-
Chương 1937
Đêm Hội Ngôi Sao kết thúc một cách viên mãn, lần này Thịnh Thế đánh một trận quá đẹp. Đương nhiên là, cũng có một số người không nghĩ như vậy. Trong phòng trang điểm sau sân khấu. "Đồ trọng sắc khinh bạn! Đồ vô nhân tính! Ninh Tiểu Tịch, tình bạn của chúng ta tới đây là hết!" Giang Mục Dã ra rồi mà vẫn tức giận. Con hàng này chắc chắn là cố ý! Chỉ vì muốn show ân ái mà có thể bán đứng cả anh như vậy! Ninh Tịch ngồi trước bàn trang điểm, vừa tháo khuyên tai vừa nhìn Giang Mục Dã qua gương lạnh lùng nói: "Thì tôi bảo nhường ông bảng nữ, là tại ông không chịu đấy chứ!" Nói xong, cô sâu xa đánh giá Lông Vàng nào đó một lượt, ngũ quan Giang Mục Dã vô cùng tinh tế, hoàn mỹ, nếu thằng nhóc này thật sự trang điểm rồi mặc đồ nữ vào... Chậc... Giang Mục Dã bị ánh mắt lộ liễu của Ninh Tịch làm cho sởn hết cả da gà: "Đồ nữ cái em gái bà! Ninh Tiểu Tịch, nếu bà còn dám tự ý đặt điều cho tôi như thế nữa, tôi sẽ liều với bà đấy!" Ninh Tịch thở dài, rõ ràng là trông có vẻ rất tiếc nuối. Lúc này, tiếng gõ cửa "cốc cốc cốc" vang lên. "Mời vào." Ninh Tịch vừa nói vừa nhìn ra cửa theo phản xạ, trông thấy người vừa tới, cô có chút bất ngờ. Anh ta mặc một bộ vest đen, ôm một bó hoa rất đặc biệt, phơn phớt hồng, trông giống loại hoa của quý tộc châu Âu thời Trung cổ mà cơ hồ chỉ nước R mới có thể trồng được, số lượng rất khan hiếm. "Chúc mừng em." Lý Mộ Ngôn lịch lãm đưa bó hoa qua. Ninh Tịch vội đứng dậy đón lấy bó hoa: "Anh Lý... cảm ơn anh..." "Tối nay lúc anh đang ở gần đây hẹn gặp đại sứ nước R thì vô tình thấy chương trình trực tiếp, vì thế mới biết hôm nay em có hoạt động quan trọng. Mạo muội tới đây, hi vọng không làm phiền tới em." Lý Mộ Ngôn giải thích ngắn gọn lý do vì sao anh ta có mặt ở đây. Ninh Tịch mỉm cười nói: "Tất nhiên là không rồi, anh khách khí quá! Em rất thích hoa này, cảm ơn anh!" Hoa này có mùi thơm rất đặc biệt, khiến cô có cảm giác đoàn tụ và thanh mát như Giang Nam những ngày đầu hạ vậy. "Đây là Magnolia stellata của nước R, vì gần sát giờ anh mới biết nên mới đi tìm đại sứ nước R xin một bó." Lý Mộ Ngôn nói. Tất nhiên Ninh Tịch biết Lý Mộ Ngôn đang đùa cô thôi nhưng cũng hơi bất ngờ vì người như anh ta mà cũng biết trêu chọc người khác, cơ mà ở vị trí như anh ta thì có nói vậy cũng là điều bình thường. Lúc này, Giang Mục Dã ở bên cạnh bỗng dưng thấy một tên đàn ông lạ mặt ở đâu chui ra thì từ Lông Vàng biến luôn thành sư tử, ánh mắt tràn đầy cảnh giác. "Phải rồi, đây là tiền bối trong công ty em, anh Giang Mục Dã." Ninh Tịch giới thiệu. "Lý Mộ Ngôn." Lý Mộ Ngôn đưa tay ra, tự giới thiệu về mình: "Đã nghe tiếng anh Giang từ lâu, anh Giang rất nổi tiếng trong nước, em gái tôi cũng là fan của anh đấy." Biết nói chuyện ghê... Giang Mục Dã đưa tay ra bắt tay qua loa với đối phương: "Khách khí rồi." Lý Mộ Ngôn không ở lại lâu, anh ta chỉ hỏi han vài câu rồi ra về. Người vừa mới đi, Giang Mục Dã đã lập tức chạy tới trước mặt Ninh Tịch hỏi: "Anh ta là ai thế?" "Con trai của bạn thân mợ tôi, là nhân viên quan hệ ngoại giao, sao thế?" Ninh Tịch đáp bừa. Giang Mục Dã lẩm bẩm: "Không có gì, chỉ cảm thấy hơi kì thôi... có phải anh ta có ý gì với bà không?" "Tôi đâu phải nhân dân tệ! Trên thế giới có mỹ nữ nào mà người ta chưa từng gặp, có nhất thiết phải không có kiến thức thế không..." Ninh Tịch đang vui vẻ, ngọt ngào nhắn tin cho Lục Đình Kiêu nên cũng chẳng thèm ngẩng lên mà nói luôn.