Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-293
Quyển 5 - Chương 293: Ưu hóa toàn diện (3)
Cô cũng nhớ lại trong vụ án của Trần Chiêu Từ anh từng nói: Chính vì là nạn nhân nên càng không dễ bước ra khỏi đau thương mới chuyển mình thành kẻ hãm hại. Nghĩ đến đây, lòng cô lại thảng thốt. Nếu sát thủ học trò thực sự là nạn nhân, vậy sẽ càng phù hợp với yêu cầu của tổ chức kẻ trừng phạt.
Hứa Mộng Sơn thân thiết với Vưu Minh Hứa và Ân Phùng đã lâu nên cũng hiểu ra, gật đầu nói: “Mình lập tức cho người điều tra.”
Bấy giờ Ân Phùng nói: “Đây là một trong những khả năng. Còn một khả năng nữa là sát thủ học trò chưa chắc đã có liên quan đến vụ án năm đó mà chỉ là một kẻ yêu thích phạm tội. Nhưng vì nguyên nhân nào đó, hắn rất quan tâm đến vụ án của Hứa Bá Bình nên một lòng muốn chứng minh mình có thể làm tốt hơn, hoàn mỹ hơn gã. Mọi người điều tra phương hướng đầu tiên trước, nếu không có kết quả, chúng ta lại tiếp tục nghĩ cách điều tra từ hướng này.”
——–
Hứa Mộng Sơn đi điều tra những đứa trẻ từng liên quan đến vụ án năm đó, rất nhanh đã thu được kết quả. Bởi vì tình hình vô cùng đơn giản, rõ ràng.
Năm đó, có hai nạn nhân có con, trong đó có một cậu bé 5 tuổi, một cô bé 2 tuổi. Họ đã tìm ra cậu bé 5 tuổi khi xưa, bất kể ngoại hình hay vóc dáng đều không phù hợp với hung thủ, hơn nữa cũng có chứng cứ ngoại phạm xác đáng.
Còn về Hứa Bá Bình, gã trước nay luôn một thân một mình, sao có thể có trẻ con bên cạnh? Họ hàng gã thì có, nhưng cũng đã xa lánh gã từ lâu. Khi xảy ra án mạng, mấy đứa trẻ đó cũng không có mặt tại thành phố. Hứa Mộng Sơn còn tỉ mỉ điều tra điều kiện và chứng cứ không có mặt tại thành phố của những đứa trẻ đó, toàn bộ đều không phù hợp với hung thủ.
Cũng tức là, phương hướng này không thu được kết quả.
Khi báo cho Ân Phùng, Hứa Mộng Sơn cũng nói: “Thời gian quá lâu, về việc liệu còn trường hợp nào không thể dự đoán trước hay không, ví như liệu có trẻ con bất ngờ tận mắt chứng kiến án mạng, hoặc hàng xóm của nạn nhân có trẻ con không thì không thể điều tra kĩ càng được, rất nhiều người đều chuyển nhà rồi.”
Ân Phùng không bất ngờ, gật đầu nói: “Để mọi người điều tra hướng này vốn là muốn xem có thể đi đường tắt hay không. Không điều tra ra cũng không sao. Bất luận hắn có quan hệ với vụ án năm xưa hay không thì hắn cũng là một kẻ yêu thích phạm tội. Hắn quen thuộc và quan tâm đến Hứa Bá Bình như thế, tôi nghĩ chắc chắn sẽ lưu lại chứng cứ hành vi. Lát nữa chúng ta sẽ thảo luận làm sao để điều tra điểm này. A Hứa, đã tìm ra quy luật chọn nạn nhân chưa?”
Vưu Minh Hứa đáp: “Vẫn đang tra.”
Ân Phùng cười nhẹ, gật đầu: “Anh nghĩ, chắc sắp rồi.”
Lời này của anh khiến Hứa Mộng Sơn và Vưu Minh Hứa hết sức kinh ngạc.
Họ cũng có cảm giác giống anh. Vụ án này vốn khá hóc búa, hung thủ hoàn toàn ẩn nấp trong biển người mênh mông, không nhìn ra bất cứ quan hệ nào với nạn nhân. Nhưng hiện giờ họ tiến hành điều tra nhiều phương hướng cùng lúc, Ân Phùng miêu tả hết lần này sang lần khác, dù vẫn chưa tìm được manh mối nào rõ ràng, nhưng đường nét về ngoại hình, sở thích, nhân cách, tâm thái của hung thủ tựa như đã hiện ra trước mắt họ, dần dần thành hình thành dạng. Cảm giác đó giống như xung quanh dính một tầng cửa sổ giấy, chưa biết chừng một chỗ nào đó sẽ bị chọc thủng, họ sẽ bắt được hung thủ vậy.
Một thanh niên khoảng 20 tuổi, cao gầy, nhìn có vẻ bình thường song thực tế kiêu căng ngạo mạn.
Hắn nhắm vào những cô gái làm trong trung tâm mát-xa thông qua thủ đoạn nào đó. Đồng thời có con đường nào đó để tìm hiểu về tính cách, thói quen của các nạn nhân.
Hắn có lẽ cũng liên quan đến vụ án của nhiều năm trước.
Hắn là một tên yêu thích phạm tội, một lòng muốn chứng minh bản thân có thể hoàn mỹ hóa vụ án này.
…
“Tiếp theo…” Ân Phùng nói, “Ba anh thợ da vượt xa Chu Cát Lượng*. Chúng ta nghĩ táo bạo chút đi, lúc trước đều là dựa vào những hành động đã thực hiện của sát thủ học trò để quy nạp đặc trưng tính cách của hắn. Hiện giờ, chúng ta dựa vào tính cách của hắn để dự đoán xem hắn có thể làm ra những hành động gì. Một khi biết hắn có thể làm ra những gì, chưa biết chừng có thể nghĩ ra cách bắt hắn.”
* Ý chỉ trí tuệ tập thể bao giờ cũng sáng suốt hơn cá nhân, dù cá nhân có tài giỏi đến mấy.
Hết chương 293
Cô cũng nhớ lại trong vụ án của Trần Chiêu Từ anh từng nói: Chính vì là nạn nhân nên càng không dễ bước ra khỏi đau thương mới chuyển mình thành kẻ hãm hại. Nghĩ đến đây, lòng cô lại thảng thốt. Nếu sát thủ học trò thực sự là nạn nhân, vậy sẽ càng phù hợp với yêu cầu của tổ chức kẻ trừng phạt.
Hứa Mộng Sơn thân thiết với Vưu Minh Hứa và Ân Phùng đã lâu nên cũng hiểu ra, gật đầu nói: “Mình lập tức cho người điều tra.”
Bấy giờ Ân Phùng nói: “Đây là một trong những khả năng. Còn một khả năng nữa là sát thủ học trò chưa chắc đã có liên quan đến vụ án năm đó mà chỉ là một kẻ yêu thích phạm tội. Nhưng vì nguyên nhân nào đó, hắn rất quan tâm đến vụ án của Hứa Bá Bình nên một lòng muốn chứng minh mình có thể làm tốt hơn, hoàn mỹ hơn gã. Mọi người điều tra phương hướng đầu tiên trước, nếu không có kết quả, chúng ta lại tiếp tục nghĩ cách điều tra từ hướng này.”
——–
Hứa Mộng Sơn đi điều tra những đứa trẻ từng liên quan đến vụ án năm đó, rất nhanh đã thu được kết quả. Bởi vì tình hình vô cùng đơn giản, rõ ràng.
Năm đó, có hai nạn nhân có con, trong đó có một cậu bé 5 tuổi, một cô bé 2 tuổi. Họ đã tìm ra cậu bé 5 tuổi khi xưa, bất kể ngoại hình hay vóc dáng đều không phù hợp với hung thủ, hơn nữa cũng có chứng cứ ngoại phạm xác đáng.
Còn về Hứa Bá Bình, gã trước nay luôn một thân một mình, sao có thể có trẻ con bên cạnh? Họ hàng gã thì có, nhưng cũng đã xa lánh gã từ lâu. Khi xảy ra án mạng, mấy đứa trẻ đó cũng không có mặt tại thành phố. Hứa Mộng Sơn còn tỉ mỉ điều tra điều kiện và chứng cứ không có mặt tại thành phố của những đứa trẻ đó, toàn bộ đều không phù hợp với hung thủ.
Cũng tức là, phương hướng này không thu được kết quả.
Khi báo cho Ân Phùng, Hứa Mộng Sơn cũng nói: “Thời gian quá lâu, về việc liệu còn trường hợp nào không thể dự đoán trước hay không, ví như liệu có trẻ con bất ngờ tận mắt chứng kiến án mạng, hoặc hàng xóm của nạn nhân có trẻ con không thì không thể điều tra kĩ càng được, rất nhiều người đều chuyển nhà rồi.”
Ân Phùng không bất ngờ, gật đầu nói: “Để mọi người điều tra hướng này vốn là muốn xem có thể đi đường tắt hay không. Không điều tra ra cũng không sao. Bất luận hắn có quan hệ với vụ án năm xưa hay không thì hắn cũng là một kẻ yêu thích phạm tội. Hắn quen thuộc và quan tâm đến Hứa Bá Bình như thế, tôi nghĩ chắc chắn sẽ lưu lại chứng cứ hành vi. Lát nữa chúng ta sẽ thảo luận làm sao để điều tra điểm này. A Hứa, đã tìm ra quy luật chọn nạn nhân chưa?”
Vưu Minh Hứa đáp: “Vẫn đang tra.”
Ân Phùng cười nhẹ, gật đầu: “Anh nghĩ, chắc sắp rồi.”
Lời này của anh khiến Hứa Mộng Sơn và Vưu Minh Hứa hết sức kinh ngạc.
Họ cũng có cảm giác giống anh. Vụ án này vốn khá hóc búa, hung thủ hoàn toàn ẩn nấp trong biển người mênh mông, không nhìn ra bất cứ quan hệ nào với nạn nhân. Nhưng hiện giờ họ tiến hành điều tra nhiều phương hướng cùng lúc, Ân Phùng miêu tả hết lần này sang lần khác, dù vẫn chưa tìm được manh mối nào rõ ràng, nhưng đường nét về ngoại hình, sở thích, nhân cách, tâm thái của hung thủ tựa như đã hiện ra trước mắt họ, dần dần thành hình thành dạng. Cảm giác đó giống như xung quanh dính một tầng cửa sổ giấy, chưa biết chừng một chỗ nào đó sẽ bị chọc thủng, họ sẽ bắt được hung thủ vậy.
Một thanh niên khoảng 20 tuổi, cao gầy, nhìn có vẻ bình thường song thực tế kiêu căng ngạo mạn.
Hắn nhắm vào những cô gái làm trong trung tâm mát-xa thông qua thủ đoạn nào đó. Đồng thời có con đường nào đó để tìm hiểu về tính cách, thói quen của các nạn nhân.
Hắn có lẽ cũng liên quan đến vụ án của nhiều năm trước.
Hắn là một tên yêu thích phạm tội, một lòng muốn chứng minh bản thân có thể hoàn mỹ hóa vụ án này.
…
“Tiếp theo…” Ân Phùng nói, “Ba anh thợ da vượt xa Chu Cát Lượng*. Chúng ta nghĩ táo bạo chút đi, lúc trước đều là dựa vào những hành động đã thực hiện của sát thủ học trò để quy nạp đặc trưng tính cách của hắn. Hiện giờ, chúng ta dựa vào tính cách của hắn để dự đoán xem hắn có thể làm ra những hành động gì. Một khi biết hắn có thể làm ra những gì, chưa biết chừng có thể nghĩ ra cách bắt hắn.”
* Ý chỉ trí tuệ tập thể bao giờ cũng sáng suốt hơn cá nhân, dù cá nhân có tài giỏi đến mấy.
Hết chương 293