Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1238
Editor: May
Chính ngay lúc này, mấy người đàn ông khác đột nhiên xông lại, một tay kéo Tiểu Ngạo Tước từ trong ngực Thi Khả Nhi ra, cả quá trình nhanh đến Thi Khả Nhi còn chưa kịp phản ứng, liền nhìn thấy Tiểu Ngạo Tước cũng bị người khiêng lên.
"Bại hoại, thả tôi ra!"
Tiểu Ngạo Tước dùng sức đánh người đàn ông khiêng bé, càng không ngừng giãy dụa.
"Tên nhóc mày tốt nhất đàng hoàng một chút cho tao, nếu không tao liền không khách sáo với mày nữa." Người đàn ông kia hung dữ cảnh cáo bé.
"Không khách sáo với nó, chỉ dựa vào anh cũng dám?" Ánh mắt Thi Khả Nhi lạnh hẳn đi, nhấc chân liền đá tới trên người tên đàn ông kia.
Người đàn ông kia thấy cô ra tay, theo bản năng muốn tránh đi công kích của cô, đáng tiếc tránh né không kịp, vị trí bụng bị đạp hung ác một cước.
"Ưm...."
Người đàn ông ngược lại hút một hớp khí lạnh, cả người run lên, suýt chút làm rơi Tiểu Ngạo Tước trên vai xuống.
Cũng may Tiểu Ngạo Tước nắm chặt lấy quần áo của anh ta, vậy mới không có rơi từ trên bả vai anh xuống.
Thi Khả Nhi mơ hồ thở phào nhẹ nhõm, nhưng ánh mắt lại càng trở nên lạnh lùng: "Tôi nói cho các người biết, hôm nay nếu các người dám tổn thương bọn chúng, dù tôi chết, cũng sẽ kéo các người làm đệm lưng."
Mấy người đàn ông thấy được sự lợi hại của cô, cũng bắt đầu lui từng bước từng bước về sau, dùng ánh mắt cảnh giác nhìn cô.
Đúng lúc đó, hai người đàn ông chia ra khiêng Tiểu Thiên Tước và Tiểu Ngạo Tước liếc mắt nhìn nhau, sau đó liền xoay người bỏ chạy.
Thi Khả Nhi thấy thế, vội vàng đuổi theo, không ngờ lại bị người dùng gậy gỗ nện đánh vào đầu, trước mặt bỗng tối sầm, cả người liền mất đi tri giác, té ngã xuống đất.
Trước một giây cô nhắm mắt lại, nhìn thấy hai người đàn ông mang Tiểu Thiên Tước và Tiểu Ngạo Tước đi bị một đám người áo đen chặn lại .... Sau đó liền hoàn toàn không có ý thức.
Một đám người áo đen ngăn chặn đường đi của mấy người đàn ông đó, thậm chí không cho đối phương một quá trình thích ứng, liền sử dụng súng chấm dứt mạng của bọn họ.
Súng ngắn trải qua xử lý tiêu trừ âm thanh đặc thù, cho nên dù cho những người này bị bắn chết toàn bộ, hiện trường cũng không có một chút hỗn loạn.
Lúc Tiểu Thiên Tước và Tiểu Ngạo Tước rơi xuống từ trên bả vai người đàn ông bị một phát bắn chết, được người áo đen vững vàng tiếp được, tiếp đó bọn họ được cẩn thận thả đến trên mặt đất.
"Cô út!"
"Cô út ...."
Hai tên nhóc kia chưa kịp để ý tới những thứ khác, chạy như bay về phía Thi Khả Nhi.
Người áo đen thừa dịp vào lúc này, nhanh chóng kéo bốn năm người đàn ông ngã trong vũng máu đi, xử lý hiện trường sạch sẽ.
"Cô út, cô tỉnh, cô út, cô đừng ngủ ở chỗ này nha, buổi tối rất lạnh, sẽ cảm mạo...." Trong miệng Tiểu Thiên Tước nói xong lời nghịch ngợm, nhưng đôi mắt lại đẫm lệ như đầm sâu, giống như sẽ khóc lên bất cứ lúc nào, Thi Khả Nhi hôn mê khiến bé vô cùng lo lắng.
"Cô út, cô mệt như vậy có phải là lại thức đêm làm thêm giờ không, về sau có thể đừng để bản thân mệt mỏi như vậy không. Chúng ta không cần làm luật sư nữa được không? Cô út ...." Tiểu Ngạo Tước đung đưa tay Thi Khả Nhi, rõ ràng rất muốn đánh thức cô, nhưng lại lo lắng mình sẽ ầm ĩ đến cô, vì vậy thả động tác cực kỳ nhẹ rất nhẹ.
"Hai vị tiểu thiếu gia không nên gấp gáp, hiện tại chúng tôi lập tức đưa cô ấy đi bệnh viện, xin hai người yên tâm, chúng tôi không phải người xấu, sẽ không tổn hại các người."
Có người áo đen tỏ rõ lập trường của mình trước, ngay lập tức liền được sự cho phép của hai tiểu thiếu gia.
Thi Khả Nhi được đưa vào bệnh viện, bác sĩ nhanh chóng làm các kiểm tra liên quan cho cô.
Căn cứ kết quả hiển thị kiểm tra, đầu cô chịu trọng thương, có chấn động não rất nhỏ, cần nằm trên giường nghỉ ngơi, hơn nữa phải ở lại bệnh viện quan sát.
Chính ngay lúc này, mấy người đàn ông khác đột nhiên xông lại, một tay kéo Tiểu Ngạo Tước từ trong ngực Thi Khả Nhi ra, cả quá trình nhanh đến Thi Khả Nhi còn chưa kịp phản ứng, liền nhìn thấy Tiểu Ngạo Tước cũng bị người khiêng lên.
"Bại hoại, thả tôi ra!"
Tiểu Ngạo Tước dùng sức đánh người đàn ông khiêng bé, càng không ngừng giãy dụa.
"Tên nhóc mày tốt nhất đàng hoàng một chút cho tao, nếu không tao liền không khách sáo với mày nữa." Người đàn ông kia hung dữ cảnh cáo bé.
"Không khách sáo với nó, chỉ dựa vào anh cũng dám?" Ánh mắt Thi Khả Nhi lạnh hẳn đi, nhấc chân liền đá tới trên người tên đàn ông kia.
Người đàn ông kia thấy cô ra tay, theo bản năng muốn tránh đi công kích của cô, đáng tiếc tránh né không kịp, vị trí bụng bị đạp hung ác một cước.
"Ưm...."
Người đàn ông ngược lại hút một hớp khí lạnh, cả người run lên, suýt chút làm rơi Tiểu Ngạo Tước trên vai xuống.
Cũng may Tiểu Ngạo Tước nắm chặt lấy quần áo của anh ta, vậy mới không có rơi từ trên bả vai anh xuống.
Thi Khả Nhi mơ hồ thở phào nhẹ nhõm, nhưng ánh mắt lại càng trở nên lạnh lùng: "Tôi nói cho các người biết, hôm nay nếu các người dám tổn thương bọn chúng, dù tôi chết, cũng sẽ kéo các người làm đệm lưng."
Mấy người đàn ông thấy được sự lợi hại của cô, cũng bắt đầu lui từng bước từng bước về sau, dùng ánh mắt cảnh giác nhìn cô.
Đúng lúc đó, hai người đàn ông chia ra khiêng Tiểu Thiên Tước và Tiểu Ngạo Tước liếc mắt nhìn nhau, sau đó liền xoay người bỏ chạy.
Thi Khả Nhi thấy thế, vội vàng đuổi theo, không ngờ lại bị người dùng gậy gỗ nện đánh vào đầu, trước mặt bỗng tối sầm, cả người liền mất đi tri giác, té ngã xuống đất.
Trước một giây cô nhắm mắt lại, nhìn thấy hai người đàn ông mang Tiểu Thiên Tước và Tiểu Ngạo Tước đi bị một đám người áo đen chặn lại .... Sau đó liền hoàn toàn không có ý thức.
Một đám người áo đen ngăn chặn đường đi của mấy người đàn ông đó, thậm chí không cho đối phương một quá trình thích ứng, liền sử dụng súng chấm dứt mạng của bọn họ.
Súng ngắn trải qua xử lý tiêu trừ âm thanh đặc thù, cho nên dù cho những người này bị bắn chết toàn bộ, hiện trường cũng không có một chút hỗn loạn.
Lúc Tiểu Thiên Tước và Tiểu Ngạo Tước rơi xuống từ trên bả vai người đàn ông bị một phát bắn chết, được người áo đen vững vàng tiếp được, tiếp đó bọn họ được cẩn thận thả đến trên mặt đất.
"Cô út!"
"Cô út ...."
Hai tên nhóc kia chưa kịp để ý tới những thứ khác, chạy như bay về phía Thi Khả Nhi.
Người áo đen thừa dịp vào lúc này, nhanh chóng kéo bốn năm người đàn ông ngã trong vũng máu đi, xử lý hiện trường sạch sẽ.
"Cô út, cô tỉnh, cô út, cô đừng ngủ ở chỗ này nha, buổi tối rất lạnh, sẽ cảm mạo...." Trong miệng Tiểu Thiên Tước nói xong lời nghịch ngợm, nhưng đôi mắt lại đẫm lệ như đầm sâu, giống như sẽ khóc lên bất cứ lúc nào, Thi Khả Nhi hôn mê khiến bé vô cùng lo lắng.
"Cô út, cô mệt như vậy có phải là lại thức đêm làm thêm giờ không, về sau có thể đừng để bản thân mệt mỏi như vậy không. Chúng ta không cần làm luật sư nữa được không? Cô út ...." Tiểu Ngạo Tước đung đưa tay Thi Khả Nhi, rõ ràng rất muốn đánh thức cô, nhưng lại lo lắng mình sẽ ầm ĩ đến cô, vì vậy thả động tác cực kỳ nhẹ rất nhẹ.
"Hai vị tiểu thiếu gia không nên gấp gáp, hiện tại chúng tôi lập tức đưa cô ấy đi bệnh viện, xin hai người yên tâm, chúng tôi không phải người xấu, sẽ không tổn hại các người."
Có người áo đen tỏ rõ lập trường của mình trước, ngay lập tức liền được sự cho phép của hai tiểu thiếu gia.
Thi Khả Nhi được đưa vào bệnh viện, bác sĩ nhanh chóng làm các kiểm tra liên quan cho cô.
Căn cứ kết quả hiển thị kiểm tra, đầu cô chịu trọng thương, có chấn động não rất nhỏ, cần nằm trên giường nghỉ ngơi, hơn nữa phải ở lại bệnh viện quan sát.