-
Chương 1029
Bánh bao nhỏ quay sang nhìn mẹ. Ninh Tịch cười cười thơm lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nhóc: "Đi đi! Đi chơi với ông đi! Cái gã Lục Cảnh Lễ này, cô cũng thật cạn lời với anh ta, bỗng dưng thấy lo thay cho con anh ta sau này! Nghe Ninh Tịch nói vậy, Tiểu Bảo gật đầu sau đó chạy đến chỗ Tống Căng. Vừa nãy nhóc đã phát hiện ra trong thư phòng của ông có rất nhiều tranh, giờ càng không nhịn được mà ngẩng cái đầu nhỏ lên ngắm nghía những bức tranh treo trên tường. "Thích không?" Nhìn thấy dáng vẻ "cây si" của Tiểu Bảo, Tống Căng dịu dàng hỏi. Bánh bao nhỏ gật gật đầu: Thích ạ! "Con biết thư pháp không? Ý ông là... viết bằng bút lông ấy, con biết không?" Tống Căng lại hỏi một câu. Bánh bao nhỏ lại gật đầu tiếp. "Vậy... con có biết vẽ không?" Lần này giọng điệu của Tống Căng có sự căng thẳng không dễ phát hiện. Bánh bao nhỏ vẫn gật đầu như cũ. Tống Căng nghe thế, lập tức trải một tờ giấy trắng ra, sau đó nhường chỗ cho bánh bao nhỏ: "Con thử nhé?" ... Bên ngoài, ba người Ninh Tịch, Lục Cảnh Lễ và Giang Mục Dã đang chơi đấu địa chủ. Lục Cảnh Lễ liếc về phía thư phòng bĩu môi nói: "Tiểu Bảo với ông lão đó đang nghịch cái gì thế không biết! Thà ra đây đánh bài với chúng ta còn hơn!" "Bánh bao nhỏ nhà tôi thích vẽ, với trình độ của Tống lão, tùy tiện chỉ bảo thằng bé vài câu cũng đã rất có ích cho nó rồi!" Ninh Tịch không vui lầm bầm. Lục Cảnh Lễ chép miệng chậc chậc: "Tiểu Tịch Tịch... chị làm mẹ càng lúc càng chuyên nghiệp rồi đấy!" Không biết qua bao lâu, cánh cửa thư phòng đột nhiên bật mở, Tống Căng và bánh bao nhỏ đi ra. Trước đến nay vẫn luôn giữ vẻ lãnh đạm như cao nhân ngoài trần thế, nhưng giờ đây trên gương mặt của Tống Căng hiện rõ vẻ phức tạp pha lẫn kích động và phấn khích, ông quét mắt nhìn Lục Cảnh Lễ và Giang Mục Dã: "Trong hai cậu, ai là cha của cậu bé này?" "Hả..." Lục Cảnh Lễ ngây ra vì vấn đề đột nhiên xuất hiện, sau đó liền vô thức đáp lại: "Không phải tôi!" Tống Căng lập tức quay sang nhìn Giang Mục Dã. Giang Mục Dã vội ho một tiếng: "Tôi cũng không phải!" Lục Cảnh Lễ nói tiếp: "Tôi là chú của thằng bé!" Giang Mục Dã: "Tôi là... ờ... ừm... anh họ của nó!" Ninh Tịch thấy Tống Căng có gì đó lạ lạ, không nhịn được liền hỏi: "Tống lão... có phải... là ngài có chuyện gì không?" Tống Căng lập tức lại quay sang nhìn Ninh Tịch: "Cô là mẹ của cậu bé này đúng không? Chuyện liên quan đến thằng bé cô có thể quyết định được chứ?" Hả? Chuyện của thằng bé? Chuyện gì thế? Ninh Tịch nghĩ nghĩ rồi nói: "Cái này... nếu như là chuyện quan trọng, vẫn phải hỏi ba nó mới được!" Nói rồi nhìn bánh bao nhỏ đang đi đến trước mặt mình với ánh mắt nghi ngờ. Bảo bối, đã xảy ra chuyện gì vậy? Bánh bao nhỏ chớp chớp mắt, vẻ mặt cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Lục Cảnh Lễ và Giang Mục Dã cũng ù ù cạc cạc chẳng hiểu gì. Tống Căng nghe Ninh Tịch trả lời thì vẻ mặt dường như có chút lo âu, ông lại hỏi: "Vậy thì... ba của cậu bé đang ở đâu? Tôi có thể gặp anh ta được không?" Ninh Tịch nghe thế lại càng thấy kì lạ, đang định lên tiếng thì đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa "cốc cốc" xen lẫn với tiếng mưa rơi tí tách. Nơi hoang vu thế này, ai lại đến gõ cửa vào giờ này? Tống Căng nghiêm mặt, có chút không yên lòng đi ra mở cửa. Chỉ thấy một người đàn ông mặc măng tô dài màu đen, tay đang giương ô đứng ngoài cửa.