Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1230
Editor: May
Sắc mặt cảnh sát đó dần dần thay đổi, đầu tiên anh ta là liếc nhìn Tiểu Ngạo Tước, lại nhìn về phía Tiểu Thiên Tước, sau đó thử dò hỏi: "Ba của các cháu.... Là Thi Vực?"
"Đúng rồi!"
"Ừ!"
Sau khi Tiểu Ngạo Tước và Tiểu Thiên Tước trả lời cảnh sát, ăn ý liếc nhìn đối phương, lại đồng thanh nói bồi thêm một câu: "Lần này quen biết chúng cháu chưa?"
Rốt cuộc là song sinh, dù cho trước đó chưa nói chuyện và trao đổi rõ ràng, cũng đều sẽ tâm linh tương thông.
Sao cảnh sát có thể không quen bọn họ, dù không nhận biết được bộ dáng của bọn họ, không thể không nhận biết được thân phận của bọn họ.
Nhà họ Thi, danh môn vọng tộc lớn nhất thành Đô, gia sản đã đến trình độ không thể dự đoán.
Riêng Thi Vực và Thi Mị, liền chia ra có được tài sản nghìn ức, xếp vững chắc ở hạng ba bảng phú hào thế giới.
"Đương nhiên quen biết hai vị tiểu thiếu gia, đều di truyền một chút ba mẹ, bộ dáng tuấn tú, còn thông minh lanh lợi."
Cảnh sát mở miệng cười, khách khách sáo sáo, thuận tiện để súng lục trở về trên lưng.
Thật ra thái độ vừa rồi của cảnh sát cũng không có biến chuyển gì quá nhiều, bởi vì thái độ vừa rồi của anh ta với Tiểu Thiên Tước và Tiểu Ngạo Tước cũng không kém, thật sự muốn nói có lời nào quá đáng, thì chính là nghiêm túc một chút.
Nhưng cảnh sát vẫn cảm thấy có chút bất an mơ hồ, dù sao trước mặt hai vị tiểu thiếu gia này, không phải ai cũng có thể chọc được.
"Đó là đương nhiên, ba của cháu dung mạo hơn Phan An, mẹ xinh đẹp hơn Điêu Thuyền, xứng đôi như vậy sinh ra đứa nhỏ, đương nhiên tuấn tú nha!" Tiểu Thiên Tước chẳng hề có chút khiêm tốn, lại biến thành tự khen bản thân một lần.
"Đúng vậy, hơn nữa còn có một câu tục ngữ tên là, ăn cơm nhà người sẽ phải lớn lên giống như nhà người ta. Xài tiền nhà họ Thi, ăn cơm nhà họ Thi, còn ngủ giường nhà họ Thi ~ dáng dấp không tốt một chút, không phải sẽ phụ lòng nhà họ Thi ư?" Tiểu Ngạo Tước khoanh hai tay, bộ dáng nghiêm trang, như một tiểu đại nhân.
Lý phu nhân đứng ở một bên, không khỏi hoảng hốt, cô ta vươn tay kéo Lý Dục đến trước mặt, vẻ mặt khẩn trương hỏi nó: "Con trai, bọn chúng .... Bọn chúng nói như vậy, bọn chúng .... Là họ Thi, là nhà họ Thi sao?"
"Ừ, bọn họ là họ Thi, là một đôi song sinh, một người tên là Thi Thiên Tước, một người tên là Thi Ngạo Tước." Lý Dục nói xong, không phục hừ một tiếng, "Người khác vừa nghe bọn chúng họ Thi liền sợ hãi, thật không biết đang sợ cái gì. Xem con, con không sợ hai đứa bọn chúng. Triệu Tiền Tôn Lý, Chu Ngô Trịnh Vương, con họ Lý, con ở phía trước, bọn chúng họ Thi, đều không biết sắp xếp đến nơi nào, có gì hay đâu chứ...."
"Mày câm miệng cho tao!" Lý phu nhân đột nhiên thay đổi sắc mặt, thở phì phò vỗ ở trên đầu anh một chút, "Sao mày không nói sớm người đánh nhau với mày là họ Thi!"
"Tại sao mẹ đánh con ...." Lý Dục uất ức nhìn cô ta, yếu ớt nói: "Rõ ràng là mẹ không hỏi con .... Sao trách con được ...."
"Cứng rắn cãi lại." Lý phu nhân trừng mắt nhìn nó, "Bạn học Lý Dục, hiện tại mẹ rất thận trọng nói cho con biết, hậu quả chuyện này vô cùng nghiêm trọng. Một lát nữa con ngoan ngoãn ngậm miệng lại cho mẹ, bảo con nói chuyện con mới được phép nói chuyện, nhớ kỹ đây, không cho phép nói lung tung."
"À, biết rồi..."
Nói cho cùng, Lý Dục cũng chỉ là một đứa nhỏ tâm trí chưa thành thục, ngoại trừ phản kháng, chính là thuận theo.
"Thi.... Thi.... anh là Thi Mị?"
Lý tiên sinh nhếch nhác nằm trên mặt đất, thân thể không kiềm chế được lay động, nhìn người đàn ông đang nhìn xuống từ trên cao ở trước mặt, vẻ mặt anh ta sợ hãi, như là gặp quỷ.
"Không thể trả lời."
Lạnh lùng quẳng xuống một câu, Thi Mị dời chân từ trên mặt anh ta, ánh mắt nguy hiểm đảo qua trên mấy người cảnh sát, mấp máy môi : "Mấy người này nên xử trí như thế nào, các người hẳn là rất rõ ràng."
Sắc mặt cảnh sát đó dần dần thay đổi, đầu tiên anh ta là liếc nhìn Tiểu Ngạo Tước, lại nhìn về phía Tiểu Thiên Tước, sau đó thử dò hỏi: "Ba của các cháu.... Là Thi Vực?"
"Đúng rồi!"
"Ừ!"
Sau khi Tiểu Ngạo Tước và Tiểu Thiên Tước trả lời cảnh sát, ăn ý liếc nhìn đối phương, lại đồng thanh nói bồi thêm một câu: "Lần này quen biết chúng cháu chưa?"
Rốt cuộc là song sinh, dù cho trước đó chưa nói chuyện và trao đổi rõ ràng, cũng đều sẽ tâm linh tương thông.
Sao cảnh sát có thể không quen bọn họ, dù không nhận biết được bộ dáng của bọn họ, không thể không nhận biết được thân phận của bọn họ.
Nhà họ Thi, danh môn vọng tộc lớn nhất thành Đô, gia sản đã đến trình độ không thể dự đoán.
Riêng Thi Vực và Thi Mị, liền chia ra có được tài sản nghìn ức, xếp vững chắc ở hạng ba bảng phú hào thế giới.
"Đương nhiên quen biết hai vị tiểu thiếu gia, đều di truyền một chút ba mẹ, bộ dáng tuấn tú, còn thông minh lanh lợi."
Cảnh sát mở miệng cười, khách khách sáo sáo, thuận tiện để súng lục trở về trên lưng.
Thật ra thái độ vừa rồi của cảnh sát cũng không có biến chuyển gì quá nhiều, bởi vì thái độ vừa rồi của anh ta với Tiểu Thiên Tước và Tiểu Ngạo Tước cũng không kém, thật sự muốn nói có lời nào quá đáng, thì chính là nghiêm túc một chút.
Nhưng cảnh sát vẫn cảm thấy có chút bất an mơ hồ, dù sao trước mặt hai vị tiểu thiếu gia này, không phải ai cũng có thể chọc được.
"Đó là đương nhiên, ba của cháu dung mạo hơn Phan An, mẹ xinh đẹp hơn Điêu Thuyền, xứng đôi như vậy sinh ra đứa nhỏ, đương nhiên tuấn tú nha!" Tiểu Thiên Tước chẳng hề có chút khiêm tốn, lại biến thành tự khen bản thân một lần.
"Đúng vậy, hơn nữa còn có một câu tục ngữ tên là, ăn cơm nhà người sẽ phải lớn lên giống như nhà người ta. Xài tiền nhà họ Thi, ăn cơm nhà họ Thi, còn ngủ giường nhà họ Thi ~ dáng dấp không tốt một chút, không phải sẽ phụ lòng nhà họ Thi ư?" Tiểu Ngạo Tước khoanh hai tay, bộ dáng nghiêm trang, như một tiểu đại nhân.
Lý phu nhân đứng ở một bên, không khỏi hoảng hốt, cô ta vươn tay kéo Lý Dục đến trước mặt, vẻ mặt khẩn trương hỏi nó: "Con trai, bọn chúng .... Bọn chúng nói như vậy, bọn chúng .... Là họ Thi, là nhà họ Thi sao?"
"Ừ, bọn họ là họ Thi, là một đôi song sinh, một người tên là Thi Thiên Tước, một người tên là Thi Ngạo Tước." Lý Dục nói xong, không phục hừ một tiếng, "Người khác vừa nghe bọn chúng họ Thi liền sợ hãi, thật không biết đang sợ cái gì. Xem con, con không sợ hai đứa bọn chúng. Triệu Tiền Tôn Lý, Chu Ngô Trịnh Vương, con họ Lý, con ở phía trước, bọn chúng họ Thi, đều không biết sắp xếp đến nơi nào, có gì hay đâu chứ...."
"Mày câm miệng cho tao!" Lý phu nhân đột nhiên thay đổi sắc mặt, thở phì phò vỗ ở trên đầu anh một chút, "Sao mày không nói sớm người đánh nhau với mày là họ Thi!"
"Tại sao mẹ đánh con ...." Lý Dục uất ức nhìn cô ta, yếu ớt nói: "Rõ ràng là mẹ không hỏi con .... Sao trách con được ...."
"Cứng rắn cãi lại." Lý phu nhân trừng mắt nhìn nó, "Bạn học Lý Dục, hiện tại mẹ rất thận trọng nói cho con biết, hậu quả chuyện này vô cùng nghiêm trọng. Một lát nữa con ngoan ngoãn ngậm miệng lại cho mẹ, bảo con nói chuyện con mới được phép nói chuyện, nhớ kỹ đây, không cho phép nói lung tung."
"À, biết rồi..."
Nói cho cùng, Lý Dục cũng chỉ là một đứa nhỏ tâm trí chưa thành thục, ngoại trừ phản kháng, chính là thuận theo.
"Thi.... Thi.... anh là Thi Mị?"
Lý tiên sinh nhếch nhác nằm trên mặt đất, thân thể không kiềm chế được lay động, nhìn người đàn ông đang nhìn xuống từ trên cao ở trước mặt, vẻ mặt anh ta sợ hãi, như là gặp quỷ.
"Không thể trả lời."
Lạnh lùng quẳng xuống một câu, Thi Mị dời chân từ trên mặt anh ta, ánh mắt nguy hiểm đảo qua trên mấy người cảnh sát, mấp máy môi : "Mấy người này nên xử trí như thế nào, các người hẳn là rất rõ ràng."