Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1142
Editor: May
"Hả?" Thi Ngạo Tước luôn tích chữ như vàng lặp lại chữ này một lần nữa, chỉ là tăng thêm một chút âm sắc.
"Anh thích.... thích...." Tô Cửu Y ấp úng, như là đang nói những lời nhạy cảm không nên nói nào đó, làm sao cũng không nói nên lời được.
"Gì." Thi Ngạo Tước ung dung thản nhiên nhìn cô, vẻ mặt vẫn không có thay đổi gì.
"Em có thể không nói được không?" Chuyện như vậy sao cô trả lời được, đâu thể nói cho anh biết: Em biết, anh thích mặc màu đỏ và màu đen.
"Không thể." Thi Ngạo Tước thản nhiên nói.
"Anh mặc màu gì chính anh không rõ ràng ư, tại sao phải bắt em nói." Tô Cửu Y bĩu môi, "Em cũng đâu có hỏi anh em thích mặc quần lót màu gì đâu."
"Màu trắng." Thi Ngạo Tước nói: "Trắng toàn bộ."
Tô Cửu Y cả kinh "A" một tiếng, trên mặt lập tức đỏ một mảng lớn, không biết xảy ra chuyện gì cô thoáng đứng lên, kích động hỏi: "Sao anh lại biết em mặc quần lót màu trắng?!"
"Anh từng cởi, có thể không biết sao." Thi Ngạo Tước bình tĩnh trả lời.
Tô Cửu Y: "...."
Rốt cuộc là người kiến thức rộng rãi, lúc nói loại chủ đề mắc cỡ này cũng không đổi sắc mặt, giống như người không có việc gì.
"Em đã không biết màu của anh là gì, vậy tối nay liền làm quen một chút." Thi Ngạo Tước nói: "Một lần không nhớ được, liền hai lần, hai lần không nhớ được sẽ nhìn nhiều thêm mấy lần."
Vẻ mặt Tô Cửu Y ngây ngốc, hoàn toàn không hiểu nổi đây là Logic gì, Tần Thiếu Bạch, Tống Trí Kha và Thi Thiên Tước ở sau lưng thảo luận màu sắc quần lót của anh, có quan hệ gì với cô chứ? Lại nói giống như cô là người khởi xướng.
"Em không đồng ý!" Bảo cô làm quen những chuyện khác thì cô không có ý kiến, nhưng loại vật quần lót này.... Vẫn là không nên đâu. Bằng không bị Thích Cảnh Nhân biết được, còn không cười nhạo chết cô à.
"Em có thể không đồng ý, nhưng anh sẽ có rất nhiều biện pháp khiến em cam tâm tình nguyện."
Lời của Thi Ngạo Tước, khiến Tô Cửu Y hiểu lệch, không phải tư tưởng cô quá xấu, mà là lời nói của anh quả thật hàm chứa thâm ý, đổi lại bất kỳ người nào ở vào vị trí của cô, nghe anh nói những lời này, sợ rằng cũng sẽ liên tưởng đến loại chuyện đó.
"Vậy em biết màu gì là được đúng không..." Tô Cửu Y nói: "Trong tủ quần áo của anh, có 22 quần lót màu đen và một quần lót màu đỏ. Dựa theo tỉ lệ để xem, anh thích màu đen hơn màu đỏ nhiều. Cho nên, anh thích quần lót màu đen nhất."
Sau khi nói xong, trên mặt Tô Cửu Y lại nhuộm lên một mảnh đỏ ửng, không phải bởi vì thẹn thùng, mà là cảm thấy một phụ nữ nói lời như vậy ở trước mặt một người đàn ông rất không thích hợp.
"Có mấy cái mà em cũng biết ư?" Thi Ngạo Tước ung dung thản nhiên giơ khóe môi lên, trên mặt rõ ràng có ý cười, nhưng lại không đạt đến đáy mắt, khiến người ta không phát hiện được đến tột cùng tâm trạng vào giây phút này của anh là tốt hay xấu.
"Em từng giúp anh chỉnh sửa tủ quần áo, cho nên liền nhìn thấy thôi!" Tô Cửu Y gấp gáp giải thích, sợ bị hiểu lầm có sở thích kỳ quái, dù sao trước đó quan hệ của cô với anh còn chưa tới mức có thể giúp đỡ anh chỉnh sửa lại quần lót.
"Liếc mắt nhìn liền biết được bao nhiêu cái? Hơn nữa còn phân chia màu sắc rõ ràng như vậy." Thi Ngạo Tước cũng không tính cứ bỏ qua cho cô như vậy, liền hỏi thêm một câu như thế.
Tô Cửu Y giật nhẹ môi, cười đến có chút cứng ngắc: "Thật ra lúc ấy em chỉ là tùy ý liếc một cái, bởi vì là đồ đạc của anh, em mới để ở trong lòng."
Dù đánh chết cô, cô cũng tuyệt đối sẽ không thừa nhận mình thật sự từng giúp anh chỉnh sửa lại quần lót....
"Hả?" Thi Ngạo Tước luôn tích chữ như vàng lặp lại chữ này một lần nữa, chỉ là tăng thêm một chút âm sắc.
"Anh thích.... thích...." Tô Cửu Y ấp úng, như là đang nói những lời nhạy cảm không nên nói nào đó, làm sao cũng không nói nên lời được.
"Gì." Thi Ngạo Tước ung dung thản nhiên nhìn cô, vẻ mặt vẫn không có thay đổi gì.
"Em có thể không nói được không?" Chuyện như vậy sao cô trả lời được, đâu thể nói cho anh biết: Em biết, anh thích mặc màu đỏ và màu đen.
"Không thể." Thi Ngạo Tước thản nhiên nói.
"Anh mặc màu gì chính anh không rõ ràng ư, tại sao phải bắt em nói." Tô Cửu Y bĩu môi, "Em cũng đâu có hỏi anh em thích mặc quần lót màu gì đâu."
"Màu trắng." Thi Ngạo Tước nói: "Trắng toàn bộ."
Tô Cửu Y cả kinh "A" một tiếng, trên mặt lập tức đỏ một mảng lớn, không biết xảy ra chuyện gì cô thoáng đứng lên, kích động hỏi: "Sao anh lại biết em mặc quần lót màu trắng?!"
"Anh từng cởi, có thể không biết sao." Thi Ngạo Tước bình tĩnh trả lời.
Tô Cửu Y: "...."
Rốt cuộc là người kiến thức rộng rãi, lúc nói loại chủ đề mắc cỡ này cũng không đổi sắc mặt, giống như người không có việc gì.
"Em đã không biết màu của anh là gì, vậy tối nay liền làm quen một chút." Thi Ngạo Tước nói: "Một lần không nhớ được, liền hai lần, hai lần không nhớ được sẽ nhìn nhiều thêm mấy lần."
Vẻ mặt Tô Cửu Y ngây ngốc, hoàn toàn không hiểu nổi đây là Logic gì, Tần Thiếu Bạch, Tống Trí Kha và Thi Thiên Tước ở sau lưng thảo luận màu sắc quần lót của anh, có quan hệ gì với cô chứ? Lại nói giống như cô là người khởi xướng.
"Em không đồng ý!" Bảo cô làm quen những chuyện khác thì cô không có ý kiến, nhưng loại vật quần lót này.... Vẫn là không nên đâu. Bằng không bị Thích Cảnh Nhân biết được, còn không cười nhạo chết cô à.
"Em có thể không đồng ý, nhưng anh sẽ có rất nhiều biện pháp khiến em cam tâm tình nguyện."
Lời của Thi Ngạo Tước, khiến Tô Cửu Y hiểu lệch, không phải tư tưởng cô quá xấu, mà là lời nói của anh quả thật hàm chứa thâm ý, đổi lại bất kỳ người nào ở vào vị trí của cô, nghe anh nói những lời này, sợ rằng cũng sẽ liên tưởng đến loại chuyện đó.
"Vậy em biết màu gì là được đúng không..." Tô Cửu Y nói: "Trong tủ quần áo của anh, có 22 quần lót màu đen và một quần lót màu đỏ. Dựa theo tỉ lệ để xem, anh thích màu đen hơn màu đỏ nhiều. Cho nên, anh thích quần lót màu đen nhất."
Sau khi nói xong, trên mặt Tô Cửu Y lại nhuộm lên một mảnh đỏ ửng, không phải bởi vì thẹn thùng, mà là cảm thấy một phụ nữ nói lời như vậy ở trước mặt một người đàn ông rất không thích hợp.
"Có mấy cái mà em cũng biết ư?" Thi Ngạo Tước ung dung thản nhiên giơ khóe môi lên, trên mặt rõ ràng có ý cười, nhưng lại không đạt đến đáy mắt, khiến người ta không phát hiện được đến tột cùng tâm trạng vào giây phút này của anh là tốt hay xấu.
"Em từng giúp anh chỉnh sửa tủ quần áo, cho nên liền nhìn thấy thôi!" Tô Cửu Y gấp gáp giải thích, sợ bị hiểu lầm có sở thích kỳ quái, dù sao trước đó quan hệ của cô với anh còn chưa tới mức có thể giúp đỡ anh chỉnh sửa lại quần lót.
"Liếc mắt nhìn liền biết được bao nhiêu cái? Hơn nữa còn phân chia màu sắc rõ ràng như vậy." Thi Ngạo Tước cũng không tính cứ bỏ qua cho cô như vậy, liền hỏi thêm một câu như thế.
Tô Cửu Y giật nhẹ môi, cười đến có chút cứng ngắc: "Thật ra lúc ấy em chỉ là tùy ý liếc một cái, bởi vì là đồ đạc của anh, em mới để ở trong lòng."
Dù đánh chết cô, cô cũng tuyệt đối sẽ không thừa nhận mình thật sự từng giúp anh chỉnh sửa lại quần lót....