Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1147
Editor: May
Tô Cửu Y cho là mình đang ở trong mộng, nhưng người đàn ông ở trước mắt lại rõ ràng chân thật như vậy, cô bất giác mở bước chân ra, đi về phía anh.
Lúc cách Thi Ngạo Tước còn nửa mét xa, Tô Cửu Y dần dần đi chậm lại, sau đó dừng lại ở trước mặt anh.
Khóe miệng cô cong cong, mang theo nụ cười thấu triệt, cứ ngắm nhìn anh chăm chú như thế.
Dáng người cao to, màu da cổ đồng, từng đặc điểm trên gương mặt rõ ràng giống như điêu khắc, đôi mắt u ám thâm sâu, dường như có thể hấp dẫn lún sâu.
Anh mặc rất chính thức, nhưng vẫn có vẻ cuồng dã không câu nệ như cũ, từ trên người anh dường như đang toát lên một loại khí vương giả uy chấn thiên hạ, khóe môi gợi cảm, lúc này chứa đựng thoáng hiện hình cung nụ cười khiến người say mê.
"Chuẩn bị xong chưa." Anh lên tiếng, lan tràn nụ cười càng sâu.
"Rồi!" Tô Cửu Y cắn răng, gật mạnh đầu.
"Đi thôi, thay quần áo." Anh nói.
"Được."
*
Tô Cửu Y mặc áo cưới lên, da trắng như tuyết, tướng mạo đẹp như hoa, tựa như tiên tử mang theo linh khí.
Áo cưới là Thi Ngạo Tước sai người ta chế tác theo số đo của cô, cho nên mặc lên rất vừa người, bao bọc vừa vặn mỗi một tấc trên người, nổi bật ra tư thái uyển chuyển tốt nhất của cô.
Thi Ngạo Tước lười nhác dựa ở bên cạnh nhìn cô, đại khái là cảm nhận được ánh mắt nóng rực kia, Tô Cửu Y quay đầu nhìn về phía anh, hỏi: "Khó coi sao?"
Thi Ngạo Tước cùng không trả lời vấn đề của cô, chỉ là cười như không cười giơ khóe môi lên, lưu lại đáp án để cô tự đoán.
"Có phải vóc người em không thích hợp mặc áo cưới không?" Tô Cửu Y chưa từ bỏ ý định, lại hỏi.
"Có chút." Thi Ngạo Tước ung dung thản nhiên đáp.
"Em đã nói rồi." Tô Cửu Y bĩu môi, "Eo em quá lớn, một chút mỹ cảm cũng không có."
"Không phải vấn đề eo." Thi Ngạo Tước nói.
"Vậy vấn đề ở chỗ nào?" Tô Cửu Y nhíu nhíu mày, nếu không có được một đáp án là không thể.
Thi Ngạo Tước nghe tiếng, ung dung thản nhiên thu hồi nụ cười, bước đi đến trước mặt cô, có thâm ý nhìn lướt qua bộ phận trước ngực cô, nghiêm trang nói: "Số đo ngực hơi nhỏ một chút."
Tô Cửu Y: "...."
Người này, nói chuyện có cần phải trực tiếp như vậy không!!!!!!
"Lừa gạt em." Anh nói.
"Thi Ngạo Tước!" Tô Cửu Y ngẩng đầu nhìn anh, vẻ mặt không phục nói: "Có tin tối hôm nay không cho anh sờ không!"
"Tin." Thi Ngạo Tước cười nhẹ một tiếng, "Nhưng chuyện như vậy bình thường đều là đàn ông quyết định, cho nên, em cho hay không cũng không quan trọng."
Tô Cửu Y: "...."
Cô đây là bị một con sói đói lừa gạt, từ nay về sau phải trôi qua quãng đời còn lại ở trong hang sói, về phần bị sói ăn từ khi nào, bị sói ăn thế nào, cô không có quyền hỏi đến cũng không có dư lực phản kháng rồi.
Hôn lễ bắt đầu tiến hành vào lúc chín giờ mười chín, trước khi bắt đầu, khách mời đã lục tục vào hiện trường, còn lần lượt đưa lên quà tặng.
Tống Trí Kha là cùng xuất hiện với Tô Man Ngưng, anh mặc một thân vest trắng tinh khiết, Tô Man Ngưng mặc một chiếc váy màu trắng, trang phục như vậy không quá trang trọng cũng không mất thể diện, nhìn có vẻ rất là xứng đôi.
Sau đó chính là Thích Cảnh Nhân và Tần Thiếu Bạch, làm phù rể và phù dâu, hai người ăn mặc gần giống chú rể và cô dâu, vừa xuất hiện liền hấp dẫn ánh mắt một đám người, lần lượt tán dương hai người rất xứng đối.
Mọi người lần lượt ngồi xuống, chậm rãi đợi hôn lễ bắt đầu.
Lời dạo đầu của người chủ trì vừa qua đi, khúc nhạc hôn lễ vang lên, cũng đúng lúc đó, một đôi tân nhân dắt tay bước lên thảm đỏ, từng bước từng bước đi tới....
Tô Cửu Y cho là mình đang ở trong mộng, nhưng người đàn ông ở trước mắt lại rõ ràng chân thật như vậy, cô bất giác mở bước chân ra, đi về phía anh.
Lúc cách Thi Ngạo Tước còn nửa mét xa, Tô Cửu Y dần dần đi chậm lại, sau đó dừng lại ở trước mặt anh.
Khóe miệng cô cong cong, mang theo nụ cười thấu triệt, cứ ngắm nhìn anh chăm chú như thế.
Dáng người cao to, màu da cổ đồng, từng đặc điểm trên gương mặt rõ ràng giống như điêu khắc, đôi mắt u ám thâm sâu, dường như có thể hấp dẫn lún sâu.
Anh mặc rất chính thức, nhưng vẫn có vẻ cuồng dã không câu nệ như cũ, từ trên người anh dường như đang toát lên một loại khí vương giả uy chấn thiên hạ, khóe môi gợi cảm, lúc này chứa đựng thoáng hiện hình cung nụ cười khiến người say mê.
"Chuẩn bị xong chưa." Anh lên tiếng, lan tràn nụ cười càng sâu.
"Rồi!" Tô Cửu Y cắn răng, gật mạnh đầu.
"Đi thôi, thay quần áo." Anh nói.
"Được."
*
Tô Cửu Y mặc áo cưới lên, da trắng như tuyết, tướng mạo đẹp như hoa, tựa như tiên tử mang theo linh khí.
Áo cưới là Thi Ngạo Tước sai người ta chế tác theo số đo của cô, cho nên mặc lên rất vừa người, bao bọc vừa vặn mỗi một tấc trên người, nổi bật ra tư thái uyển chuyển tốt nhất của cô.
Thi Ngạo Tước lười nhác dựa ở bên cạnh nhìn cô, đại khái là cảm nhận được ánh mắt nóng rực kia, Tô Cửu Y quay đầu nhìn về phía anh, hỏi: "Khó coi sao?"
Thi Ngạo Tước cùng không trả lời vấn đề của cô, chỉ là cười như không cười giơ khóe môi lên, lưu lại đáp án để cô tự đoán.
"Có phải vóc người em không thích hợp mặc áo cưới không?" Tô Cửu Y chưa từ bỏ ý định, lại hỏi.
"Có chút." Thi Ngạo Tước ung dung thản nhiên đáp.
"Em đã nói rồi." Tô Cửu Y bĩu môi, "Eo em quá lớn, một chút mỹ cảm cũng không có."
"Không phải vấn đề eo." Thi Ngạo Tước nói.
"Vậy vấn đề ở chỗ nào?" Tô Cửu Y nhíu nhíu mày, nếu không có được một đáp án là không thể.
Thi Ngạo Tước nghe tiếng, ung dung thản nhiên thu hồi nụ cười, bước đi đến trước mặt cô, có thâm ý nhìn lướt qua bộ phận trước ngực cô, nghiêm trang nói: "Số đo ngực hơi nhỏ một chút."
Tô Cửu Y: "...."
Người này, nói chuyện có cần phải trực tiếp như vậy không!!!!!!
"Lừa gạt em." Anh nói.
"Thi Ngạo Tước!" Tô Cửu Y ngẩng đầu nhìn anh, vẻ mặt không phục nói: "Có tin tối hôm nay không cho anh sờ không!"
"Tin." Thi Ngạo Tước cười nhẹ một tiếng, "Nhưng chuyện như vậy bình thường đều là đàn ông quyết định, cho nên, em cho hay không cũng không quan trọng."
Tô Cửu Y: "...."
Cô đây là bị một con sói đói lừa gạt, từ nay về sau phải trôi qua quãng đời còn lại ở trong hang sói, về phần bị sói ăn từ khi nào, bị sói ăn thế nào, cô không có quyền hỏi đến cũng không có dư lực phản kháng rồi.
Hôn lễ bắt đầu tiến hành vào lúc chín giờ mười chín, trước khi bắt đầu, khách mời đã lục tục vào hiện trường, còn lần lượt đưa lên quà tặng.
Tống Trí Kha là cùng xuất hiện với Tô Man Ngưng, anh mặc một thân vest trắng tinh khiết, Tô Man Ngưng mặc một chiếc váy màu trắng, trang phục như vậy không quá trang trọng cũng không mất thể diện, nhìn có vẻ rất là xứng đôi.
Sau đó chính là Thích Cảnh Nhân và Tần Thiếu Bạch, làm phù rể và phù dâu, hai người ăn mặc gần giống chú rể và cô dâu, vừa xuất hiện liền hấp dẫn ánh mắt một đám người, lần lượt tán dương hai người rất xứng đối.
Mọi người lần lượt ngồi xuống, chậm rãi đợi hôn lễ bắt đầu.
Lời dạo đầu của người chủ trì vừa qua đi, khúc nhạc hôn lễ vang lên, cũng đúng lúc đó, một đôi tân nhân dắt tay bước lên thảm đỏ, từng bước từng bước đi tới....