Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 33
Giây phút bước vào nhà, Vưu Minh Hứa chết sững.
Phòng khách vẫn là căn phòng như trước, cách trang hoàng không thay đổi song nhìn sáng sủa hơn nhiều, luôn có cảm giác như căn phòng đang tỏa sáng. Cô quan sát tỉ mỉ, nền nhà, tường phòng, mặt bàn, tay vịn ghế sofa, thậm chí đến khung di ảnh của mẹ cô cũng được lau chùi sạch bong kin kít. Bởi vậy mới có cảm giác cả căn phòng như đang phát quang vậy.
Người của Ân Phùng coi căn phòng cũ nát này thành khách sạn năm sao để dọn dẹp hay sao?
Ngoài ra, trong nhà còn có thêm chút thiết kế và bày trí nho nhỏ. Ví dụ, trên giá để đồ có thêm mấy đồ chơi như chú lợn, chú thỏ be bé. Chiếc bàn ăn gỗ được phủ thêm tấm khăn trải bàn hoạt hình màu sắc ấm áp. Đệm ghế sofa được chuyển thành màu đỏ……
Người không biết chuyện còn tưởng rằng cô sinh em bé đó chứ. Vưu Minh Hứa nghĩ thầm trong bụng.
Trần Phong vẫn nho nhã ngồi trước bàn ăn, đặt kẹp văn kiện xuống, nói: “Tôi đang xem tình hình lợi nhuận đầu tư tháng này của mấy sản nghiệp dưới tên thầy Ân, tất cả đều tốt đẹp. Hai người về là có thể dùng bữa được rồi.” Nói xong liền đi ra cửa phân phó đầu bếp và người giúp việc đang ở phòng bên cạnh.
“A Hứa chị đi xem phòng của tôi nè.” Ân Phùng nói.
Vưu Minh Hứa nhìn khuôn mặt vô tội như lẽ đương nhiên của anh. Cô lười không buồn tính toán cách xưng hô, cũng muốn nhìn xem căn phòng của anh biến thành dạng nào.
Ân Phùng vừa mở cửa, đập vào mắt Vưu Minh Hứa chính là chiếc giường lâu đài hai tầng có cầu trượt màu xanh nước biển. Kiểu giường trẻ con quen thuộc trong các khu chợ bán đồ gia dụng, nhưng tinh xảo và huy hoàng hơn nhiều. “Tường thành” bằng gỗ màu lam đỡ chiếc giường tầng một, bên cạnh là cầu thang dẫn lên tầng hai của lâu đài. Đỉnh tường thành còn được sơn màu vàng, ở giữa còn có chiếc vương miện tượng trưng cho quốc vương, ồ không, nên là vương tử thì đúng hơn.
Đối diện với cầu thang chính là chiếc cầu trượt đã được dày công chế tác, vững chắc, gọn nhẹ.
Vưu Minh Hứa lặng thinh.
Ân Phùng nhìn cô bằng thần sắc trầm ổn rồi cởi giày bước lên cầu thang. Bởi chịu hạn chế chiều cao căn phòng, tầng hai của lâu đài khá chật hẹp, anh gần như phải cúi cả nửa người mới có thể ngắm nhìn lãnh thổ của mình từ trên cao. Anh ngồi xuống cạnh cầu trượt. Tuy rằng cao lớn, vai rộng eo thon vậy mà vẫn có thể nhẹ nhàng ngồi vừa trong cầu trượt.
Anh nhìn Vưu Minh Hứa, tia cười vụt lên trong ánh mắt. Sau đó buông cả hai tay.
Xoẹt ……
Mông anh đáp phịch xuống nền nhà, cặp chân dài đạp trúng bờ tường đối diện. Song anh không để tâm, lập tức bò dậy đi đến trước mặt Vưu Minh Hứa, ngữ khí bình đạm: “Trò này cũng vui. Tôi không cho một ai lên, trừ chị.”
Nói xong bèn nghiêng người nhường đường, mắt ghim chặt trên người cô như đang phát sáng.
Vưu Minh Hứa quay phắt người đi: “Cảm ơn, tôi không chơi.” Không cần quay đầu cũng biết anh kinh ngạc và hụt hẫng bao nhiêu, quả nhiên mấy giây sau anh mới bám theo. Vưu Minh Hứa cứ đi cứ đi rồi bật cười, song đợi tới khi anh đuổi đến bên cạnh lại lập tức nghiêm mặt.
“Vì sao chứ?!” Anh hỏi.
“Không nói cho anh biết.” Vưu Minh Hứa ngồi xuống bàn ăn, Ân Phùng kéo chiếc ghế cạnh cô, ngồi phịch xuống, bám riết không rời.
Vưu Minh Hứa: “Dựa sát thế làm gì?”
Ân Phùng chống cằm ngoảnh đầu giả vờ ngắm phong cảnh.
Bữa tối vô cùng thịnh soạn. Bấy giờ Vưu Minh Hứa mới ý thức được bản thân lâu lắm rồi không có một bữa cơm nhà thoải mái thế này. Thường ngày, cô không ra ngoài ăn thì sẽ là đặt hàng, thỉnh thoảng hứng chí xuống bếp trổ tài cũng chỉ coi như ăn cho no bụng. Nhưng món ăn ngày hôm nay không những thanh đạm, không béo ngậy như đồ bên ngoài mà còn rất vừa miệng. Canh thơm ngào ngạt, vừa thử liền biết không hề có bất kỳ gia vị thừa thãi nào, chắc chắn đã được hầm rất lâu, rất hợp khẩu vị.
Tốc độ dùng bữa của Vưu Minh Hứa trước nay không chậm, khi cô buông chiếc bát trống không xuống mới phát hiện Ân Phùng và Trần Phong mới chỉ ăn được một nửa. Hai người bọn họ cùng ngẩng đầu nhìn cô.
Vưu Minh Hứa ngượng ngập, nói: “Hai người cứ ăn thong thả, cảnh sát chúng tôi ăn cơm đều khá nhanh.” Lời này là thật lòng.
Ân Phùng nói: “A Hứa chị ăn ít quá, mới có một bát, tôi luôn phải ăn hai bát.”
Vưu Minh Hứa vừa định nói phụ nữ không giống đàn ông thì anh đã nói tiếp: “Tôi còn nhớ lần đầu tiên ôm chị ở Tây Tạng, người chị chẳng có tí thịt nào, một tay tôi đã gần như nắm gọn cả đùi chị. Ngực còn tạm được, có thịt, nhưng vẫn không to bằng tay tôi. Tay tôi to ghê! Tóm lại chính là gầy quá, chị phải ăn nhiều hơn, tương lai mới có thể cường tráng như tôi được.”
Vưu Minh Hứa ảo não nhìn Trần Phong. Cậu ta cúi đầu làm vẻ không liên quan đến mình, song khóe môi âm hiểm kia hiển nhiên đang cố nén cười. Cô lại nhìn Ân Phùng, anh còn đang phồng miệng ngậm thịt viên cười với cô, đôi mắt sáng ngời đơn thuần không gì bì kịp.
Vưu Minh Hứa nuốt một bụng khí, im lặng đứng dậy về phòng, đóng chặt cửa.
Đợi đến khi cô quay lại, Trần Phong và những người khác đã rời đi sau khi dọn dẹp xong mọi thứ. Chỉ còn lại Ân Phùng ngồi xem hoạt hình ở phòng khách.
Cô nói phải đi tản bộ, Ân Phùng tắt phụt ti vi đòi đi theo, cô không từ chối, dắt anh đi cùng.
Ra khỏi tiểu khu, không xa chính là lối cỏ xanh mướt cùng hàng cây san sát bên cạnh bờ sông. Còn có sườn cỏ thoai thoải, rất nhiều gia đình đều đưa con trẻ tới đây vui đùa.
Đi một đoạn, Vưu Minh Hứa phát hiện người phía sau có chút chậm chạp, chốc chốc lại ngoảnh mặt nhìn sườn cỏ như bị đám nhóc ngoài đó thu hút toàn bộ tâm tư.
“Đi nhanh lên, nếu không sao tiêu cơm được.” Cô nói.
“Ồ.” Anh bước tới sánh vai cùng cô. Vưu Minh Hứa vốn không thấp, song anh vẫn cao hơn cô gần một cái đầu. Giờ khắc này, hai người yên lặng đi cạnh nhau, Vưu Minh Hứa đưa mắt ngắm nhìn ánh sáng mập mờ trên dòng sông, không khỏi hồi tưởng lại giây phút lần đầu gặp gỡ của cô và anh ở Tây Tạng, người này chui ra từ túi ngủ như người rừng vậy. Đến hiện tại, anh đã sống trong nhà cô luôn rồi. Ngẫm nghĩ liền thấy cuộc đời quả là vạn sự vô thường.
Còn Ân Phùng lúc này đang nghĩ gì đây?
Làn gió dịu dàng vuốt ve gương mặt, những ngôi sao lác đác trên bầu trời nhấp nháy chiếu rọi xuống nhân gian. Tuy hoạt động đi bộ khiến anh thấy nhạt nhẽo, nhưng là do Vưu Minh Hứa dẫn anh đi, hơn nữa cô của bây giờ dịu dàng yên tĩnh, chẳng hung dữ chút nào. Cảm giác của Ân Phùng giống như được ăn chiếc kẹo ngọt, vị ngọt thanh thấm tận cổ họng vô cùng dễ chịu. Anh có một nỗi kích động muốn làm gì đó, muốn làm với cô, muốn làm cùng cô. Trong tiềm thức hỗn độn như đang rạo rực, nhưng anh hoàn toàn không hiểu nó là thứ gì.
Anh chỉ cảm thấy, Vưu Minh Hứa, giống một luồng sáng cô đơn phiêu bạt đã lâu, trùng hợp phiêu bạt tới nơi anh. Thế giới này đối với anh mà nói vẫn chỉ là một mảng sương mù dày đặc, chỉ hiện ra một hình dáng mơ hồ mà thôi. Vậy nên anh cần luồng sáng này luôn chiếu sáng trên đầu mình. Đừng đi chiếu rọi cho ai khác.
Vưu Minh Hứa lại quan sát người bên cạnh. Cho dù anh mặc bộ quần áo Astro Boy xanh lè hài hước, song không thể che lấp được dáng người đẹp đẽ, râu được cạo sạch sẽ, mái tóc mềm mại bồng bềnh trẻ trung.
Hết chương 34
Phòng khách vẫn là căn phòng như trước, cách trang hoàng không thay đổi song nhìn sáng sủa hơn nhiều, luôn có cảm giác như căn phòng đang tỏa sáng. Cô quan sát tỉ mỉ, nền nhà, tường phòng, mặt bàn, tay vịn ghế sofa, thậm chí đến khung di ảnh của mẹ cô cũng được lau chùi sạch bong kin kít. Bởi vậy mới có cảm giác cả căn phòng như đang phát quang vậy.
Người của Ân Phùng coi căn phòng cũ nát này thành khách sạn năm sao để dọn dẹp hay sao?
Ngoài ra, trong nhà còn có thêm chút thiết kế và bày trí nho nhỏ. Ví dụ, trên giá để đồ có thêm mấy đồ chơi như chú lợn, chú thỏ be bé. Chiếc bàn ăn gỗ được phủ thêm tấm khăn trải bàn hoạt hình màu sắc ấm áp. Đệm ghế sofa được chuyển thành màu đỏ……
Người không biết chuyện còn tưởng rằng cô sinh em bé đó chứ. Vưu Minh Hứa nghĩ thầm trong bụng.
Trần Phong vẫn nho nhã ngồi trước bàn ăn, đặt kẹp văn kiện xuống, nói: “Tôi đang xem tình hình lợi nhuận đầu tư tháng này của mấy sản nghiệp dưới tên thầy Ân, tất cả đều tốt đẹp. Hai người về là có thể dùng bữa được rồi.” Nói xong liền đi ra cửa phân phó đầu bếp và người giúp việc đang ở phòng bên cạnh.
“A Hứa chị đi xem phòng của tôi nè.” Ân Phùng nói.
Vưu Minh Hứa nhìn khuôn mặt vô tội như lẽ đương nhiên của anh. Cô lười không buồn tính toán cách xưng hô, cũng muốn nhìn xem căn phòng của anh biến thành dạng nào.
Ân Phùng vừa mở cửa, đập vào mắt Vưu Minh Hứa chính là chiếc giường lâu đài hai tầng có cầu trượt màu xanh nước biển. Kiểu giường trẻ con quen thuộc trong các khu chợ bán đồ gia dụng, nhưng tinh xảo và huy hoàng hơn nhiều. “Tường thành” bằng gỗ màu lam đỡ chiếc giường tầng một, bên cạnh là cầu thang dẫn lên tầng hai của lâu đài. Đỉnh tường thành còn được sơn màu vàng, ở giữa còn có chiếc vương miện tượng trưng cho quốc vương, ồ không, nên là vương tử thì đúng hơn.
Đối diện với cầu thang chính là chiếc cầu trượt đã được dày công chế tác, vững chắc, gọn nhẹ.
Vưu Minh Hứa lặng thinh.
Ân Phùng nhìn cô bằng thần sắc trầm ổn rồi cởi giày bước lên cầu thang. Bởi chịu hạn chế chiều cao căn phòng, tầng hai của lâu đài khá chật hẹp, anh gần như phải cúi cả nửa người mới có thể ngắm nhìn lãnh thổ của mình từ trên cao. Anh ngồi xuống cạnh cầu trượt. Tuy rằng cao lớn, vai rộng eo thon vậy mà vẫn có thể nhẹ nhàng ngồi vừa trong cầu trượt.
Anh nhìn Vưu Minh Hứa, tia cười vụt lên trong ánh mắt. Sau đó buông cả hai tay.
Xoẹt ……
Mông anh đáp phịch xuống nền nhà, cặp chân dài đạp trúng bờ tường đối diện. Song anh không để tâm, lập tức bò dậy đi đến trước mặt Vưu Minh Hứa, ngữ khí bình đạm: “Trò này cũng vui. Tôi không cho một ai lên, trừ chị.”
Nói xong bèn nghiêng người nhường đường, mắt ghim chặt trên người cô như đang phát sáng.
Vưu Minh Hứa quay phắt người đi: “Cảm ơn, tôi không chơi.” Không cần quay đầu cũng biết anh kinh ngạc và hụt hẫng bao nhiêu, quả nhiên mấy giây sau anh mới bám theo. Vưu Minh Hứa cứ đi cứ đi rồi bật cười, song đợi tới khi anh đuổi đến bên cạnh lại lập tức nghiêm mặt.
“Vì sao chứ?!” Anh hỏi.
“Không nói cho anh biết.” Vưu Minh Hứa ngồi xuống bàn ăn, Ân Phùng kéo chiếc ghế cạnh cô, ngồi phịch xuống, bám riết không rời.
Vưu Minh Hứa: “Dựa sát thế làm gì?”
Ân Phùng chống cằm ngoảnh đầu giả vờ ngắm phong cảnh.
Bữa tối vô cùng thịnh soạn. Bấy giờ Vưu Minh Hứa mới ý thức được bản thân lâu lắm rồi không có một bữa cơm nhà thoải mái thế này. Thường ngày, cô không ra ngoài ăn thì sẽ là đặt hàng, thỉnh thoảng hứng chí xuống bếp trổ tài cũng chỉ coi như ăn cho no bụng. Nhưng món ăn ngày hôm nay không những thanh đạm, không béo ngậy như đồ bên ngoài mà còn rất vừa miệng. Canh thơm ngào ngạt, vừa thử liền biết không hề có bất kỳ gia vị thừa thãi nào, chắc chắn đã được hầm rất lâu, rất hợp khẩu vị.
Tốc độ dùng bữa của Vưu Minh Hứa trước nay không chậm, khi cô buông chiếc bát trống không xuống mới phát hiện Ân Phùng và Trần Phong mới chỉ ăn được một nửa. Hai người bọn họ cùng ngẩng đầu nhìn cô.
Vưu Minh Hứa ngượng ngập, nói: “Hai người cứ ăn thong thả, cảnh sát chúng tôi ăn cơm đều khá nhanh.” Lời này là thật lòng.
Ân Phùng nói: “A Hứa chị ăn ít quá, mới có một bát, tôi luôn phải ăn hai bát.”
Vưu Minh Hứa vừa định nói phụ nữ không giống đàn ông thì anh đã nói tiếp: “Tôi còn nhớ lần đầu tiên ôm chị ở Tây Tạng, người chị chẳng có tí thịt nào, một tay tôi đã gần như nắm gọn cả đùi chị. Ngực còn tạm được, có thịt, nhưng vẫn không to bằng tay tôi. Tay tôi to ghê! Tóm lại chính là gầy quá, chị phải ăn nhiều hơn, tương lai mới có thể cường tráng như tôi được.”
Vưu Minh Hứa ảo não nhìn Trần Phong. Cậu ta cúi đầu làm vẻ không liên quan đến mình, song khóe môi âm hiểm kia hiển nhiên đang cố nén cười. Cô lại nhìn Ân Phùng, anh còn đang phồng miệng ngậm thịt viên cười với cô, đôi mắt sáng ngời đơn thuần không gì bì kịp.
Vưu Minh Hứa nuốt một bụng khí, im lặng đứng dậy về phòng, đóng chặt cửa.
Đợi đến khi cô quay lại, Trần Phong và những người khác đã rời đi sau khi dọn dẹp xong mọi thứ. Chỉ còn lại Ân Phùng ngồi xem hoạt hình ở phòng khách.
Cô nói phải đi tản bộ, Ân Phùng tắt phụt ti vi đòi đi theo, cô không từ chối, dắt anh đi cùng.
Ra khỏi tiểu khu, không xa chính là lối cỏ xanh mướt cùng hàng cây san sát bên cạnh bờ sông. Còn có sườn cỏ thoai thoải, rất nhiều gia đình đều đưa con trẻ tới đây vui đùa.
Đi một đoạn, Vưu Minh Hứa phát hiện người phía sau có chút chậm chạp, chốc chốc lại ngoảnh mặt nhìn sườn cỏ như bị đám nhóc ngoài đó thu hút toàn bộ tâm tư.
“Đi nhanh lên, nếu không sao tiêu cơm được.” Cô nói.
“Ồ.” Anh bước tới sánh vai cùng cô. Vưu Minh Hứa vốn không thấp, song anh vẫn cao hơn cô gần một cái đầu. Giờ khắc này, hai người yên lặng đi cạnh nhau, Vưu Minh Hứa đưa mắt ngắm nhìn ánh sáng mập mờ trên dòng sông, không khỏi hồi tưởng lại giây phút lần đầu gặp gỡ của cô và anh ở Tây Tạng, người này chui ra từ túi ngủ như người rừng vậy. Đến hiện tại, anh đã sống trong nhà cô luôn rồi. Ngẫm nghĩ liền thấy cuộc đời quả là vạn sự vô thường.
Còn Ân Phùng lúc này đang nghĩ gì đây?
Làn gió dịu dàng vuốt ve gương mặt, những ngôi sao lác đác trên bầu trời nhấp nháy chiếu rọi xuống nhân gian. Tuy hoạt động đi bộ khiến anh thấy nhạt nhẽo, nhưng là do Vưu Minh Hứa dẫn anh đi, hơn nữa cô của bây giờ dịu dàng yên tĩnh, chẳng hung dữ chút nào. Cảm giác của Ân Phùng giống như được ăn chiếc kẹo ngọt, vị ngọt thanh thấm tận cổ họng vô cùng dễ chịu. Anh có một nỗi kích động muốn làm gì đó, muốn làm với cô, muốn làm cùng cô. Trong tiềm thức hỗn độn như đang rạo rực, nhưng anh hoàn toàn không hiểu nó là thứ gì.
Anh chỉ cảm thấy, Vưu Minh Hứa, giống một luồng sáng cô đơn phiêu bạt đã lâu, trùng hợp phiêu bạt tới nơi anh. Thế giới này đối với anh mà nói vẫn chỉ là một mảng sương mù dày đặc, chỉ hiện ra một hình dáng mơ hồ mà thôi. Vậy nên anh cần luồng sáng này luôn chiếu sáng trên đầu mình. Đừng đi chiếu rọi cho ai khác.
Vưu Minh Hứa lại quan sát người bên cạnh. Cho dù anh mặc bộ quần áo Astro Boy xanh lè hài hước, song không thể che lấp được dáng người đẹp đẽ, râu được cạo sạch sẽ, mái tóc mềm mại bồng bềnh trẻ trung.
Hết chương 34