-
Chương 1366
"Tiểu Nặc! Đúng là em rồi!" Ninh Tịch nhìn I bộ dạng chật vật của Đường Nạc thì chẳng nghĩ nhiều mà vội vàng cởi áo khoác trên người xuống rồi khoác lên người cậu ta: "Nhanh lên xe rồi hãy nói!" Ninh Tịch nhận lấy túi đồ của Đường Nặc thả vào cốp rồi vội vàng thúc giục Đường Nặc vẫn cứng ngắc đứng cạnh cửa chiếc xe ô tô sang trọng: "Em... người em bẩn..." "Em nói vớ vẩn gì đấy! Dầm mưa đến ngốc luôn rồi hả!" Ninh Tịch tức giận đẩy cậu vào trong xe. Chiếc BMW chở người đẹp cùng cậu thiếu niên rời đi, để lại ông chủ quán vỉa hè vẫn đang ngơ ngác phía sau... Hình như vừa rồi ông ta vừa trông thấy một người đẹp giàu có chở một tên ăn mày đi đúng không? Cô gái đó trông giống như là một diễn viên nổi tiếng... Trên xe, Ninh Tịch mở hệ thống sưởi rồi ném cho Đường Nặc một cái khăn lông, sắc mặt không vui nói: "Nhanh lau khô đi! Em sao thê! Em không biết là sức khỏe mình vốn không tốt hả? Trời mưa mà cũng không biết kiếm chỗ trú là sao? Tại sao tự dưng lại tới đây? Mà tới rồi cũng chẳng bảo chị một câu là sao hả? số điện thoại với địa chỉ của chị em đều có mà..." Nghe tiếng hỏi han cứ lải nhải không ngừng bên tai, Đường Nặc rốt cuộc không nhịn được nữa mà rơi nước mắt. Ninh Tịch thấy vậy lập tức cuống quýt: "Tại sao lại khóc? Cuối cùng thì đã xảy ra chuyện gì? Ai bắt nạt em! Mau nói cho chị!" Đường Nặc lắc lắc đầu rồi vội vàng lau sạch nước mắt, cậu nhóc có chút xấu hổ nói: "Không có đâu, chỉ là lâu quá mới gặp chị nên em mừng đến muốn khóc thôi!" Nửa tiếng sau, Ninh Tịch đưa Đường Nặc về đến biệt thự. Nhìn căn nhà xa hoa trước mắt, Đường Nặc không đấu được sự kinh ngạc trong mắt: "Chị, chị lợi hại thật đấy, hóa ra chị bảo chuyển đến căn nhà thật lớn là nói thật..." "Chị còn có thể lừa em được hả? Bây giờ chị của em nổi tiếng lắm nhé! Em không coi ti vi à? Được rồi, lát nữa rồi nói chuyện, em mau đi tắm nước nóng đi!" Ninh Tịch tìm một độ đồ nam của mình rồi đưa cho Đường Nặc, cô đẩy cậu nhóc vào nhà tắm rồi nói cặn kẽ cách dùng. Đường Nặc đi tắm, Ninh Tịch ngồi trên ghê salon trong phòng khách nhớ lại hình ảnh chật vật đáng thương của Đường Nặc khi nãy, ánh mắt cũng trở nên u ám dần. Từ nhỏ đến lớn, quan hệ của hai chị em đều rất tốt, mặc dù năm xưa cô yếu đuối nhu nhược nhưng chỉ cần có người bắt nạt Đường Nạc thì cô chắc chắn là người đầu tiên đứng ra bảo vệ cậu. Bây giờ thấy em trai nhỏ bị người ta bắt nạt như vậy thì sao cô có thể chịu được... Cho tới tận lúc tiếng bước chân tới gần Ninh Tịch mới thu lại vẻ âm trầm trên mặt. cô kéo Đường Nạc ngồi cạnh mình rồi nghiêm túc hỏi: "Em nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" "Không... không có chuyện gì cả... chỉ là... chỉ là nhân kì nghỉ nên em tới Đế Đô chơi thôi... không muốn làm phiền chị nên mới không nói..." Dầu sao cũng đã chung sống với nhau mười tám năm, Ninh Tịch chỉ liếc mắt thôi đã phát hiện Đường Nặc đang nói dối: "Có phải ở nhà xảy ra chuyện gì không?" Cậu thiếu niên lập tức căng thẳng: "Không có! Ở nhà vẫn tốt, không xảy ra chuyện gì hết!" Thấy em trai vẫn nhất quyết không nói thì Ninh Tịch cố ý gia tăng lời nói: "Nếu em coi chị là người ngoài không thể chia sẻ thì cũng được, chị không ép em nữa." Đường Nặc nghe Ninh Tịch nói vậy thì khẩn trương đến độ đỏ hồng hai mắt: "Chị, em không có!!! Em... em chỉ sợ làm chị thêm lo..."