Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1112
Editor: May
Đêm, sâu.
Ở cửa lớn nhà họ Tô, Thi Ngạo Tước vững vàng dừng xe lại, nghiêng mắt nhìn về phía Tô Cửu Y ngồi ghế cạnh tài xế vẫn luôn giữ im lặng không lên tiếng, hỏi: "Có muốn anh đưa em vào không?"
Tô Cửu Y nghe tiếng, lắc lắc đầu, "Vẫn là không nên, em sợ Tô Trấn Hùng sẽ làm khó anh. Lần trước ông ta chủ động tìm anh nói chuyện hợp tác bị từ chối, trong lòng nhất định không thoải mái, nếu biết em ở cùng với anh, còn không biết ông ta sẽ làm ra chuyện gì."
Tô Cửu Y rất hiểu rõ Tô Trấn Hùng, ông ta là hổ mặt cười, trước mặt người một vẻ mặt, sau lưng người một vẻ mặt, gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói chuyện ma quỷ. Nếu ai đắc tội ông ta, lúc đó ông ta sẽ không biểu hiện ra cảm nghĩ gì, nhưng sau đó ông ta nhất định sẽ tìm cách trả thù.
Mặc dù nói thực lực trước mắt của Tô Trấn Hùng còn chưa đủ chống lại nhà họ Thi, nhưng dùng trình độ âm hiểm của ông ta, đâm dao găm sau lưng không phải là không thể nào. Tính ra ông ta cũng là người từng trải trên thương trường, dù năng lực của Thi Ngạo Tước cường thịnh hơn nữa, nhưng cũng không có từng trải hơn Tô Trấn Hùng.
Nếu như là giao phong chính diện, Thi Ngạo Tước có phần thắng rất lớn, nếu như Tô Trấn Hùng âm thầm ngáng chân, ai thua ai thắng liền không nhất định rồi.
Thấy thái độ Tô Cửu Y kiên quyết như vậy, Thi Ngạo Tước liền không có ý định bắt buộc cô, hơn nữa anh cũng cảm thấy cứ đi vào như vậy thật sự là quá đường đột, vì vậy anh cỡi giây nịt an toàn ra xuống xe, vòng qua thân xe mở cửa xe ghế trước ra.
Tô Cửu Y vốn định tự mình cởi dây an toàn, nhưng tay của cô còn chưa kịp đụng đến móc dây an toàn, Thi Ngạo Tước đã trước một bước cởi ra cho cô.
"Nếu như có người làm khó dễ em, liền đánh cho anh." Thi Ngạo Tước nhỏ giọng nói ở bên tai cô.
"Em không sao." Tô Cửu Y ngẩng đầu nhìn anh, "Một mình em có thể ứng phó."
Những năm này ở nhà họ Tô, tất cả mọi người đều làm khó cô, đến cả người giúp việc cũng nhằm vào cô khắp nơi, cho nên cô sớm đã quen, đã quen với một mình đi đối mặt, dù cho con đường phía trước khó đi hơn nữa, cô cũng sẽ không quay đầu đi về con đường ban đầu, bởi vì cô vẫn luôn tin tưởng vững chắc, một con đường đi đến cuối cùng, có thể đi đến nơi cô muốn đi.
"Đứa ngốc." Thi Ngạo Tước đưa tay vuốt vuốt tóc của cô, ôn nhu nói: "Trước kia ai từng khi dễ em, anh có thể mặc kệ, nhưng bắt đầu từ bâu giờ, chỉ em mới có thể bắt nạt người khác. Nếu như ai dám thương em chút nào, anh sẽ khiến người đó chết rất khó coi."
Tô Cửu Y vẫn là lần đầu tiên nghe được Thi Ngạo Tước dùng giọng điệu như vậy nói chuyện, tốc độ nói chuyện thong thả, giọng điệu nhu hòa, nhưng mỗi chữ mỗi câu nói ra lại rất hùng hồn, mang theo khí phách khiến người ta không dám nghi ngờ.
Cô nghĩ, cô thích có lẽ chính là điểm ấy của anh đi, làm việc gọn gàng, sát phạt quyết đoán, chỉ cần là anh đã nói, hoặc là chuyện anh từng hứa hẹn, anh nhất định sẽ làm được.
"Động một chút lại khiến người ta chết, Tước thiếu, anh quá tàn nhẫn rồi." Tô Cửu Y nói xong, bước xuống từ trên xe, thuận tiện đóng cửa xe.
Thi Ngạo Tước dựa vào trên xe nhìn cô, con ngươi sâu thẳm mênh mông không thấy đáy giống như đầm sâu, khiến người ta sơ ý một chút sẽ rơi vào, không thể tự kiểm soát.
Tô Cửu Y nhìn anh mấy giây, lúc đang muốn dời tầm mắt chợt nghe được anh nói: "Lần sau nếu để cho anh nghe đến hai chữ Tước thiếu, anh sẽ khiến em kiến thức được cái gì gọi là tàn nhẫn chân chính."
Tô Cửu Y: "...."
"Em biết nên gọi anh là gì." Thi Ngạo Tước lạnh nhạt mở miệng.
"Em phải gọi anh là.... Gì?" Tô Cửu Y không phải đang giả bộ mơ hồ, mà thật sự không biết nên gọi anh như thế nào, gọi anh Tước thiếu, quá xa lạ, gọi anh Tước, quá thân mật, gọi anh Thi Ngạo Tước.... Nói ra lại không có cảm giác.
Đêm, sâu.
Ở cửa lớn nhà họ Tô, Thi Ngạo Tước vững vàng dừng xe lại, nghiêng mắt nhìn về phía Tô Cửu Y ngồi ghế cạnh tài xế vẫn luôn giữ im lặng không lên tiếng, hỏi: "Có muốn anh đưa em vào không?"
Tô Cửu Y nghe tiếng, lắc lắc đầu, "Vẫn là không nên, em sợ Tô Trấn Hùng sẽ làm khó anh. Lần trước ông ta chủ động tìm anh nói chuyện hợp tác bị từ chối, trong lòng nhất định không thoải mái, nếu biết em ở cùng với anh, còn không biết ông ta sẽ làm ra chuyện gì."
Tô Cửu Y rất hiểu rõ Tô Trấn Hùng, ông ta là hổ mặt cười, trước mặt người một vẻ mặt, sau lưng người một vẻ mặt, gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói chuyện ma quỷ. Nếu ai đắc tội ông ta, lúc đó ông ta sẽ không biểu hiện ra cảm nghĩ gì, nhưng sau đó ông ta nhất định sẽ tìm cách trả thù.
Mặc dù nói thực lực trước mắt của Tô Trấn Hùng còn chưa đủ chống lại nhà họ Thi, nhưng dùng trình độ âm hiểm của ông ta, đâm dao găm sau lưng không phải là không thể nào. Tính ra ông ta cũng là người từng trải trên thương trường, dù năng lực của Thi Ngạo Tước cường thịnh hơn nữa, nhưng cũng không có từng trải hơn Tô Trấn Hùng.
Nếu như là giao phong chính diện, Thi Ngạo Tước có phần thắng rất lớn, nếu như Tô Trấn Hùng âm thầm ngáng chân, ai thua ai thắng liền không nhất định rồi.
Thấy thái độ Tô Cửu Y kiên quyết như vậy, Thi Ngạo Tước liền không có ý định bắt buộc cô, hơn nữa anh cũng cảm thấy cứ đi vào như vậy thật sự là quá đường đột, vì vậy anh cỡi giây nịt an toàn ra xuống xe, vòng qua thân xe mở cửa xe ghế trước ra.
Tô Cửu Y vốn định tự mình cởi dây an toàn, nhưng tay của cô còn chưa kịp đụng đến móc dây an toàn, Thi Ngạo Tước đã trước một bước cởi ra cho cô.
"Nếu như có người làm khó dễ em, liền đánh cho anh." Thi Ngạo Tước nhỏ giọng nói ở bên tai cô.
"Em không sao." Tô Cửu Y ngẩng đầu nhìn anh, "Một mình em có thể ứng phó."
Những năm này ở nhà họ Tô, tất cả mọi người đều làm khó cô, đến cả người giúp việc cũng nhằm vào cô khắp nơi, cho nên cô sớm đã quen, đã quen với một mình đi đối mặt, dù cho con đường phía trước khó đi hơn nữa, cô cũng sẽ không quay đầu đi về con đường ban đầu, bởi vì cô vẫn luôn tin tưởng vững chắc, một con đường đi đến cuối cùng, có thể đi đến nơi cô muốn đi.
"Đứa ngốc." Thi Ngạo Tước đưa tay vuốt vuốt tóc của cô, ôn nhu nói: "Trước kia ai từng khi dễ em, anh có thể mặc kệ, nhưng bắt đầu từ bâu giờ, chỉ em mới có thể bắt nạt người khác. Nếu như ai dám thương em chút nào, anh sẽ khiến người đó chết rất khó coi."
Tô Cửu Y vẫn là lần đầu tiên nghe được Thi Ngạo Tước dùng giọng điệu như vậy nói chuyện, tốc độ nói chuyện thong thả, giọng điệu nhu hòa, nhưng mỗi chữ mỗi câu nói ra lại rất hùng hồn, mang theo khí phách khiến người ta không dám nghi ngờ.
Cô nghĩ, cô thích có lẽ chính là điểm ấy của anh đi, làm việc gọn gàng, sát phạt quyết đoán, chỉ cần là anh đã nói, hoặc là chuyện anh từng hứa hẹn, anh nhất định sẽ làm được.
"Động một chút lại khiến người ta chết, Tước thiếu, anh quá tàn nhẫn rồi." Tô Cửu Y nói xong, bước xuống từ trên xe, thuận tiện đóng cửa xe.
Thi Ngạo Tước dựa vào trên xe nhìn cô, con ngươi sâu thẳm mênh mông không thấy đáy giống như đầm sâu, khiến người ta sơ ý một chút sẽ rơi vào, không thể tự kiểm soát.
Tô Cửu Y nhìn anh mấy giây, lúc đang muốn dời tầm mắt chợt nghe được anh nói: "Lần sau nếu để cho anh nghe đến hai chữ Tước thiếu, anh sẽ khiến em kiến thức được cái gì gọi là tàn nhẫn chân chính."
Tô Cửu Y: "...."
"Em biết nên gọi anh là gì." Thi Ngạo Tước lạnh nhạt mở miệng.
"Em phải gọi anh là.... Gì?" Tô Cửu Y không phải đang giả bộ mơ hồ, mà thật sự không biết nên gọi anh như thế nào, gọi anh Tước thiếu, quá xa lạ, gọi anh Tước, quá thân mật, gọi anh Thi Ngạo Tước.... Nói ra lại không có cảm giác.