nhưng chưa kịp thốt ra khỏi miệng, đã thấy cậu nhóc kia từ trong ngực mẹ mình nhảy dựng lên, hai con cánh tay nhỏ giang rộng sải bước chạy về phía cửa, gọi: “Ba!”
Cảm giác đó sẽ như thế nào.
Cảm giác của Hình Hạo Xuyên hiện giờ chính là như thế, anh tìm Tô Lưu Cảnh ròng rã bốn năm, bốn năm, 1461 ngày đêm, mỗi một ngày anh đều sống trong hối hận vô biên rồi tự hành hạ bản thân mình. Mỗi một ngày, anh đều lấy lý do chưa tìm được Tô Lưu Cảnh để làm động lực sống sót, nhưng hơn một ngàn ngày đêm đó, thật sự quá lâu, lâu đến mức ngay cả anh cũng bắt đầu hoài nghi, thật sự có thể tìm được sao? Anh một lần lại một lần cho mình hi vọng, rồi lại một lần, một lần thất vọng không thôi, nếu như cuối cùng tin tức chỉ là cô đã chết trong vụ tai nạn xe hôm đó vậy thì anh nên tiếp nhận tin tức này như thế nào?
Không, anh không dám nghĩ, bởi vì tìm kiếm, chính là sự cứu rỗi duy nhất của anh lúc này.
Nhưng hiện tại người anh đang tìm kiếm đột nhiên xuất hiện! Tựa như một người sắp chết khát lại được trời cao ban cho một chén nước, tựa như một người cô độc, đột nhiên nhận được một món quà khổng lồ từ trên trời rơi xuống. Một tíc tắc này, sự vui mừng khiến cho anh thậm chí quên mất bây giờ mình nên làm gì?
Bốn năm, cô sẽ thay đổi sao? Tình cảm đối với anh hiện giờ ra sao, bốn năm rồi, sẽ thay đổi sao? Cô sẽ dùng thái độ nào để đối diện với anh? Thậm chí anh còn nghĩ, quần áo mình mặc trên người hôm nay có được thỏa đáng hay không, râu ria cả đêm không cạo, có phải sẽ trở nên nhếch nhác hay không?
Suy tính thiệt hơn như thế này, quả thật không giống với Hình Hạo Xuyên anh nữa rồi.
Bên cạnh chợt truyền đến tiếng trẻ con mềm mại đáng yêu: “Ah? Chú kì lạ, chú ở đây làm cái gì?”. Tiểu Mễ mở đôi mắt to nhìn anh chằm chằm, nghi hoặc nhìn người đàn ông trước mặt, vẻ mặt của chú ấy hiện giờ trông thật là ngốc nghếch . . . . . .
“À?”, đầu óc của Hình Hạo Xuyên trong nháy mắt liền đông cứng.
Tiểu Mễ nhìn anh tỏ vẻ hận rèn sắt không thành thép, sau đó kéo tay của anh dắt đến trước mặt mẹ mình, giới thiệu: “Mẹ, chính chú kì lạ này đưa con về đấy . . .”
Hình Hạo Xuyên vội vàng không kịp chuẩn bị, ngay cả tâm tư gì cũng không có, lập tức sẽ phải đối mặt với Tô Lưu Cảnh, một giây này thậm chí anh còn thấy bối rối, chẳng bù hàng ngày phải đối mặt với vô số hợp đồng lớn, đối mặt với những đối thủ như sài lang hổ báo cũng không hốt hoảng như lúc này, giờ khắc này anh thế nhưng lại thấy thực hoảng hốt.
Nhưng một khắc sau, anh liền bình thường trở lại. Đây là người anh quen, mái tóc vẫn dài như hải tảo ở đại dương, ánh mắt vẫn lấp lánh trong suốt đẹp như bảo thạch, hàng mi vẫn nhẹ nhàng như cánh bướm, làn da vẫn như trắng nõn mượt mà, cô vẫn đẹp như cách đây bốn năm.
Không, so với bốn năm trước dường như cô càng thêm mỹ lệ, xinh đẹp chẳng khác nào hoa bách hợp nở rộ. Cô bây giờ, toàn thân tản ra ánh sáng chói mắt, quả thật thu hút vô cùng.
Tô Lưu Cảnh nhìn người đàn ông anh tuấn trước mắt, chỉ đứng nhìn chằm chằm vào mình không nói lời nào, tuy có chút kinh ngạc, vì ánh mắt người này tựa hồ có hơi kỳ lạ, nhưng vẫn muốn cảm ơn anh ta vì đã đưa Tiểu Mễ về, liền nói: “Xin chào, tiên sinh, cám ơn anh đã đưa con tôi về đây, thật sự vô cùng cảm ơn anh”.
Vẫn chưa nói hết, đột nhiên một bàn tay dùng sức đưa qua, bắt lấy cô kéo vào trong ngực của anh ta, Tô Lưu Cảnh chưa kịp phản ứng, thân thể đã nặng nề tiến vào vòm ngực rộng lớn.
Hai tay Hình Hạo Xuyên dùng sức ôm chặt lấy người con gái trước mắt, dùng hết toàn lực, giống như muốn khảm cô vào trong huyết nhục của mình, giống như người sắp chết khát tham lam hút lấy hơi thở mát mẻ ngọt ngào.
Người con gái này, anh đã tìm ròng rã bốn năm, rốt cuộc, bây giờ đã bị anh giữ ở trong ngực!
Hành động này đối với Tô Lưu Cảnh mà nói, thực sự quá bất ngờ, cô sửng sốt một lát, rồi lập tức giẫy ra: “Vị tiên sinh này, anh làm gì đấy! Xin hãy tự trọng!”. Người đàn ông này sao có thể càn rỡ ôm lấy cô như vậy? Thật là quá đáng! Coi như có đưa Tiểu Mễ về đi chăng nữa thì cũng không thể làm như thế!
“Lưu Cảnh! Lưu Cảnh! Anh đã tìm thấy em rồi ! Anh đã tìm thấy em rồi!”. Hình Hạo Xuyên cất giọng khàn khàn không ngừng lên tiếng.
Tô Lưu Cảnh nghe tiếng gọi đầy thâm tình kia, cả người hơi cứng lại, sau đó càng thêm dùng sức giằng co. Giọng nói này, khiến cho cô không khỏi cảm thấy sợ hãi, theo bản năng muốn né tránh, tránh ngay lập tức!
Vậy mà cô càng giãy giụa thì anh ta lại ôm càng chặt hơn.
Tô Lưu Cảnh run sợ, lên tiếng: “Vị tiên sinh này, mời buông tôi ra!”, tuy nhiên trong lòng lại không khỏi nghi ngờ, vì sao anh ta lại biết tên của mình chứ?
“Chú hư đốn! Buông mẹ tôi ra ngay! Ông chú xấu xa này!”. Tiểu Mễ thấy mẹ mình bị người ta cướp đi, lập tức chạy đến dùng sức đánh vào chân của Hình Hạo Xuyên, nói. Người đàn ông xấu xa, tại sao lại ôm mẹ của cậu? Chỉ có cậu và ba mới có thể ôm mẹ mà thôi!
Nhưng chút hơi sức nhỏ bé đó, căn bản không có chút xi nhê gì.
Tô Lưu Cảnh gấp gáp, sợ Tiểu Mễ bị thương tổn, lập tức lên tiếng cảnh cáo: “Mời buông tôi ra! Nếu không tôi sẽ báo cảnh sát!”
Tiểu Mễ lại trực tiếp nhào tới cắn, cái miệng nhỏ mở to dùng sức cắn lên chân Hình Hạo Xuyên, anh lập tức lẩn tránh theo bản năng, nhưng không cẩn thận va vào cậu nhóc. Thằng bé ngã bệt xuống đất, lập tức oa oa khóc lớn, vừa khóc vừa kêu gào: “Ông chú xấu xa, khi dễ Tiểu Mễ, khi dễ mẹ, chú hư, tôi sẽ không thích chú nữa đâu!”.
Thấy Hình Hạo Xuyên hơi khựng lại, Tô Lưu Cảnh lập tức dùng sức đẩy ra, sau đó ôm lấy Tiểu Mễ, hô lớn: “Anh rốt cuộc là ai? Anh muốn làm gì!”. Người đàn ông này, khiến cho cô cảm thấy không thoải mái, vô cùng không thoải mái, không biết vì sao, chỉ thấy trong tim chợt dâng lên cảm giác bài xích mãnh liệt, trực giác nói cho cô biết, cách xa người này! Cách xa anh ta ra thật xa!
Hành động của Hình Hạo Xuyên vốn là cử chỉ vô tâm, anh chỉ muốn nâng cậu nhóc dậy, nhưng lại bị Tô Lưu Cảnh dùng sức đẩy ra, thấy vẻ mặt bài xích của cô, liền khàn khàn giải thích: “Anh biết, em vẫn còn hận anh, thật xin lỗi, Lưu Cảnh, anh tới đón em trở về. . . “. Anh chân thành nói xin lỗi, khắp thiên hạ này người có thể làm cho anh nói câu xin lỗi không có mấy người, nhưng mà ở trước mặt cô, lần này anh thức sự cam tâm tình nguyện.
“Câm miệng!”, Tô Lưu Cảnh thốt lên, sau đó kìm nén nói: “Tôi rất biết ơn vì anh đã đưa con trai tôi trở lại, nhưng xin lỗi, tiên sinh, tôi thật sự không biết anh!”.
Hình Hạo Xuyên bị lời này của cô chấn kinh, nhưng nhìn vào đôi mắt trong suốt kia, tràn ngập xa lạ cùng bài xích, khiến anh bỗng dưng nói không thành lời.
Cô đây là. . . . . . Có ý tứ gì?
“Lưu Cảnh. . . . . .”, Hình Hạo Xuyên muốn nói, dù cho em có oán hận anh như thế nào cũng không sao, nhưng chuyện không quen biết này thực không buồn cười chút nào.
Nhưng chưa kịp thốt ra khỏi miệng, đã thấy cậu nhóc kia từ trong ngực mẹ mình nhảy dựng lên, hai con cánh tay nhỏ giang rộng sải bước chạy về phía cửa, gọi: “Ba!”