Anh từng nói với Em : "Ước gì Anh đến trước thì tim Em giờ này có mỗi Anh thôi nhỉ?" Em chỉ biết cười, không biết nghĩ sâu sa đến cái Anh nói. Em không biết được lúc ấy Anh đã tổn thương nhường nào. Em vô tâm quá phải không Anh? Quả thật...nếu không phải con người ấy đến trước, chiếm trọn trái tim Em trước, bên Em trước, khiến Em trao niềm tin trước thì bây giờ Em cũng chẳng ngại ngần mà nắm lấy tay Anh. Nhưng nếu được chọn lại, cái quá khứ êm đềm ấy Em vẫn muốn nó lặp lại lần nữa để Em được yêu, được hết mình hơn trong cái gọi là "tình đầu". Dù hiện tại có đau đớn, có trống trải Em cũng cam.
Có những con đường, chân thì muốn bước mà lòng thì lại nhủ phải đứng yên. Em không có dũng khí để bước đến bên Anh nhưng lại cứ muốn được ở cạnh, được Anh quan tâm hỏi han mỗi ngày. Em lỡ quen mất rồi, Em lỡ lún sâu quá rồi, Em lỡ đặt cả cơ thể này lên bờ vai Anh rồi. Cái ngày từ chối Anh... Em đã nghĩ sáng ngày mai sẽ là buổi sáng trời giông tố. Vậy mà...
"Dậy đi cô bé...sáng rồi kìa"
Dòng tin nhắn Anh viết vội, niềm tin...lại lần nữa Em có được. Tại sao Anh vẫn ân cần sau những lần Em hờ hững. Đừng làm thế với Em, Em sẽ yêu Anh mất.
Từ ngày có Anh, vết thương trong Em cũng dần thôi nhức nhối. Hình bóng ai kia càng mờ nhạt hình bóng Anh càng rõ nét. Anh...dừng lại đi được không? Mặc Em đi với tất cả mọi thứ được không???... Sau này, lúc Anh muốn đi Em sẽ ích kỷ mà không chịu buông Anh ra đâu... Thứ tình cảm trong Em đang có là yêu, là thương, là thích, là rung động hay là thay thế chính Em cũng không xác định được nữa. Tình cảm thì không có phương hướng còn Em thì đang lạc đường. Em không đáng để có được từ Anh nhiều thế... Em không phải chỗ có thể mang lại hơi ấm cho người khác, không phải người có thể nâng niu Anh, không phải là Em nằm trọn trong Anh nhỏ bé... Em...sợ lắm cảm giác gục ngã trước cái gọi là "yêu thương" rồi. Hy vọng... Đã vứt... Em không muốn nhặt lại. Đừng khiến Em lầm tưởng hạnh phúc này là Anh, đừng khiến Em mong đợi thêm bất cứ điều gì...từ Anh...