-
Chương 492
Hai mắt Ninh Tịch lấp lánh nhìn Lục Đình Kiêu: "Thật thần kỳ! Tôi phát hiện bắt đầu từ lúc tôi gặp Boss đại nhân và Tiểu Bảo thì tôi cực kì may mắn, làm cái gì cũng rất thuận lợi! Hai người chính là phúc tinh của tôi! Một người là tiểu phúc tinh một người là đại phúc tinh!" Lục Đình Kiêu không khỏi bật cười: "Thế à?" Trình Phong lệ tràn bờ mi! Bà chủ thật lợi hại! Ông chủ bị chọc cười rồi! Bởi vì Cung Thượng Trạch không có chỗ đặt chân ở Đế Đô nên Ninh Tịch với Lục Đình Kiêu tìm một khách sạn nào đó gần Châu Giang Đế Cảnh rồi ném cậu ta vào. Ninh Tịch đứng ở cửa vẫy vẫy tay: "Thượng Trạch, tôi đi trước nhé! Nghỉ ngơi cho tốt, ngay mai tôi sẽ đến tìm cậu rồi đi mua đồ cho cậu, quần áo, di động, laptop... có gì cần nữa thì đến lúc đó lại xem..." Cung Thượng Trạch cảm động: "Thật ra thì không cần phiền toái như vậy, tôi chỉ cần có chỗ đặt chân là được rồi... Ninh Tịch bất mãn: "Như vậy sao được, hiện giờ cậu là người của tôi!" Hốc mắt Cung Thượng Trạch ửng đỏ: "Cám ơn bà chủ!" Bộ dạng này của Cung Thượng Trạch quả thật dễ khiến cho người ta muốn sinh lòng bảo vệ, giọng của Ninh Tịch cũng dịu dàng mấy phần: "Ngoan, mau đi ngủ đi!" Rời khỏi khách sạn, Ninh Tịch cảm khái nói: "Boss đại nhân, bây giờ tôi mới biết hóa ra cảm giác làm boss lại thích như thế!" "Được làm nhân viên của em cũng rất tốt mà..." Lục Đình Kiêu lầm bầm nói. "Cái gì?" Ninh Tịch không nghe rõ. "Khụ, không có gì... đã chọn chỗ mở văn phòng chưa?" Lục Đình Kiêu hỏi. Ninh Tịch gãi đầu một cái: "Vẫn chưa! Đây không phải chuyện nhỏ, tôi muốn suy nghĩ kĩ một chút!" "Về rồi nói cho tôi biết yêu cầu với dự định của em, tôi giúp em tìm mấy chỗ phù hợp." Ninh Tịch vừa nghe vậy đã thấy áy náy: "Hửm? Chuyện này không tốt lắm đâu, cứ làm phiền anh hoài!" Lục Đình Kiêu bận trăm công nghìn việc, sao cô có thể để mấy chuyện nhỏ này làm phiền anh! Lục Đình Kiêu nhìn cô chậm rãi nói: "Không phiền, em là người của tôi." Ninh Tịch: "Khụ khụ khụ..." Được rồi Đại ma vương, anh thắng! Rất nhanh xe đã lái về Châu Giang Đế Cảnh. Ninh Tịch vừa muốn chào tạm biệt Lục Đình Kiêu thì đột nhiên di động của anh kêu vang. Lục Đình Kiêu tỏ ý Ninh Tịch chờ một chút sau đó nhận điện thoại: "Ừ... vẫn đang ở ngoài... Cái gì? Chuyện khi nào? Được, tôi về ngay lập tức!" Nghe giọng Lục Đình Kiêu có vẻ không đúng, Ninh Tịch lập tức bất an truy hỏi: "Sao thế?" Vẻ mặt Lục Đình Kiêu vẫn bình thường xoa đầu cô nói: "Không sao, về nghỉ ngơi đi!" Ninh Tịch không xuống xe, ngồi im nhìn thẳng vào Lục Đình Kiêu. Lục Đình Kiêu bật cười: "Thật sự không sao, công ty xảy ra ít vấn đề tôi về xem một chút là tốt rồi, không lừa em, mau đi đi!" Ánh mắt Ninh Tịch trở nên sắc bén: "Có phải Tiểu Bảo xảy ra chuyện gì không?" Vẻ mặt Lục Đình Kiêu rõ ràng có chút bất ngờ, tựa như không ngờ cô sẽ đoán được. Nhìn vẻ mặt Lục Đình Kiêu, Ninh Tịch biết mình đoán trúng rồi. Thật ra thì cô cũng không biết tại sao mình lại đoán như vậy chỉ là có dự cảm không ổn thôi. "Tiểu Bảo làm sao?" Lục Đình Kiêu vội vàng an ủi: "Bệnh vặt thôi mà, em cũng biết trẻ con phát sốt là chuyện rất bình thường. Bác sĩ cũng đã qua rồi, tôi lập tức về xem thế nào là được không phải vấn đề gì lớn lắm." Mặc dù Lục Đình Kiêu nói rất đơn giản nhưng Ninh Tịch cũng chẳng yên tâm chút nào, tim cô lúc này đập nhanh bất thường, không hiểu sao lại có dự cảm không tốt lắm...