-
Chương 999
Sau một hồi im lặng quỷ dị. Lục Hân Nghiên cắn răng, nhắm mắt, thẳng thắn đứng trước mặt Lục Đình Kiêu nói liền một mạch: "Ninh Tịch! Cảm ơn cô đã cứu tôi! Còn nữa! Xin lỗi! Lúc ở trên núi không phải tôi cố tình đẩy cô đâu, khi ấy tôi không biết là cô muốn cứu tôi! Xin lỗi! Rất xin lỗi..." Tuy Lục Đình Kiêu đã sớm liệu được sự việc không đơn giản như vậy, với thân thủ của Ninh Tịch chỉ là kéo Lục Hân Nghiên một cái thôi thì làm sao tới nỗi rơi luôn xuống đấy chứ, sau khi chính tai nghe thấy, sắc mặt anh bỗng lạnh hẳn xuống. Một cô gái như Lục Hân Nghiên sao có thể chịu nổi áp lực từ phía Lục Đình Kiêu, cả người cô ta run lên như cầy sấy, sợ đến nỗi chắc thêm giây nữa thôi là bất tỉnh nhân sự. Ninh Tịch ra hiệu cho Lục Đình Kiêu để cô tự giải quyết chuyện này, sau đó cô sờ lên chiếc caravat trên cổ tay, nhìn Lục Hân Nghiên cười lạnh nói: "Ha ha, em gái này, suýt chút nữa thì em lấy luôn cái mạng nhỏ này của tôi rồi đấy, một câu không phải cố tình, một câu xin lỗi là được à? Nói xin lỗi mà có tác dụng thì còn cần tới cảnh sát làm gì nữa?" Lục Hân Nghiên cắn chặt môi, tỏ ra khó xử: "Tôi đồng ý gánh chịu mọi hậu quả!" Ninh Tịch xoa cằm: "Chậc, đồng ý gánh chịu mọi hậu quả à... đây là em nói đấy nhé..." "Là... tôi... tôi nói... muốn chém muốn giết gì tùy cô!" Tuy Lục Hân Nghiên mạnh miệng như vậy, nhưng cả người run lên như cầy sấy, rõ ràng đã bán đứng nỗi sợ hãi của chủ nhân. Lúc này, trong đầu Lục Hân Nghiên đã hiện lên vô số những suy đoán đáng sợ... Cô gái này chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô... Trong cơn tuyệt vọng, Lục Hân Nghiên run rẩy, hướng ánh mắt cầu cứu về phía anh họ của mình, nhưng lại chỉ thấy một đôi mắt lạnh lẽo, còn đáng sợ hơn cả Ninh Tịch. Được rồi! Chết thì chết vậy! Chết trong tay cô gái này còn tốt hơn chết trong tay anh họ! "Cô... cô nói đi! Rốt cuộc cô muốn tôi thế nào?" Lục Hân Nghiên miết chặt nắm tay hỏi. Ninh Tịch cố tình tỏ ra mệt mỏi, trầm ngâm suy tư một hồi mới nhìn Lục Hân Nghiên nói: "Gọi một tiếng chị dâu nghe xem!" "Gì... gì cơ..." Lục Hân Nghiên nghe vậy liền ngẩn tò te ra. Ngơ ngác một lúc lâu, cô ta mới phản ứng lại vừa xảy ra chuyện gì. Chẳng lẽ... chẳng lẽ yêu cầu của Ninh Tịch... chỉ có vậy? Ninh Tịch nhíu mày giục: "Chẳng phải nói muốn chém muốn giết gì tùy sao? Sao? Hối hận rồi à?" Thay đổi nhanh như vậy, người Lục Hân Nghiên càng run hơn, nước mắt không nhịn được lăn xuống, cúi gầm mặt, vừa khóc vừa run rẩy nói: "Chị dâu..." Nghe thấy tiếng chị dâu này, cuối cùng Ninh Tịch cũng hài lòng gật đầu: "Được rồi, chuyện này dừng lại ở đây thôi, nhờ phúc của cô, hôm nay kích thích lắm, chơi cũng rất vui nữa!" Nói rồi, cô tóm lấy caravat, kéo Lục Đình Kiêu còn trưng ra vẻ mặt lạnh lẽo dọa người kia đi về. Rất kích thích... rất vui? Lục Hân Nghiên: "..." Lục Đình Kiêu: "..." ... Sau khi vào phòng khách, Ninh Tịch lập tức hành động trước, cô đẩy Lục Đình Kiêu lên sofa, sau đó dùng sức hôn anh. Tất nhiên Lục Đình Kiêu biết ý nghĩ xấu này của cô, anh ôm chặt lấy vòng eo thon nhỏ của cô, dùng sức hôn lại... Một lúc lâu sau, Lục Đình Kiêu ấn lên làn môi hơi sưng đỏ của cô: "Rất kích thích... rất vui? Hửm?" Ninh Tịch liền trưng ra vẻ mặt đưa đám: "Sao anh vẫn chưa quên nó đi thế..." Cô còn tưởng chiêu này có thể tạm thời giải trừ nguy cơ rồi chứ!