Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1165
Editor: May
Tâm trạng Thi Mị nhìn có vẻ rất không tệ, tuy rằng anh khiến cho người ta cảm giác có chút lười nhác và tùy ý, nhưng lạnh lùng vẫn luôn duy trì quanh năm khuôn mặt tuấn tú kia, đường cong nhu hòa hơn rất nhiều.
"Cô út!"
"Bác hai!"
Tiểu Ngạo Tước và Tiểu Thiên Tước chia ra chào hòi hai người, đương nhiên cũng nhận được đáp lại của hai người.
Thi Khả Nhi ôm lấy Tiểu Ngạo Tước hôn tới tấp mấy cái, sau đó hỏi bé, "Tiểu Suất Ca, có nhớ cô út hay không?"
"Người ta nhớ cô út, nhớ sắp ăn không ngon, ừ hừ ~" Tiểu Ngạo Tước ôm lấy cổ Thi Khả Nhi, vểnh miệng nhỏ của bé lên.
"Thiệt hay giả." Thi Khả Nhi nhéo nhéo cái mũi nhỏ của anh.
"Nói dối thì mũi sẽ dài sẽ dài, cháu mới không muốn biến thành quái vật, cô út người phải tin tưởng mỗi một chữ cháu nói với cô đều là sự thật, thật còn hơn vàng nha." Tiểu Ngạo Tước nghiêm trang nói xong, sau đó vươn một tay nhỏ ra vỗ ngực một cái, "Cháu là đàn ông, sẽ không có phẩm chất lừa gạt phụ nữ như vậy đâu!"
Thi Khả Nhi không nhịn được phốc cười một tiếng, dùng ngón tay chỉ chỉ trán của anh, "Được, có đàn ông nhỏ như cháu sao."
"Khanh khách...." Tiểu Ngạo Tước cũng cười theo.
"Còn cháu, có nhớ bác không?" Nhìn bé trai phấn điêu ngọc trác trong ngực, Thi Mị không khỏi giơ khóe môi lên, nâng lên một nụ cười hoàn mỹ.
"Ba nói không thể nhớ người đàn ông nào ngoài trừ ba, cho nên cháu rất nghe lời không nhớ bác." Tiểu Thiên Tước nhỏ giọng nói xong, sau đó tiến đến bên tai Thi Mị, lặng lẽ nói: "Nhưng bác hao, cháu có nhớ thương bác đó."
Thi Mị yêu thương cưng chìu vuốt vuốt đầu của bé, "Thật ngoan."
"Dạ." Tiểu Thiên Tước gật gật đầu, như là nghĩ đến cái gì, nháy mắt nhìn anh, hỏi, "Bác hai quen bạn gái chưa?"
Vấn đề này, hai tên nhóc kia từng hỏi qua rất nhiều lần, gần như mỗi lần gặp mặt với Thi Mị, bọn chúng đều sẽ hỏi một vấn đề như vậy.
Mà lúc nào Thi Mị trả lời cũng giống nhau, chỉ có hai chữ: Sắp rồi.
Thi Mị gợi môi mỏng lên một chút, khẽ ừ, tỏ vẻ quen rồi.
"Oa oa!" Tiểu Thiên Tước cười hưng phấn, sau đó buôn dưa lê: "Bạn gái của bác hai xinh đẹp không?"
"Thích cười không?"
"Đối với bác tốt không?"
"Biết làm món ăn không?"
"Mẹ nói phụ nữ không biết làm món ăn là cô gái tốt, cho nên bác nhất định đừng tìm phụ nữ biết làm món ăn nha."
Tiểu Ngạo Tước rất nhanh cũng gia nhập trận bát quái, hỏi vấn đề còn mạnh hơn Tiểu Thiên Tước.
"Vóc người cô ấy đẹp không?"
"Biết ấm giường không?"
"Sẽ giặt quần áo lót cho bác hai chứ?"
"Mẹ nói phụ nữ không giặt quần áo lót cho đàn ông của mình không phải là cô gái tốt, cho nên bác hai nhất định phải tìm một phụ nữ biết giặt quần lót cho bác nha."
Nghe được lời của hai tên nhóc kia, Thẩm Chanh tỏ vẻ không phản bác được: "...."
Cô thật sự là chứng minh tốt cho cái gì gọi là đứng cũng trúng đạn, hai đứa này, khó chịu giống như ba của bọn chúng.
Thi Khả Nhi luôn thấy biến không loạn cũng xoắn xuýt một hồi, bởi như vậy, cô là phải biết làm món ăn, hay là không nấu cơm?
Là phải giặt quần áo lót cho anh, hay là không giặt quần lót cho anh hả?
Chỉ có Thi Vực phản ứng tương đối trấn định, hai tay của anh khoanh tay dựa ở trên khung cửa, giống như người bàng quan, xem náo nhiệt.
Thi Mị chính là để Tiểu Thiên Tước xuống, anh cúi người tới gần bé, giương môi nói: "Những vấn đề này, phải hỏi cô út tụi con."
Anh thành công ném vấn đề khó khăn này lên trên người Thi Khả Nhi, nghiêng mắt liếc cô một cái, miệng anh chứa nụ cười nhạt, bên trong quyến rũ tác phong không đúng đắn lại mang theo vài phần hương vị bất cần đời.
Tâm trạng Thi Mị nhìn có vẻ rất không tệ, tuy rằng anh khiến cho người ta cảm giác có chút lười nhác và tùy ý, nhưng lạnh lùng vẫn luôn duy trì quanh năm khuôn mặt tuấn tú kia, đường cong nhu hòa hơn rất nhiều.
"Cô út!"
"Bác hai!"
Tiểu Ngạo Tước và Tiểu Thiên Tước chia ra chào hòi hai người, đương nhiên cũng nhận được đáp lại của hai người.
Thi Khả Nhi ôm lấy Tiểu Ngạo Tước hôn tới tấp mấy cái, sau đó hỏi bé, "Tiểu Suất Ca, có nhớ cô út hay không?"
"Người ta nhớ cô út, nhớ sắp ăn không ngon, ừ hừ ~" Tiểu Ngạo Tước ôm lấy cổ Thi Khả Nhi, vểnh miệng nhỏ của bé lên.
"Thiệt hay giả." Thi Khả Nhi nhéo nhéo cái mũi nhỏ của anh.
"Nói dối thì mũi sẽ dài sẽ dài, cháu mới không muốn biến thành quái vật, cô út người phải tin tưởng mỗi một chữ cháu nói với cô đều là sự thật, thật còn hơn vàng nha." Tiểu Ngạo Tước nghiêm trang nói xong, sau đó vươn một tay nhỏ ra vỗ ngực một cái, "Cháu là đàn ông, sẽ không có phẩm chất lừa gạt phụ nữ như vậy đâu!"
Thi Khả Nhi không nhịn được phốc cười một tiếng, dùng ngón tay chỉ chỉ trán của anh, "Được, có đàn ông nhỏ như cháu sao."
"Khanh khách...." Tiểu Ngạo Tước cũng cười theo.
"Còn cháu, có nhớ bác không?" Nhìn bé trai phấn điêu ngọc trác trong ngực, Thi Mị không khỏi giơ khóe môi lên, nâng lên một nụ cười hoàn mỹ.
"Ba nói không thể nhớ người đàn ông nào ngoài trừ ba, cho nên cháu rất nghe lời không nhớ bác." Tiểu Thiên Tước nhỏ giọng nói xong, sau đó tiến đến bên tai Thi Mị, lặng lẽ nói: "Nhưng bác hao, cháu có nhớ thương bác đó."
Thi Mị yêu thương cưng chìu vuốt vuốt đầu của bé, "Thật ngoan."
"Dạ." Tiểu Thiên Tước gật gật đầu, như là nghĩ đến cái gì, nháy mắt nhìn anh, hỏi, "Bác hai quen bạn gái chưa?"
Vấn đề này, hai tên nhóc kia từng hỏi qua rất nhiều lần, gần như mỗi lần gặp mặt với Thi Mị, bọn chúng đều sẽ hỏi một vấn đề như vậy.
Mà lúc nào Thi Mị trả lời cũng giống nhau, chỉ có hai chữ: Sắp rồi.
Thi Mị gợi môi mỏng lên một chút, khẽ ừ, tỏ vẻ quen rồi.
"Oa oa!" Tiểu Thiên Tước cười hưng phấn, sau đó buôn dưa lê: "Bạn gái của bác hai xinh đẹp không?"
"Thích cười không?"
"Đối với bác tốt không?"
"Biết làm món ăn không?"
"Mẹ nói phụ nữ không biết làm món ăn là cô gái tốt, cho nên bác nhất định đừng tìm phụ nữ biết làm món ăn nha."
Tiểu Ngạo Tước rất nhanh cũng gia nhập trận bát quái, hỏi vấn đề còn mạnh hơn Tiểu Thiên Tước.
"Vóc người cô ấy đẹp không?"
"Biết ấm giường không?"
"Sẽ giặt quần áo lót cho bác hai chứ?"
"Mẹ nói phụ nữ không giặt quần áo lót cho đàn ông của mình không phải là cô gái tốt, cho nên bác hai nhất định phải tìm một phụ nữ biết giặt quần lót cho bác nha."
Nghe được lời của hai tên nhóc kia, Thẩm Chanh tỏ vẻ không phản bác được: "...."
Cô thật sự là chứng minh tốt cho cái gì gọi là đứng cũng trúng đạn, hai đứa này, khó chịu giống như ba của bọn chúng.
Thi Khả Nhi luôn thấy biến không loạn cũng xoắn xuýt một hồi, bởi như vậy, cô là phải biết làm món ăn, hay là không nấu cơm?
Là phải giặt quần áo lót cho anh, hay là không giặt quần lót cho anh hả?
Chỉ có Thi Vực phản ứng tương đối trấn định, hai tay của anh khoanh tay dựa ở trên khung cửa, giống như người bàng quan, xem náo nhiệt.
Thi Mị chính là để Tiểu Thiên Tước xuống, anh cúi người tới gần bé, giương môi nói: "Những vấn đề này, phải hỏi cô út tụi con."
Anh thành công ném vấn đề khó khăn này lên trên người Thi Khả Nhi, nghiêng mắt liếc cô một cái, miệng anh chứa nụ cười nhạt, bên trong quyến rũ tác phong không đúng đắn lại mang theo vài phần hương vị bất cần đời.