-
Chương 1845
Tiếng nhạc dừng lại, ánh đèn sáng lên. Ninh Tịch đứng dậy cúi người một cái thật sâu đối với tất cả những fan hâm mộ phía dưới. Một màn hồi ức những kỉ niệm giữa bọn họ và Ninh Tịch khiến các fan đỏ bừng hốc mắt, ai ai cũng không kìm được mà rơi nước mắt... Trong đám người, chẳng biết là ai lên tiếng đầu tiên phá vỡ sự yên lặng này... "Fan anh Tịch chỗ nào cũng có, anh Tịch là không thể thay thế!" Một tiếng hô quen thuộc này gần như đã thành khẩu hiệu của nhóm fan trung thành, giống như viên đá rơi vào hồ nước lặng, trong nháy mắt ngọn lửa chôn giấu trong lòng mỗi người đều được thổi bùng lên. Nhất thời, tiếng hô vang lên ùn ùn như cơn thủy triều không ai có thể cản nổi. "Fan anh Tịch chỗ nào cũng có, anh Tịch là không thể thay thế!" "Fan anh Tịch chỗ nào cũng có, anh Tịch là không thể thay thế!" "Fan anh Tịch chỗ nào cũng có, anh Tịch là không thể thay thế!" ... Chỗ ngồi VIP, Trang Khả Nhi khóc đến đỏ cả mắt bỗng nhiên đứng lên hô hào: "Một lòng sắt son, cùng nhau đi đến vinh quang." Có người đầu tiên, người phía sau cũng bắt đầu hô hào: "Một lòng sắt son, cùng nhau đi đến vinh quang..." Trang Vinh Quang ngồi cạnh Trang Khả Nhi cũng im lặng lau đi "giọt nước mắt đàn ông" rồi bắt đầu gân cổ lên gào: "Không Ninh Tịch, không Thiên Hạ!!!" "Không Ninh Tịch, không Thiên Hạ!!!" "Không Ninh Tịch, không Thiên Hạ!!!" "Không Ninh Tịch, không Thiên Hạ!!!" … Mãi cho đến khi Ninh Tịch đã cúi người rời khỏi sân khấu mà những âm thanh kia vẫn vang vọng khắp hội trường, tiếng hô kéo dài thật lâu, những fan hâm mộ kích động nhìn theo bóng lưng rời đi của Ninh Tịch. Đó là thần tượng của bọn họ, là tình yêu của bọn họ, là tín ngưỡng của bọn họ, là thanh xuân của bọn họ... Cho dù cô ấy có rời đi thì sao? Chúng ta vẫn còn ở đây! Chúng ta mãi mãi đều ở đây! Dưới sân khấu, một cô bé có gương mặt tròn tròn đang chôn mặt vào vai bạn thân của mình khóc đến không thở được. Người bạn thân kia nhẹ nhàng vỗ vai cô bé ấy: "Được rồi, được rồi, anh Tịch chẳng phải đã về rồi sao!" "Tớ không khóc vì cái này!" "Vậy cậu khóc vì cái gì?" "Vì tớ thấy tớ ngu quá, sao lại phản bội anh Tịch mà đi thích cái đồ đạo nhái như Hàn Tử Huyên kia? Tớ không xứng làm fan của anh Tịch!" "Ừm nhưng mà đừng có đau lòng quá, dù sao thì cũng có nhiều người cùng làm con ngu với cậu thôi!" Cô bé mặt tròn tròn kia nghe vậy phá lên cười, đôi mắt lấp lánh ánh nước nói: "Có vài thứ xuất hiện rồi người ta mới biết, cái gì là không thể thay thế..." Vào giờ phút này. Sắc mặt Hàn Tử Huyên thì trắng bệch... Trịnh An Như thì hối hận đến tím cả ruột, cô ta hối hận vì đã để cho Ninh Tịch hát cái bài đó. Còn hai MC kia thì đã hoàn toàn không há nổi miệng, tình hình hiện giờ đã không thể cứu vãn nổi rồi. Chỗ ngồi VIP, đám nhà đầu tư kia đã hoàn toàn ngây người. Bên trong hậu trường, Vương Hạo Quân nhìn chằm chằm những fan vẫn đang điên cuồng hô khẩu hiệu kia, nhìn những fan hâm mộ của Hàn Tử Huyên lại đi gào thét tên của Ninh Tịch, tí thì giận đến suýt ngất. Ông ta bỏ biết bao nhiêu tiền, mời biết bao nhiêu truyền thông cùng khách quý, kết quả lại... Kết quả lại thành sân khấu để Ninh Tịch comeback... Bản mới của Thiên Hạ thì không ai thèm để ý, các fan thì chỉ vì một ca khúc của Ninh Tịch đã quay về vòng tay ôm ấp của cô ta... Cuối cùng ông ta hiểu ra rằng, hôm nay Thịnh Thế tới đây là để phá hoại! Phá sạch sành sanh! Giám đốc PR đứng một bên nhìn trộm đám fan còn đang điên cuồng kia tỏ vẻ đã xem đủ rồi. Hazz, ban đầu ông ta cũng cho rằng Hàn Tử Huyên là siêu việt, nhưng một khí chính chủ đã xuất hiện thì Hàn Tử Huyên có hot cỡ nào, chói mắt cỡ nào cũng chỉ là một con tép riu. Cống rãnh còn đòi sóng sánh với đại dương, máng mương mà đòi tương đương với thủy điện…