-
Chương 1943
Bệnh viện. Trừ người của Tô gia thì Ninh Diệu Hoa và Trang Linh Ngọc cũng chạy đến. Nét mặt của Trang Linh Ngọc vô cùng bất mãn: "Rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra? Một người đang khỏe mạnh thì sao có thể nói ngất là ngất đi như vậy?" Trịnh Mẫn Quân thấy người của Ninh gia cũng tới, lại thêm thái độ chất vấn này của Trang Linh Ngọc thì cực kì mất hứng. Chắc là con giúp việc lắm mồm kia lại lẻo mép rồi đây. Chỉ là ngất xỉu thôi chứ có cái quái gì mà phải ngạc nhiên như vậy? Nhìn vẻ mặt kia của Trang Linh Ngọc, chã nhẽ bà ta cho rằng Tô gia họ ngược đãi cô ta chắc. Không có mệnh làm thiên kim tiểu thư mà cứ làm như mình cũng mong manh dễ vỡ giống người ta! Trịnh Mẫn Quân cực kì không vui mà lạnh giọng nói: "Bà sui này, là Tiểu Linh nói quá lên thôi! Xem chừng Tuyết Lạc chỉ là mệt mỏi quá độ, ngủ một giấc là sẽ chẳng có chuyện gì hết!" Vì chuyện thân thế của Ninh Tuyết Lạc mà không ít lần Trang Linh Ngọc phải nhẫn nhịn trước cái giọng đâm bị thóc chọc bị gạo của Trịnh Mẫn Quân. Lúc này bà ta thấy hai bên đã chẳng nể nang gì với nhau cho nên tức giận nói: "Ngất xỉu chỉ là chuyện nhỏ? Lúc Tuyết Lạc ở nhà thì nó là cành vàng lá ngọc! Đến nhà mấy người thì nó bị đối xử như thế đấy à?" Tô Hoằng Quang đứng cạnh ho nhẹ một tiếng giảng hòa: "Bà sui hiểu lầm rồi, chúng tôi đối xử với Tuyết Lạc thế nào thì ông bà sui cũng biết mà! Nếu không tin thì mọi người cứ đi hỏi Tuyết Lạc đi. Chắc là do gần đây công ty xảy ra nhiều chuyện quá nên Tuyết Lạc mệt mỏi quá thôi! Tóm lại là mọi người đừng nên tranh cãi, cứ chờ bác sĩ đưa ra kết quả rồi lại nói!" Ninh Diệu Hoa cũng làm như tốt tính nói: "Không sai, sức khỏe của Tuyết Lạc quan trọng hơn." Dù sao, nếu làm căng với Tô gia quá thì đối với Tuyết Lạc hay đối với Ninh gia đều không có chỗ tốt. Bên kia Tô Diễn đã theo chân bác sĩ đi lấy kết quả khám. "Bác sĩ, tình huống của cô ấy thế nào? Có nghiêm trọng không?" Tô Diễn hỏi. Bà bác sĩ cầm kết quả khám bệnh đi ra hớn hở nói: "Không sao, không sao, đây còn là chuyện tốt đấy! Chúc mừng anh Tô, cô Tô đã mang thai rồi!" Bác sĩ vừa dứt lời thì sắc mặt Tô Diễn lập tức trắng bệch, gã dường như không tin nổi vào tai mình. "Bác sĩ... Bác sĩ vừa nói cái gì? Mang thai?" Bà bác sĩ kia chỉ nghĩ rằng Tô Diễn đang rất cao hứng cho nên vội vàng cười nói: "Đúng thế, cái thai đã được tám tuần tuổi rồi, sắp được ba tháng rồi!" Tô Diễn lập tức trắng bệch mặt đứng ngây ra ở đó. Gã bận rộn nhiều ngày như thế, nào là mời luật sư chuyên nghiệp, nào là soạn thỏa thuận ly hôn, cũng chỉ chờ ngày hôm nay để mở miệng nói với cô ta. Gã vẫn mong ngóng sau hôm nay là gã lại là kẻ tự do để đi tìm Ninh Tịch. Nhưng gã lại không thể ngờ rằng, gã còn chưa kịp há mồm ra nói thì đã nghe được tin Ninh Tuyết Lạc mang thai. Tô Diễn không biết gã cầm kết quả đi ra như thế nào. Gã chỉ cảm thấy cả người gã cứ như bị dìm xuống hầm băng lạnh đến thấu xương. "Tô Diễn... Tô Diễn... Tuyết Lạc thế nào? Con nói chuyện đi chứ!"" Mãi cho đến lúc tiếng thúc giục của Trang Linh Ngọc vang lên bên cạnh thì gã mới phục hồi tinh thần lại. Gã hít sâu một hơi cưỡng chế đầu óc của mình tỉnh táo lại: "Tuyết Lạc không sao, cô ấy... có thai..." "Cái gì? Con nói Tuyết Lạc có thai!" Khuôn mặt Trang Linh Ngọc lập tức tràn đầy sung sướng: "Tốt quá! Chuyện này thật sự tốt quá!" Ninh Diệu Hoa nghe vậy cũng rất kích động: "Các con đã kết hôn hơn một năm rồi, cuối cùng cũng có tin vui!" "Tuyết Lạc đâu rồi? Để mẹ qua xem nó một chút!"