Chưa bao giờ Em khóc nhiều đến thế... Kể cả cái lần Em rời bỏ thứ tình cảm đầu tiên cũng không. Cái cảm giác đau đớn bất lực đến chết lặng. Em ích kỷ thêm nữa sẽ khiến cả hai cùng đau khổ cùng mệt mỏi. Nên mọi thứ cần dừng lại theo cách này...
Cứ nghĩ là hời hợt, vô tình với Anh thì Anh hiểu, sẽ chấp nhận thay Em kết thúc tất cả... Vậy mà... Anh vẫn ở đây, vẫn bên Em, vẫn chờ, vẫn đợi Em đáp trả. Thật sự, Em biết bản thân mình hèn nhát, biết mình cố chấp đến mức nào. Có lẽ chẳng bao giờ Anh hiểu được, chẳng bao giờ Anh thấy được, cũng chẳng bao giờ Anh cảm nhận được những gì Em làm, những gì Em trải qua. Tình cảm này, vốn dĩ ngay từ đầu không nên có. Nó khắc sâu hơn, ghim chặt hơn nhiều cái tình cảm lúc non dại kia.
Anh...đã làm cách nào mà len lỏi vào tim Em như thế? Anh...đã làm cách gì để khiến Em thay đổi thế này? Anh...đã yêu thương Em ra sao khiến Em sống phụ thuộc vào Anh quá nhiều? Tất cả, hiện tại thật sự khiến Em mệt mỏi, ta mệt mỏi còn Em... vẫn không thể đáp trả. À không, vẫn không có cách nào ép bản thân từ bỏ cô đơn.
Mấy lần rồi Anh quay lưng với Em rồi lại bất chợt ôm Em vào lòng. Cảm giác tan nát Anh biết là gì không. Trước đây, người ra lụy? Em cho ngu ngốc, điên cuồng và không đáng. Vậy mà giờ? Giữa chúng ta là gì đây??? Cái việc ngu ngốc nhất Em cũng làm cả rồi, cũng trải qua hết rồi!!!
Ngoài trời mưa không ngớt, đứng trước Anh lòng Em thấy bộn bề. Chẳng biết nên đi con đường nào cho đúng... Trái tim mình xem Anh là ánh sáng vậy mà lí trí mình cứ bước mãi vào ngõ tối không thôi. Đúng là những đoạn đường chân muốn bước còn lòng thì muốn đứng yên... Phải rồi.. Do Em!!!