-
Chương 1457
"Là người đứng cạnh cha tôi?" Trang Khả Nhi kinh ngạc. "Đúng vậy." "Làm sao mà..." Nói tới đây thì hai người cũng thuận thế ngồi xuống nói chuyện với nhau. Ninh Tuyết Lạc nhìn tấm hình rồi thở dài nói: "Mẹ tôi tên là Trang Linh Ngọc." Nghe Ninh Tuyết Lạc nói mẹ cô ta cũng họ "Trang", Khả Nhi lập tức phản ứng lại: "Cũng họ Trang... chẳng lẽ?" "Đúng vậy, mẹ tôi là con gái út của của nhà họ Trang." Ninh Tuyết Lạc nói. "Tại sao đến giờ tôi vẫn chưa bao giờ nghe qua?" Trang Khả Nhi cau mày. Ông nội có ba người con gái? Tại sao cô chưa bao giờ nghe bất kỳ người nào nói tới! Ninh Tuyết Lạc cân nhắc chọn lời rồi mới mở miệng: "Thật ra thì ban đầu tôi cũng không biết, sau này lớn một chút thì mới phát hiện ra! Tất nhiên là cũng không biết cụ thể mà chỉ là biết đại khái rằng mẹ với cha tôi yêu nhau, nhưng hai nhà không môn đăng hộ đối nên ông ngoại nhất quyết không đồng ý! Vì muốn sống chung với cha tôi nên mẹ tôi nhiều lần cãi nhau với ông ngoại cuối cùng lại tạo thành hiểu lầm với mâu thuẫn càng sâu! Kết cục là ầm ĩ thế nào lại thành đoạn tuyệt quan hệ cha con! Đã hơn hai mươi năm hai người họ không liên hệ... cho nên hiện tại dường như chẳng còn ai biết chuyện này!" Nói tới đây Ninh Tuyết Lạc có chút buồn bã: "Thật ra thì tôi cũng biết mẹ tôi rất hối hận vì làm ông ngoại thương tâm, cũng rất nhớ người nhà! Chẳng qua tính tình mẹ tôi quá quật cường nên mãi không chịu cúi đầu trước..." Ninh Tuyết Lạc nói tới đây thì quay ra nhìn Trang Khả Nhi, vẻ mặt có chút khổ sở: "Nhìn mẹ mình như thế tôi đau lòng lắm, nên tôi định giúp mẹ và ông ngoại cởi bỏ hiểu lầm... nhưng mà, muốn liên lạc với ông ngoại thực sự khó khăn quá... cho nên... lúc trước tôi định liên lạc với Trang tiểu thư... chỉ tiếc... không ngờ lại có vài chuyện hiểu lầm nhỏ nên bỏ lỡ cơ hội nói chuyện..." Lời này của Ninh Tuyết Lạc rõ ràng là ám chỉ chuyện lần trước ở cửa hàng của History, cái lần Trang Khả Nhi giúp Ninh Tịch ra mặt, thậm chí còn ngấm ngầm nói Ninh Tịch có ý định ngăn cản. Trang Khả Nhi nhìn Ninh Tuyết Lạc một cái rồi có nghi ngờ hỏi: "Tại sao cô lại mang theo bức ảnh này bên người?" "Tấm hình này là tôi tìm được ở đầu giường của mẹ, chắc vì thường xuyên chạm vào cho nên nó bị hư tổn khá nghiêm trọng! Tôi lén lén mang đi phục chế đến hôm nay mới lấy về. Thật ra thì hôm nay tới đây tôi cũng chỉ ôm suy nghĩ thử vận may thôi, không biết có gặp được... chị họ không! Không ngờ ông trời lại giúp em như vậy..." Ninh Tuyết Lạc hoàn toàn không phủ nhận mà thẳng thắn nói ý đồ của mình ra, thậm chí còn làm ra vẻ không khống chế được mà đổi giọng gọi Trang Khả Nhi là "chị họ". Quả nhiên thấy Ninh Tuyết Lạc nói như vậy thì thái độ của Trang Khả Nhi hòa hoãn không ít, cũng đã tin mấy phần vào câu chuyện của cô ta. Dẫu sao Ninh Tuyết Lạc cũng không cần phải lừa cô, bởi chuyện thế này chỉ cần về nhà hỏi một chút là biết thật giả. Không ngờ mình lại có ba người cô, một người đã đoạn tuyệt quan hệ với nhà nhiều năm... Nhớ lại bộ dạng buồn rầu thường lộ ra của ông nội, cô cứ tưởng vì ông nhớ bà nhưng giờ nghĩ lại liệu có chút nào là nhớ cô con gái nhỏ nhiều năm trước rời nhà đi hay không... "Chuyện của người lớn chúng ta cũng không tiện nhúng tay, nhưng em quả thật không đành lòng nhìn mẹ em mỗi ngày lại tiều tụy thêm như vậy, cho nên mới lỗ mãng nói với chị họ nhiều như thế...", vẻ mặt Ninh Tuyết Lạc có chút áy náy.