-
Chương 217
Ninh Tuyết Lạc: “…” Đầu bên kia điện thoại là một khoảng lặng dài, sau đó đột ngột cúp máy. Không cần nghĩ cũng có thể biết sau khi nghe xong câu đấy vẻ mặt Ninh Tuyết Lạc sẽ như thế nào. “Ôi! Tiểu Tịch Tịch, cô thật xấu xa đó nha! Cô ta chắc bị cô doạ cho mất mật rồi!” Lục Cảnh Lễ vẻ mặt đầy khâm phục tán thưởng. “Thế mà đã gọi là xấu xa à? Thật đúng là nông cạn! Hôm nay tôi sẽ cho anh biết cái gì mới gọi là xấu xa!” Ninh Tịch lướt lướt vài cái trên màn hình điện thoại, một giây sau, trong điện thoại vang lên cuộc đối thoại vừa nãy giữa cô và Ninh Tuyết Lạc. Không sai, cô đã ghi âm lại. Vốn dĩ cô định gọi điện cho Ninh Tuyết Lạc ngay trước mặt Tô Diễn sau đó để loa ngoài cho gã ta nghe nhưng vì Tiểu Bảo đột nhiên xuất hiện nên đành thay đổi kế hoạch. Ninh Tịch sửa đoạn ghi âm ban nãy, cắt ghép lại một chút sau đó gửi cho Tô Diễn, cô thở dài tiếc rẻ: “Đáng tiếc là chiêu này chỉ dùng được một lần, sau này Ninh Tuyết Lạc cũng đề phòng… nhưng mà thôi, một lần là đủ rồi.” Sớm đoán trước được Ninh Tuyết Lạc sẽ cắn chết không thừa nhận, hôm nay cô sẽ gieo một hạt mầm nghi ngờ vào lòng Tô Diễn… đến lúc đó chỉ cần chờ xem chó cắn chó là được..... Lục Cảnh Lễ rùng mình, run rẩy nói: “Tiểu Tịch Tịch, nếu như sau này tôi có làm gì đắc tội với cô thì cô cứ nói thẳng cho tôi biết, tôi cho cô đánh đến khi nào hết giận thì thôi nhưng đừng bao giờ chơi tôi thế này! Tôi yếu bóng vía lắm…” Ninh Tịch bật cười: “Yên tâm đi, nể mặt anh trai anh tôi sẽ không tính toán với anh đâu.” Lục Cảnh Lễ nghe vậy hai mắt liền sáng lên: “Anh tôi đáng để cô nể đến thế à?” Ninh Tịch quăng cho anh ta một ánh mắt khinh bỉ: “Nói thừa, anh ấy là boss, là ân nhân của tôi đấy! Có làm trâu làm ngựa cho anh ấy tôi cũng chịu.” Nghe được câu trả lời này đáy mắt Lục Đình Kiêu loé lên một tia sáng rực rồi nhanh chóng biến mất chỉ còn lại một màu đen nhánh. Tuy rằng cô đã rất cẩn thận nhưng mà anh vẫn có thể cảm giác được sự thay đổi của cô đối với anh. Từ việc cô chọn Lục Cảnh Lễ cho đến việc cố ý diễn cảnh thân cận với Tô Diễn, thậm chí cả việc cố thể hiện vẻ tâm cơ trước mặt anh hay là lơ đãng nhắc đến thân phận của anh… tất cả đang muốn vạch rõ quan hệ giữa anh và cô… Giống như lúc đầu anh dùng cách “mưa dầm thấm đất” khiến cô bất tri bất giác tiếp nhận mình, giờ đây cô cũng đang dùng cách như vậy để khiến anh dần dần rời xa cô... Không thể nghi ngờ, cô quả thật là một học sinh giỏi. Có lẽ là anh đang tự mua dây buộc mình, tự nhốt mình vào cái lồng do chính mình tạo ra rõ ràng biết cô muốn làm gì nhưng lại không biết nên làm thế nào. Đêm khuya, tại nhà họ Lục. Ninh Tịch nằm trên chiếc giường lớn đếm không biết bao nhiêu con cừu mà vẫn chẳng thấy buồn ngủ tí nào. Thế nên cô cầm điện thoại lên wechat. Lướt lướt một hồi không có gì mới, cô liền đăng tâm trạng mới: “Tôi vốn có thể chịu đựng bóng tối nếu như chưa bao giờ được nhìn thấy ánh sáng. Nhưng giờ đây, khi mặt trời chiếu rọi lên sự tịch mịch của tôi chỉ càng khiến tôi trở nên chết lặng.” Câu này ở trong một bài thơ ngắn của nữ thi sĩ Địch Kim Sâm, không biết tại sao, giờ phút này nghĩ đến lại thấy nó hợp với tâm trạng đến kì lạ….. Người đầu tiên comment là Lục Cảnh Lễ….. [Woa woa woa, xuân về hoa nở, vạn vật hồi sinh, lại đến lúc động vật……. Oh yeah! Tui đánh hơi được mùi của tình yêu này….] Khoé miệng Ninh Tịch giật giật, cái tên này, cũng nhanh quá đấy, nửa đêm canh ba rồi mà vẫn chưa ngủ sao? Ngạc nhiên hơn nữa là Giang Mục Dã vẫn còn thức nhảy vào bình luận: [Chua ê hết cả răng rồi!] Ninh Tịch đang chuẩn bị cho Giang Mục Dã một câu nghẹn họng thì cô nghe thấy tiếng "két" một tiếng cửa phòng bị ai đó đẩy ra…