Giá mà Em mạnh mẽ hơn chút nữa thì có lẽ...mối quan hệ này đã rõ ràng hơn. Giá mà Em tàn nhẫn hơn chút nữa thì có lẽ...Em đã đủ dũng khí mà đẩy Anh ra xa. Những ngày qua, có Anh...cuộc sống này tĩnh lặng và trơn tru hơn nhiều. Em cứ sợ hãi, cứ mãi thu mình nơi hoài niệm. Cũng chẳng hiểu vì sao nữa... Sâu đậm quá? Không Anh ạ! Phai nhạt rồi.
Vẫn thói quen cũ... Nói chuyện với Anh đến tận khuya. Cười nhẹ khi đọc dòng tin nhắn Anh nhắc nhở ngủ sớm. Xin lỗi Anh! Em ích kỷ không màng đến vỏ bọc hoài nghi.
00:06
"Ngủ thôi!"
Dòng tin nhắn vỏn vẹn hai chữ nhưng Em biết là lời nhắc nhở ân cần. Không phải lời quan tâm từ Anh, không phải Anh trách móc Em thức khuya. Mà là...
Hơn một năm rồi!!! Lời tỏ tình Em từ chối. Cảm giác này lạ thật. Tự nhiên Em thấy mình nợ họ quá nhiều.
"Một năm qua, Anh vẫn chờ Em. Em biết không?"
Em như chết lặng. Không còn vui vẻ nổi trước câu chuyện của Anh. Cuộc đời này chớ trêu thật. Ngày ấy, Em từ chối mọi thứ từ người con trai này vì ai kia. Em mặc người ta vì Em mà dằn vặt để đến với cái tình yêu non nớt. Em bỏ lại sau lưng những lời nói thật sự chân thành chỉ vì con tim Em không lung lay. Vậy mà giờ, lúc Em rời xa cái thế giới đó, Anh ấy vẫn ở phía sau.
Em ngừng tay, tắt điện thoại. Em chẳng muốn nhìn thấy thêm bất cứ câu nói đau lòng nào nữa. Thì ra, cái ngày của quá khứ không xa. Em đã từ bỏ quá nhiều viên kim cương để nhặt lấy một viên đá nhỏ. Nước mắt trực trào, Em bật đèn , mở ngăn kéo. Lục tìm thứ gì đó mà trái tim cứ rung lên.
Là nó...
Chiếc nhẫn nhẫn con con mà thế giới này người ấy từng giành riêng cho Em. Nước mắt rơi lã chã. Anh...tin được không Em nhớ ngày xưa quá. Em lại yếu đuối nữa rồi, lại ngu ngốc nữa rồi. Lần này nữa thôi, Em khóc nhé!!!