Là cái lúc đứng giữa những ngã 3 đường mà đường nào ánh điện cũng sáng. Giờ Em cũng chẳng rõ là mình nên làm gì cho đúng, nên lựa chọn thế nào để chọn vẹn. Những mối quan hệ không tên thê này...thật sự...khiến Em càng ngày càng lo sợ. Giữa Anh, giữa Anh ấy và tự do. Em không nỡ từ bỏ Anh nhưng cùng không thể phủi bỏ tình cảm của người ta, còn tự do...giờ đây là cái Em cần nhất. Nói ra câu này, Em tự thấy bản thân mình khốn nạn quá!!! Nhưng có sai không khi Em lỡ lún sâu hơn một chút, lỡ bước đi lưng chừng giữa cái mớ hỗn độn này.
Em không thể bỏ mặc người ta được, họ...cũng đã vì Em mà làm quá nhiều. Mình quen nhau 3 tháng tình cảm này Em chẳng biết nó bắt đầu từ bao giờ nhưng Anh ấy, xin lỗi Anh...đã chờ Em hơn ba trăm sáu lăm ngày rồi... Tình cảm với Anh là thứ tình cảm gì Em cũng muốn moi trái tim mình ra mà xác định. Em không có tình cảm với Anh ấy. Phải, một chút cũng không. Nhưng Em càng đẩy Anh ấy ra xa thì lại là một bước Anh ấy muốn tiến đến gần. Em càng giữ khoảng cách thì cái khoảng cách ấy càng ngắn. Nếu Em bước đến bên Anh, tình cảm ừ thì có thể vun đắp chứ bỏ lại người ta phía sau...cảm giác này...Em biết...đau lòng lắm! Còn nếu bước về phía Anh ấy mà lòng Em cứ hướng về Anh thì nó không gọi là tình yêu mà là "thương hại". Đừng nói rằng quá khứ dằn vặt và đau khổ thì lúc này...nó còn bất lực, đắn đo gấp bội. Giá mà, có ngôn từ nào diễn tả nổi khi mọi thứ cứ rối rắm thế này. Người ngoài họ nói Em hai lòng. Em chỉ cười mặc họ vì họ chẳng hiểu mình. Thế giới này, bớt để ý một chút sẽ tốt hơn nhiều... Dấu chấm lửng Em đặt chẳng biết lần thứ bao nhiêu mà câu trả lời Em không đủ can đảm viết nốt... Em hèn nhát quá phải không Anh???