-
Chương 1050
Nhìn bộ dạng cô như vậy, Lục Đình Kiêu đau lòng đến độ hận không thể giết người, hơi thở xung quanh anh lập tức lạnh xuống: "Rốt cuộc bọn họ làm gì với em?" Ninh Tịch cũng không nhịn được nữa, nghẹn ngào tố cáo: "Khốn khiếp! Bọn họ không phải người mà! Hẹn nơi nào gặp mặt chả được mà sao cứ phải hẹn ở cái nhà ma đó chứ! Lại còn bỏ em lại một mình nữa! Cái nhà đó... cái nhà đó... chính là cái nhà có tin đồn là có người treo cổ chết ấy... thật đáng sợ... em nghĩ hết mọi cách để rời đi... nhưng mà cả người cứ mềm nhũn... chả có tí sức nào... bọn họ muốn dọa em cho em ngỏm luôn đây mà... quá âm hiểm..." Lục Đình Kiêu: "..." Anh cũng sắp bị cô hù chết đây... "Cho nên, anh đừng đi có được hay không? Em không dám ở một mình! Nhỡ đâu nữ quỷ kia chạy đến tìm em thì làm thế nào hu hu hu..." Ninh Tịch làm bộ tội nghiệp ngẩng đầu lên cầu xin. Lục Đình Kiêu nhéo mi tâm một cái, vừa có cảm giác như trút được gánh nặng lại vừa có cảm giác bất đắc dĩ: "Anh không đi." "Anh... anh chắc nhé..." Ninh Tịch vừa chạy tới tủ đồ tìm quần áo vừa bất an ngoái đầu lại hỏi. "Chắc." Ninh Tịch xác định đi xác định lại rất nhiều lần mới yên lòng thay quần áo. Lúc thay đồ Ninh Tịch đau khổ phát hiện ra, cục đuôi bông xù của cái bộ đồ thỏ bông mà cô thích nhất đã rớt mất rồi... Ninh Tịch thương tiếc cái đuôi của mình một hồi, thay đồ xong quay lại thì thấy Lục Đình Kiêu vô cùng lịch sự mà xoay người không nhìn trộm cô. "Em thay xong rồi!" "Ừ." Lục Đình Kiêu xoay người lại xoa xoa đầu cô: "Nghỉ ngơi cho khỏe." "Vậy anh có ngủ cùng em không?" "Làm sao có thể không ngủ cùng em được!" Lục Đình Kiêu thở dài nhìn cô. Cuối cùng Ninh Tịch cũng an tâm. Trên chiếc giường ấm áp mềm mại, Ninh Tịch cố hết sức rúc vào lòng Lục Đình Kiêu. Đại khái là tối nay bị dọa cho sợ khiếp vía cho nên chỉ một lát đã chìm vào giấc ngủ say. Chỉ có điều cô ngủ không hề yên ổn, dù trong mơ vẫn nhăn chặt lông mày, trên trán toát ra mồ hôi lạnh. Lục Đình Kiêu thấy vậy thì vẫn luôn ở bên nhẹ giọng trấn an... ... Hơn sáu giờ sáng một chút, một tràng tiếng bước chân lạch bạch từ xa kéo đến phía gần cửa. Lục Đình Kiêu giương mắt nhìn một cái thì thấy quả nhiên là con trai nhà mình. Sau đó anh giơ tay ra hiệu đừng lên tiếng, hơn bốn giờ sáng Ninh Tịch mới ngủ, tính đến giờ cũng ngủ chẳng được bao lâu. Bánh bao nhỏ cũng nhận ra vẻ mặt nghiêm trọng của ba nên nhóc cũng không tranh thủ sự cưng chiều như mọi khi mà ngoan ngoãn nằm ở mép giường lặng yên ngắm mẹ Tiểu Tịch. "Tối qua mẹ con ngủ rất muộn, đừng quấy rầy không lại khiến mẹ con tỉnh." Lục Đình Kiêu thấp giọng nói. Bánh bao nhỏ ngoan ngoãn gật đầu, sau đó nằm im ngắm nhìn mẹ Tiểu Tịch một lúc lâu mới lưu luyến không thôi rời đi. Hôm nay, nhóc còn phải đi học, không thể đi học muộn được. Chưa được bao lâu thì bánh bao nhỏ đã quay trở lại, trên tay nhóc đang cầm một cái bẳng viết chữ: Chia sẻ. Lục Đình Kiêu sửng sốt một chút, thằng nhóc này... Đoán chừng là quan sát được vẻ mặt của anh có tâm sự nên mới bảo anh chia sẻ với nhóc đây mà. Khóe miệng Lục Đình Kiêu hơi cong lên: "Chờ con lớn thêm chút nữa đã." Tiểu Bảo phồng má, bé rất cố gắng để có thể lớn lên rồi, gần đây còn tăng thêm một cân đó! Trước khi đi học Tiểu Bảo lại chạy tới, cho mẹ một cái hôn tạm biệt rồi mới chịu rời đi. Bánh bao nhỏ đi không lâu, Lục Đình Kiêu vẫn lẳng lặng ngắm nhìn cô gái đang ngủ say trong lòng mình. Nhưng có điều, một lát sau anh lại phát hiện ra có gì đó không đúng... Nhiệt độ cơ thể của Ninh Tịch... hình như ngày càng cao!