-
Chương 399
Vừa dứt lời thì cả toàn trường im lặng đến độ nghe được cả tiếng kim rơi... Lương Bích Cầm trợn trừng mắt: "Ninh Tịch! Cô... cô... cô thật là to gan!" Ngay cả Tô Dĩ Mạt vẫn luôn khinh thường Ninh Tịch cũng xanh mét: "Càn rỡ!" Triệu Mỹ Hinh giận đến đen cả mặt: "Ninh Tịch, cô điên rồi sao? Trước mặt mọi người lại dám si nhục Dĩ Mạt!" Bạch Lộ cũng sợ đến không dám hé răng, dùng ánh mắt quỷ dị nhìn Ninh Tịch... "Ninh Tịch... những lời thế này... mà cũng dám nói ra..." "Hành động của cô ta hôm nay cứ có chút kì quái, có phải bị ngu rồi không? Nếu không tại sao cứ tự tìm chết như vậy?" ... Đám người Tô Dĩ Mạt tức giận, nhưng sắc mặt Ninh Tịch từ đầu đến cuối vẫn không thay đổi, chỉ đưa ra vẻ mặt vô tội: "Ôi, không biết tôi nói cái gì sai mà sao Tô tiền bối với mọi người lại tức giận như thế... Chả phải tôi đã dựa theo yêu cầu của các người mà bồi thường quần áo rồi sao, cho nên Tô Tiền Bối, bộ quần áo trên người cô chẳng phải nên thuộc về tôi sao?" "..." Xung quanh không ai rên một tiếng. Ngay cả ba người Tô Dĩ Mạt cũng câm nín... Cuối cùng vẫn là Lương Bích Cầm lên tiếng: "Ninh Tịch! Có phải cô nghèo đến phát điên rồi không? Một cái váy rách mà cũng muốn á?" Ninh Tịch tỏ vẻ khó xử, ánh mắt quét trên người Tô Dĩ Mạt: "Lời của cô Lương sai rồi! Bộ váy của Tô tiền bối quý giá như thế sao cô có thể nói là cái váy rách chứ? Đây là mẫu limited mới nhất của Chanel mà, thậm chí còn chưa ra mắt nữa, dẫu có ra mắt thì cả thế giới cũng không quá 10 chiếc! Mất một cái chính là ít một cái! Cái túi đựng của loại quần áo quý giá cỡ này cũng đủ mua tôi! Sao có thể là cái váy rách được?" Trí nhớ Ninh Tịch cũng đủ tốt, đem tất cả những lời bọn họ vừa tán dương chiếc váy này lặp lại từ đầu tới cuối. "Cô cô cô..." Lương Bích Cầm thiếu chút nữa bị nghẹn chết: "Cô đừng có mà bẻ cong ý tứ của tôi! Ý tôi là quần áo dơ bẩn chứ không nói đây là đồ rách rưới!" Ninh Tịch tỏ ý đã hiểu ra gật đầu một cái: "Bẩn cũng chẳng sao, chị Mỹ Hinh đã nói chỉ cần giặt một cái là được, hỏng cũng không sao. Mấy cái khuyến điểm nhỏ đó không vào mắt Tô tiền bối được nhưng mà mắt tôi không tốt nên không để tâm lắm!" Câu này mặc dù Ninh Tịch đang tự nói mình mắt mù, nhưng mà ẩn ý trong đó thì không biết đang nói ai mù... Hết lần này đến lần khác đều bị Ninh Tịch đá đểu như vậy, đám người Tô Dĩ Mạt dù hiểu rõ cũng chẳn ai làm gì được cô. Người xung quanh hiện giờ đã sợ đến ngây người, tình tiết chuyển biến quá nhanh. Nhưng sự việc vẫn chưa hết, Ninh Tịch đột nhiên tỏ vẻ vội vàng nhìn về phía Lương Bích Cầm: "Cô Lương! Cái tay cái tay! Cô cách Tô tiền bối xa ra một chút! Nhớ chú ý móng tay của cô, đừng có mà kéo hỏng quần áo của tôi! Bộ này mắc lắm đấy, bán cô đi cũng không mua nổi đâu!" Vừa dứt lời đã có người không nhịn được bật cười... Mà Lương Bích Cầm sắp tức đến ngất xỉu, Triệu Mỹ Hinh đứng dậy, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Ninh Tịch, rốt cuộc cô có biết xấu hổ hay không hả! Như thế này thì khác gì lưu manh!" Ninh Tịch tỏ vẻ ủy khuất: "Lưu manh vô lại đều không nói lý lẽ... không biết lời vừa rồi của tôi lưu manh vô lại chỗ nào?"