Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 41
Phán Giai, Hứa Mộng Sơn và những người khác chờ đợi đã lâu, bọn họ trao đổi ánh mắt cùng Vưu Minh Hứa, cô gật đầu ra hiệu trực tiếp để cậu thiến niên bước vào.
Cánh cửa phòng xác mở ra, đập vào mắt là ba chiếc giường được phủ khăn trắng toát, có thể nhìn thấy đường nét của ba cơ thể lớn nhỏ khác nhau qua lớp khăn. Mọi ánh mắt đổ dồn lên Lý Tất Nhiễm. Cậu ta ngây dại, hoàn toàn không ý thức được hiện tại bản thân đang đối mặt với điều gì. Phán Giai dẫn cậu đến trước thi thể Tạ Huệ Phương, nói khẽ: “Dì, và hai em họ của cậu đã bị giết hại vào trưa ngày hôm qua. Hãy nén nỗi đau thương. Cậu…có muốn nhìn mặt bọn họ không?”
Mặt Lý Tất Nhiễm đỏ bừng, ánh lệ lấp lánh trong khóe mắt, làn môi run cầm cập không phát ra được tiếng nào.
Phán Giai khẽ vén tấm khăn trắng.
Lý Tất Nhiễm vẫn dùng dáng vẻ ngây dại nhìn chằm chằm Tạ Huệ Phương, một lúc sau mới ngước đôi mắt hoang mang lạc lõng nhìn những người cảnh sát xung quanh.
Phán Giai đứng im bất động không muốn tiếp tục để cậu nhìn hai đứa nhỏ.
Lý Tất Nhiễm xông ra ngoài. Vưu Minh Hứa phất tay cho mọi người ở lại, một mình đuổi theo cậu ta. Vừa bước ra hành lang liền thấy cậu thiếu niên ấy cúi đầu gạt nước mắt. Vưu Minh Hứa bước nhanh tới cạnh cậu, cả khuôn mặt người đó đều ướt nhẹp nước mắt, đôi mắt đỏ hoe khóc sụt sịt hệt như một con thú bé nhỏ bi thương tột độ.
Vưu Minh Hứa đi theo cậu đến mảnh sân trong Cục cảnh sát. Người thiếu niên đứng khóc sụt sùi dưới tán cây đại thụ, không đoái hoài đến Vưu Minh Hứa.
Vưu Minh Hứa quay người châm điếu thuốc, im lặng đứng hút ở nơi cách cậu ta mấy mét xa. Trong kí ức, khi Vưu Minh Hứa đang tầm tuổi Lý Tất Nhiễm, cô đã không cha không mẹ, lớn lên bên cạnh ông bà ngoại.
Kí ức về mẹ thời cô còn là một đứa trẻ như còn sống mãi. Mẹ ôm cô trong lòng, mặt mẹ yêu chiều cọ trên mặt cô; mẹ đưa cô đi thả diều, đi chơi; cô gây họa, mẹ nghiêm khắc bắt cô đứng phạt theo tư thế trong quân đội; về sau vì công việc, mẹ con cô gần ít xa nhiều, nhưng hễ rảnh rỗi mẹ sẽ lập tức gọi điện cho cô, về nhà thăm cô, mua những món quà nho nhỏ cho cô……
Tình mẫu tử ấm áp những đứa bé khác sở hữu, cô cũng có.
Còn về bố? Ông ta là thá gì?
Cho nên năm cô 10 tuổi, trong lễ truy điệu của người mẹ hy sinh vì nhiệm vụ, Vưu Minh Hứa khóc đến thở không ra hơi, gào thét khản cổ như ông trời đã sập xuống vậy. Sau lễ truy điệu, cô gần như không bao giờ khóc nữa.
……
Vưu Minh Hứa đưa một chiếc khăn và một chai nước cho cậu thiếu niên. Cậu ta đã ngừng khóc, song mắt vẫn đỏ sọng, dáng vẻ ngẩn ngơ.
“Hôm qua cậu đã đi đâu?”
Thiếu niên cúi đầu: “Vẫn ở trong quán net.”
“Gần đây có thấy người hoặc việc khác thường không? Hoặc giả có biết dì cậu đắc tội ai không?”
“Không, em không biết.”
“Quan hệ giữa dì và dượng cậu thế nào?”
“Chắc rất tốt…..”
Không lâu sau, bố mẹ Lý Tất Nhiễm, còn có người chồng Tằng Cường của Tạ Huệ Phương cũng đến nơi.
Tằng Cường hơn bốn mươi tuổi, tướng mạo bình thường, có vẻ hiền lành chất phác, ăn mặc rất đơn giản. Anh ta bước vào Cục với đôi mắt sưng đỏ vì khóc, cho đến khi nhìn ba cỗ thi thể, người đàn ông vững chãi ấy đã đổ gục trên mặt đất trong đau đớn, từng tiếng nấc nghẹn phát ra đều biến điệu, không còn giống giọng nói con người mà càng giống tiếng gào thét đớn đau của một loài động vật hơn.
Vưu Minh Hứa và những người đồng nghiệp đã mấy lần nghe tận tai tiếng gào thét như vậy, nó đều phát ra từ những người mất đi người thân hoặc người yêu, từ những con người phải gánh chịu nỗi đau cực hạn. Cảnh sát trầm mặc đứng một bên, cuối cùng Tằng Cường khóc tới ngất xỉu. Bàn tay còn nắm chặt tay hai đứa con nhỏ, cảnh sát phải tốn bao nhiêu sức lực mới có thể tách họ ra.
Em gái và em rể của Tạ Huệ Phương, tức bố mẹ Lý Tất Nhiễm cũng khóc rất thương tâm, đặc biệt là mẹ cậu, khóc càng thêm tợn khi nhìn thi thể người chị ruột và hai đứa cháu. Chị ta ôm Lý Tất Nhiễm khóc tức tưởi: “Con trai của mẹ, còn tưởng rằng con gặp nạn…… Dì con gặp phải nghiệt gì thế này…… Tên súc sinh nào đã làm ra chuyện này cơ chứ……”
Lý Tất Nhiễm đã không còn khóc nữa, cậu đờ đẫn như một khúc gỗ để mặc cho mẹ ôm ấp. Người bố của cậu ta nói: “Em không thấy con bị dọa cho ngây người rồi à? Đưa về trước đã, đừng để nó nhìn nữa!”
———
Song, hai ngày sau đó, vụ án càng thêm bế tắc.
Trước hết, theo như những gì đã điều tra, cùng xác nhận sâu thêm những người có xung đột với Tạ Huệ Phương, bọn họ không có đủ động cơ gây án, cũng không có thời gian để gây án. Bước đầu loại bỏ khả năng giết người trả thù.
Không phát hiện dạn nứt trong mối quan hệ vợ chồng giữa Tạ Huệ Phương và Tằng Cường. Khi Tạ Huệ Phương gặp nạn, Tằng Cường đang làm việc ở nơi khác, có chứng cứ ngoại phạm xác thực. Huống hồ, phản ứng của anh ta khi nhìn thấy thi thể cũng khiến cảnh sát cảm thấy anh ta không phải nghi phạm. Thậm chí, phía cảnh sát cũng đã tiến hành điều tra chứng cứ ngoại phạm của bố mẹ Lý Tất Nhiễm. Bọn họ đích thức cũng làm việc ở nơi khác, rất nhiều người có thể làm chứng, đồng thời cũng không có động cơ gây án.
Còn về Lý Tất Nhiễm, dù cuộc sống trong trường học không như ý muốn, bị những đứa con nhà giàu coi thường, song cũng không ai có thù hằn sâu đậm với cậu. Hơn nữa trưa ngày xảy ra án mạng, học sinh đều ở trong trường.
Ngoài trường học, Lý Tất Nhiễm không hề quen biết hay chơi chung với côn đồ, cho nên mục đích của sát thủ tất nhiên không phải cậu ta. Có hàng xóm nghe được cuộc cãi vã của hai dì cháu Tạ Huệ Phương vào buổi tối hôm trước ngày xảy ra vụ án, cậu ta vẫn ở trong quán net cho tới khi cảnh sát tìm đến, buổi sáng có đi mua hộp cơm. Camera giám sát trong quán net đã ghi lại rõ ràng.
Cho nên, gia đình bọn họ đều không nằm trong diện tình nghi.
Quá trình điều tra hoàn toàn rơi vào cục diện bế tắc.
Ngày thứ ba kể từ khi xảy ra án mạng, Đinh Hùng Vĩ tập hập tất cả mọi người đến phòng họp. Vì tính chất tàn ác của vụ án nên cấp trên cực kỳ coi trọng, khuôn mặt Đinh Hùng Vĩ cũng giăng đầy mây đen. Ông hạ lệnh chuyển hướng điều tra: Tập trung điều tra những kẻ tái phạm tội trộm cắp và những phạm nhân mới ra tù gần đây. Việc điều tra theo tuyến giết người trả thù coi như đứt đoạn.
Khi tuyên bố lệnh này, Vưu Minh Hứa mơ hồ cảm nhận thấy Đinh Hùng Vĩ liếc về phía cô với dáng vẻ sâu xa khó dò. Vưu Minh Hứa nghĩ thầm: Ân Phùng mới là người nói giết người trả thù như chém đinh chặt sắt chứ đâu phải tôi. Nhìn tôi làm cái gì!
Có là người sắt thì cũng phải nghỉ ngơi hít một ngụm khí. Tối hôm nay, Đinh Hùng Vĩ thả tất cả mọi người về nhà tắm táp, ngủ một giấc no đủ. Sáng sớm ngày mai phải có mặt tại Cục cảnh sát.
Mấy ngày hôm nay, Vưu Minh Hứa căn bản không có thời gian để tâm tới Ân Phùng. May có Trần Phong nhanh trí để Ân Phùng xách cơm nước hoa quả đến ngoài Cục cảnh sát vào giờ ăn trưa hàng ngày. Nếu có mặt trong Cục, Vưu Minh Hứa sẽ ra ngoài nhận, thời gian nói nhiều thêm một câu cũng chẳng có, nhiều nhất là xoa đầu Ân Phùng, hoặc giả nói một câu: “Cảm ơn nhé.” Ân Phùng đại khái cũng đã được Trần Phong nhắc trước nên không mè nheo, chỉ ngoan ngoãn đứng rất lâu bên ngoài, dùng ánh mắt đưa tiễn cô quay vào Cục.
Nghĩ tới đây, Vưu Minh Hứa vừa bước xuống xe bus vừa nở nụ cười. Trời đã sẩm tối, cô ngẩng đầu liền bắt gặp một bóng hình quen thuộc. Hôm nay anh lại mặc chiếc áo xanh lá in hình Astro Boy mà bản thân yêu thích nhất cùng chiếc quần bò. Hai tay đút trong túi quần, đứng nhìn cô từ khoảng cách năm sáu mét.
Mấy ngày không gặp, Vưu Minh Hứa cớ sao bỗng có cảm giác anh trưởng thành hơn một chút, hiểu chuyện hơn, chín chắn hơn một chút vậy nhỉ?
Cánh cửa phòng xác mở ra, đập vào mắt là ba chiếc giường được phủ khăn trắng toát, có thể nhìn thấy đường nét của ba cơ thể lớn nhỏ khác nhau qua lớp khăn. Mọi ánh mắt đổ dồn lên Lý Tất Nhiễm. Cậu ta ngây dại, hoàn toàn không ý thức được hiện tại bản thân đang đối mặt với điều gì. Phán Giai dẫn cậu đến trước thi thể Tạ Huệ Phương, nói khẽ: “Dì, và hai em họ của cậu đã bị giết hại vào trưa ngày hôm qua. Hãy nén nỗi đau thương. Cậu…có muốn nhìn mặt bọn họ không?”
Mặt Lý Tất Nhiễm đỏ bừng, ánh lệ lấp lánh trong khóe mắt, làn môi run cầm cập không phát ra được tiếng nào.
Phán Giai khẽ vén tấm khăn trắng.
Lý Tất Nhiễm vẫn dùng dáng vẻ ngây dại nhìn chằm chằm Tạ Huệ Phương, một lúc sau mới ngước đôi mắt hoang mang lạc lõng nhìn những người cảnh sát xung quanh.
Phán Giai đứng im bất động không muốn tiếp tục để cậu nhìn hai đứa nhỏ.
Lý Tất Nhiễm xông ra ngoài. Vưu Minh Hứa phất tay cho mọi người ở lại, một mình đuổi theo cậu ta. Vừa bước ra hành lang liền thấy cậu thiếu niên ấy cúi đầu gạt nước mắt. Vưu Minh Hứa bước nhanh tới cạnh cậu, cả khuôn mặt người đó đều ướt nhẹp nước mắt, đôi mắt đỏ hoe khóc sụt sịt hệt như một con thú bé nhỏ bi thương tột độ.
Vưu Minh Hứa đi theo cậu đến mảnh sân trong Cục cảnh sát. Người thiếu niên đứng khóc sụt sùi dưới tán cây đại thụ, không đoái hoài đến Vưu Minh Hứa.
Vưu Minh Hứa quay người châm điếu thuốc, im lặng đứng hút ở nơi cách cậu ta mấy mét xa. Trong kí ức, khi Vưu Minh Hứa đang tầm tuổi Lý Tất Nhiễm, cô đã không cha không mẹ, lớn lên bên cạnh ông bà ngoại.
Kí ức về mẹ thời cô còn là một đứa trẻ như còn sống mãi. Mẹ ôm cô trong lòng, mặt mẹ yêu chiều cọ trên mặt cô; mẹ đưa cô đi thả diều, đi chơi; cô gây họa, mẹ nghiêm khắc bắt cô đứng phạt theo tư thế trong quân đội; về sau vì công việc, mẹ con cô gần ít xa nhiều, nhưng hễ rảnh rỗi mẹ sẽ lập tức gọi điện cho cô, về nhà thăm cô, mua những món quà nho nhỏ cho cô……
Tình mẫu tử ấm áp những đứa bé khác sở hữu, cô cũng có.
Còn về bố? Ông ta là thá gì?
Cho nên năm cô 10 tuổi, trong lễ truy điệu của người mẹ hy sinh vì nhiệm vụ, Vưu Minh Hứa khóc đến thở không ra hơi, gào thét khản cổ như ông trời đã sập xuống vậy. Sau lễ truy điệu, cô gần như không bao giờ khóc nữa.
……
Vưu Minh Hứa đưa một chiếc khăn và một chai nước cho cậu thiếu niên. Cậu ta đã ngừng khóc, song mắt vẫn đỏ sọng, dáng vẻ ngẩn ngơ.
“Hôm qua cậu đã đi đâu?”
Thiếu niên cúi đầu: “Vẫn ở trong quán net.”
“Gần đây có thấy người hoặc việc khác thường không? Hoặc giả có biết dì cậu đắc tội ai không?”
“Không, em không biết.”
“Quan hệ giữa dì và dượng cậu thế nào?”
“Chắc rất tốt…..”
Không lâu sau, bố mẹ Lý Tất Nhiễm, còn có người chồng Tằng Cường của Tạ Huệ Phương cũng đến nơi.
Tằng Cường hơn bốn mươi tuổi, tướng mạo bình thường, có vẻ hiền lành chất phác, ăn mặc rất đơn giản. Anh ta bước vào Cục với đôi mắt sưng đỏ vì khóc, cho đến khi nhìn ba cỗ thi thể, người đàn ông vững chãi ấy đã đổ gục trên mặt đất trong đau đớn, từng tiếng nấc nghẹn phát ra đều biến điệu, không còn giống giọng nói con người mà càng giống tiếng gào thét đớn đau của một loài động vật hơn.
Vưu Minh Hứa và những người đồng nghiệp đã mấy lần nghe tận tai tiếng gào thét như vậy, nó đều phát ra từ những người mất đi người thân hoặc người yêu, từ những con người phải gánh chịu nỗi đau cực hạn. Cảnh sát trầm mặc đứng một bên, cuối cùng Tằng Cường khóc tới ngất xỉu. Bàn tay còn nắm chặt tay hai đứa con nhỏ, cảnh sát phải tốn bao nhiêu sức lực mới có thể tách họ ra.
Em gái và em rể của Tạ Huệ Phương, tức bố mẹ Lý Tất Nhiễm cũng khóc rất thương tâm, đặc biệt là mẹ cậu, khóc càng thêm tợn khi nhìn thi thể người chị ruột và hai đứa cháu. Chị ta ôm Lý Tất Nhiễm khóc tức tưởi: “Con trai của mẹ, còn tưởng rằng con gặp nạn…… Dì con gặp phải nghiệt gì thế này…… Tên súc sinh nào đã làm ra chuyện này cơ chứ……”
Lý Tất Nhiễm đã không còn khóc nữa, cậu đờ đẫn như một khúc gỗ để mặc cho mẹ ôm ấp. Người bố của cậu ta nói: “Em không thấy con bị dọa cho ngây người rồi à? Đưa về trước đã, đừng để nó nhìn nữa!”
———
Song, hai ngày sau đó, vụ án càng thêm bế tắc.
Trước hết, theo như những gì đã điều tra, cùng xác nhận sâu thêm những người có xung đột với Tạ Huệ Phương, bọn họ không có đủ động cơ gây án, cũng không có thời gian để gây án. Bước đầu loại bỏ khả năng giết người trả thù.
Không phát hiện dạn nứt trong mối quan hệ vợ chồng giữa Tạ Huệ Phương và Tằng Cường. Khi Tạ Huệ Phương gặp nạn, Tằng Cường đang làm việc ở nơi khác, có chứng cứ ngoại phạm xác thực. Huống hồ, phản ứng của anh ta khi nhìn thấy thi thể cũng khiến cảnh sát cảm thấy anh ta không phải nghi phạm. Thậm chí, phía cảnh sát cũng đã tiến hành điều tra chứng cứ ngoại phạm của bố mẹ Lý Tất Nhiễm. Bọn họ đích thức cũng làm việc ở nơi khác, rất nhiều người có thể làm chứng, đồng thời cũng không có động cơ gây án.
Còn về Lý Tất Nhiễm, dù cuộc sống trong trường học không như ý muốn, bị những đứa con nhà giàu coi thường, song cũng không ai có thù hằn sâu đậm với cậu. Hơn nữa trưa ngày xảy ra án mạng, học sinh đều ở trong trường.
Ngoài trường học, Lý Tất Nhiễm không hề quen biết hay chơi chung với côn đồ, cho nên mục đích của sát thủ tất nhiên không phải cậu ta. Có hàng xóm nghe được cuộc cãi vã của hai dì cháu Tạ Huệ Phương vào buổi tối hôm trước ngày xảy ra vụ án, cậu ta vẫn ở trong quán net cho tới khi cảnh sát tìm đến, buổi sáng có đi mua hộp cơm. Camera giám sát trong quán net đã ghi lại rõ ràng.
Cho nên, gia đình bọn họ đều không nằm trong diện tình nghi.
Quá trình điều tra hoàn toàn rơi vào cục diện bế tắc.
Ngày thứ ba kể từ khi xảy ra án mạng, Đinh Hùng Vĩ tập hập tất cả mọi người đến phòng họp. Vì tính chất tàn ác của vụ án nên cấp trên cực kỳ coi trọng, khuôn mặt Đinh Hùng Vĩ cũng giăng đầy mây đen. Ông hạ lệnh chuyển hướng điều tra: Tập trung điều tra những kẻ tái phạm tội trộm cắp và những phạm nhân mới ra tù gần đây. Việc điều tra theo tuyến giết người trả thù coi như đứt đoạn.
Khi tuyên bố lệnh này, Vưu Minh Hứa mơ hồ cảm nhận thấy Đinh Hùng Vĩ liếc về phía cô với dáng vẻ sâu xa khó dò. Vưu Minh Hứa nghĩ thầm: Ân Phùng mới là người nói giết người trả thù như chém đinh chặt sắt chứ đâu phải tôi. Nhìn tôi làm cái gì!
Có là người sắt thì cũng phải nghỉ ngơi hít một ngụm khí. Tối hôm nay, Đinh Hùng Vĩ thả tất cả mọi người về nhà tắm táp, ngủ một giấc no đủ. Sáng sớm ngày mai phải có mặt tại Cục cảnh sát.
Mấy ngày hôm nay, Vưu Minh Hứa căn bản không có thời gian để tâm tới Ân Phùng. May có Trần Phong nhanh trí để Ân Phùng xách cơm nước hoa quả đến ngoài Cục cảnh sát vào giờ ăn trưa hàng ngày. Nếu có mặt trong Cục, Vưu Minh Hứa sẽ ra ngoài nhận, thời gian nói nhiều thêm một câu cũng chẳng có, nhiều nhất là xoa đầu Ân Phùng, hoặc giả nói một câu: “Cảm ơn nhé.” Ân Phùng đại khái cũng đã được Trần Phong nhắc trước nên không mè nheo, chỉ ngoan ngoãn đứng rất lâu bên ngoài, dùng ánh mắt đưa tiễn cô quay vào Cục.
Nghĩ tới đây, Vưu Minh Hứa vừa bước xuống xe bus vừa nở nụ cười. Trời đã sẩm tối, cô ngẩng đầu liền bắt gặp một bóng hình quen thuộc. Hôm nay anh lại mặc chiếc áo xanh lá in hình Astro Boy mà bản thân yêu thích nhất cùng chiếc quần bò. Hai tay đút trong túi quần, đứng nhìn cô từ khoảng cách năm sáu mét.
Mấy ngày không gặp, Vưu Minh Hứa cớ sao bỗng có cảm giác anh trưởng thành hơn một chút, hiểu chuyện hơn, chín chắn hơn một chút vậy nhỉ?