Xung quanh có không ít đàn ông nhìn Mạc Lăng Thiên với ánh mắt hâm mộ. Nhưng mà, giờ phút này người đàn ông phía đối diện lại đang nghiêng người dựa vào lưng ghế, cánh tay tùy ý đặt lên tay vịn, trên mặt là vẻ lãnh đạm cùng xa cách, tuy rằng người vẫn ở đó nhưng lòng thì không. Quan Tử Dao đương nhiên cũng phát hiện ra, Mạc Lăng Thiên kể từ khi gặp được cô gái kia thì có vẻ gì đó không thích hợp. Trên thực tế, sau khi chuyện đó xảy ra Mạc Lăng Thiên vẫn luôn có cái gì đó không thích hợp. Là vì cô gái kia đã mang thai con của anh ta cho nên dù không thích nhưng cuối cùng vẫn là cái gì đó đặc biệt đúng không? Thực ra thì cô ta vốn cũng chẳng thích Mạc Lăng Thiên nhưng mà nhìn thấy thái độ của anh ta đối với mình thay đổi, đặc biệt là vừa nãy thế nhưng lại vì đứa con gái đó mà dùng thái độ đó để nói chuyện với cô ta nên trong lòng không mấy vui vẻ lắm. Từ nhỏ đến lớn, Mạc Lăng Thiên chưa bao giờ nặng lời với cô ta lấy một câu, mỗi lần gặp cô ta thì tất cả ánh mắt và sự chú ý đều dồn hết lên cô ta, nhưng bây giờ thì…. Quan Tử Dao cố gắng phớt lờ sự khó chịu trong lòng: "Chú với dì thế mà lại giấu Đình Kiêu sắp xếp cho anh ấy cái gì mà tiệc trà danh viện ấy, còn cho Tiểu Bảo chọn vợ cho bố nó nữa… thật đúng là… nhưng quả thật lần này tình hình của nhà họ Lục rất khó giải quyết, cũng khó trách hai người lại sốt ruột đến như thế!" Cứ nghĩ đến lũ con gái hết đám này đến đám khác vắt óc tìm cách đến nhà họ Lục tham gia tiệc trà, Quan Tử Dao lại một bụng khinh thường, để người ta lựa chọn mình như một món hàng thế này thật đúng là thật mất giá. Những ngón tay thon dài của Mạc Lăng Thiên mơn man chén rượu trong tay, dưới đáy mắt là vẻ âm u mù mịt. Rõ ràng ngồi đối diện chính là người con gái mà anh ta yêu nhất cuộc đời này, nhưng giờ anh ta lại như một thằng điên, trong đầu bây giờ… bây giờ chỉ toàn là hình ảnh của một người con gái khác. Lúc đầu khi biết được Ninh Thiên Tâm bỏ đứa bé đó đi, hơn nữa lại còn tận mắt nhìn thấy đoạn video đó, anh đã gần như phát điên lên mà muốn gặp lại cô, nhưng về sau lí trí lại khiến anh kiềm chế bản thân mình lại không tiếp tục đi quấy rầy cô nữa. Thực ra anh ta càng kiềm chế thì mong muốn được gặp cô lại càng mãnh liệt. Nhưng anh ta không ngờ được, hôm nay thế nhưng lại gặp lại cô trong hoàn cảnh không hề có sự chuẩn bị gì thế này. Cô gầy đi rất nhiều, trước đây cô vốn đã gầy nhưng bây giờ nhìn vào trông càng mong manh, khi cô nhìn thấy anh… cô rất bình tĩnh… Anh để ý thấy vẻ mặt cô có vẻ không được khỏe, mặt tái trắng, chẳng lẽ sức khỏe của cô có vấn đề? Quan Tử Dao đang nói cái gì đó, nhưng mà anh ta lại chẳng nghe lọt lấy một chữ, nghĩ đến đó anh ta lại chẳng thể ngồi yên được… "Két" tiếng chân ghế ma sát với mặt đất vang lên, Mạc Lăng Thiên rút một túi hồ sơ màu nâu đặt trước mặt Quan Tử Dao: "Đây là thứ mà em muốn, xin lỗi, anh có việc về trước." "Lăng Thiên…" Quan Tử Dao kinh ngạc đứng dậy định đuổi theo truy hỏi nhưng Mạc Lăng Thiên đã đi mất dạng. … "Chị Thiên Tâm, chị thật sự không cần đến bệnh viện à?" Ninh Tịch giúp Ninh Thiên Tâm uống thuốc giảm đau, sau đó lại sắc cho cô một thang thuốc theo đơn của Annie bốc nhưng vẫn không yên tâm. "Bệnh cũ thôi mà, chị cũng đã tính trước rồi, ngủ một giấc là khỏi." "Vậy được rồi, em ở đây với chị." Ninh Tịch dém chăn cho cô. Sau khi Ninh Thiên Tâm ngủ rồi, Ninh Tịch đi ra ban công, nhỏ tiếng gọi điện cho Annie. "Alo, Annie à…" Điện thoại vừa mới kết nối, đầu bên kia đã vang lên giọng nói căng thẳng của Annie: "Anh Tịch! Em nghe nói anh bị thương, bây giờ đã đỡ được chút nào chưa? Vốn dĩ em định đến thăm anh, nhưng bên này đang lộn tùng phèo hết cả…" "Bên em ra sao rồi?"
Bình luận facebook